Sở Lưu Hương? ? ?
Đàm Tiếu kinh hãi, đây chẳng phải là người trong tiểu thuyết võ hiệp sao? Ngay cả với người hiếm khi theo dõi phim truyền hình như nàng vẫn nhận ra cái tên này.
Hồi còn rất nhỏ nàng đã xem phim truyền hình này hai lần, nhưng ngoại hình của nam chính không phải kiểu nàng thích nên nàng không xem tiếp, nên thứ duy nhất mà nàng nhớ về bộ phim truyền hình này cũng chỉ có 3 chữ Sở Lưu Hương.
Xem ra lần này nàng đã xuyên không vào thế giới võ hiệp, nếu sớm biết chuyện này sẽ xảy ra thì nàng đã đọc tiểu thuyết hoặc xem phim truyền hình thật kỹ rồi, ít ra còn biết được rõ cốt truyện chứ không mù tịt như bây giờ.
Khi ba nam nhân ở cửa bước vào, ánh mắt của mọi người trong nhà trọ đều hướng về người đi đầu.
Sở Lưu Hương khẽ cười nói: “Mọi người xin hãy nể tình ta, đừng làm khó vị cô nương này.”
Trời sinh hắn có một vẻ mặt lạnh lùng nhưng khi cười lên lại trở nên vô cùng dịu dàng, đôi mắt anh ánh lên vẻ hóm hỉnh vui tươi, như gió xuân thổi qua nhân gian, dù cho là người có trái tim sắt đá đến đâu cũng không thể căm ghét khuôn mặt tươi cười này.
Mặc dù những người xung quanh Đàm Tiếu không muốn buông tay, nhưng vừa so sánh thấy thực lực hai bên chênh lệch quá nhiều, đành phải bất đắc dĩ tản ra.
Đàm Tiếu thầm thở phào nhẹ nhõm, mặc dù bộ trang phục mới có cơ chế bảo vệ, những người khác không thể làm gì nàng, nhưng nếu đám người kia cứ vây lấy nàng và không chịu giải tán, chắc sẽ nhức đầu lắm.
Nàng nở một nụ cười biết ơn với Sở Lưu Hương và hai người bên cạnh, “Đa tạ sự giúp đỡ của mọi người, nếu không ta sẽ đau đầu đến chết mất.”
Ngoại hình của nàng vốn đã xinh đẹp tươi tắn, cho nên khi nở nụ cười cũng như một đóa sen lần đầu nở rộ, làm cho người ta yêu thích từ cái nhìn đầu tiên.
Không có ai là không thích cái đẹp.
Ánh mắt Sở Lưu Hương khẽ động, còn chưa kịp nói chuyện, Hồ Thiết Hoa đã ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Đàm Tiếu, bộ râu bù xù cũng không thể che giấu được sự nhiệt tình quá mức của hắn.
“Tại sao cô nương lại một mình đến nơi này, vừa nãy chắc hẳn đã bị hù dọa cho một phen, đừng sợ, những người đó không dám quấy rầy cô nữa, nhưng để đề phòng, ta có thể hy sinh một chút thời gian riêng để bảo vệ cô nương, thậm chí ta cũng chẳng cần lấy tiền thuê, miễn là cô nương cười với ta mỗi ngày nhiều nhiều một chút.”
Đàm Tiếu sững sờ nhìn người bên cạnh đang nói chuyện với nàng như thể bọn họ có quen biết từ lâu, hắn ta cứ lải nhải lải nhải như vậy mà là nhân vật quan trọng sao? Phải chăng hắn ta hơi nhiệt tình quá rồi đúng không?
Trên mặt nàng vừa có sự kinh ngạc vừa có sự hoang mang, đôi mắt mở to như thể sợ hãi, trông rất ngây ngô và đáng yêu.
Sở Lưu Hương mỉm cười, ngồi xuống một chiếc ghế đẩu khác, hơi bất đắc dĩ nói rằng: “Nếu huynh cứ nói nhảm, cô nương này sẽ bị sự nhiệt tình của huynh làm cho sợ hãi mất.”
Sau đó hắn cười áy náy với Đàm Tiếu, nhẹ nhàng nói: “Tại hạ là Sở Lưu Hương, hai người này là bằng hữu tốt của ta, một người là Hồ Thiết Hoa, một người là Cơ Băng Nhạn, bọn ta không có ý đồ gì xấu, mong rằng cô nương không để tâm.”
Sau đó Cơ Băng Nhạn cũng ngồi xuống, trên khuôn mặt lạnh lùng hiện lên một nụ cười chế giễu: “Huynh ấy luôn có thói quen trêu ghẹo nữ nhân như thế này, lỗ tai ta muốn đóng thành kén cả rồi.”
Đàm Tiếu cười xấu hổ, nói thật lòng, nàng không giỏi đối phó với kiểu làm quen quá nhiệt tình này.
Sở Lưu Hương tiếp tục: “Nhưng điều mà bằng hữu của ta nói là đúng đúng, nơi này không thích hợp để cô nương đi lại một mình, hơn nữa còn là một mỹ nhân như cô nương.”
Sau khi hắn nói hết câu câu, giọng nói mang theo ý cười cũng trở nên trầm hơn, nghe có vẻ trưởng thành và từ tính, làm cho Đàm Tiếu cảm thấy có thêm hảo cảm.
Ai bảo nàng vừa cuồng nhan sắc vừa mê giọng nói hay chứ.
Nàng buồn bã thở dài, rồi nói ra cái cớ mà nàng bịa ra từ lâu, “Ta tên là Đàm Tiếu, từ nhỏ đã sống cùng sư phụ. Sư phụ ta đã qua đời cách đây không lâu, vốn dĩ ta chỉ tính ra ngoài đi dạo một chút, nào biết rằng bên ngoài lại loạn như vậy.”
Trên mặt Sở Lưu Hương nở một nụ cười an ủi, nói: “Thực xin lỗi, tại hạ vô tình nhắc tới chuyện buồn của cô nương, tương lai cô nương có dự định gì? Nếu muốn về nhà, bọn ta có thể cho cô nương quá giang một đoạn đường. Nhỡ cô nương xảy ra điều gì bất trắc, đó chính là tội của tại hạ.”
Hắn nói lời dịu dàng như vậy, nhưng ánh mắt vẫn vô cùng trong sáng.
Mặc dù đôi mắt biết cười ấy nhìn nàng, nhưng trong đó không chứa một chút dục vọng tham lam bẩn thỉu nào, mà chỉ đơn giản sự thưởng thức cái đẹp.
Đàm Tiếu suy nghĩ một lúc và nói: “Sư phụ đã mất, ta cũng không còn nhà để mà trở về. Ta cũng có một ít tay nghề thủ công và dự định mở một cửa hàng ở một thành thị phồn hoa hơn, nhưng ta không biết nhiều về thế giới bên ngoài, cái gì cũng chưa quen. Không biết nơi nào có có trị an và trật tự tốt một chút?”
Dù nhìn kiểu gì đi chăng nữa, một cô nương xinh đẹp như vậy không trông như có liên quan gì đến kinh doanh.
Lẽ ra một nữ tử như nàng phải là người được sinh ra ở thủy trấn Giang Nam phồn thịnh bậc nhất, trong một gia đình quan lại thông thạo thơ văn, từ nhỏ đã có cơm ngon áo đẹp, ngay cả mang giày cũng có thị nữ hầu hạ.
Vì vậy, khi nàng nói rằng mình muốn mở một cửa hàng để kinh doanh, ba người Sở Lưu Hương có chút ngạc nhiên.
Ánh mắt dò xét của Cơ Băng Nhạn hướng vào người nàng, lời nói vẫn kiên định như cũ, “Làm ăn không dễ dàng như vậy, cửa hàng của cô nương bán cái gì? Đã từng kinh doanh loại hình tương tự chưa? Cô nương có biết tính toán lỗ lãi không, có nguồn hàng ổn định không, gặp phải đối thủ có ác ý cạnh tranh thì làm sao, gặp họa ngay trước cửa thì làm sao?”
Không phải Cơ Băng Nhạn cố ý làm khó người khác, mà là giờ đây tâm tình của hắn thật sự không mấy vui vẻ.
Vốn dĩ hắn đang được hưởng thụ sự hầu hạ ân cần của thê thiếp trong phủ mà lại bị lôi đầu đi đến sa mạc, cho dù là thần thánh thì cũng sẽ tức giận.
Chưa kể đến hắn ta cũng chẳng phải là thần thánh.
Hàng loạt câu hỏi được đưa ra khiến cho Đàm Tiếu có hơi sững sờ.
Nàng thực sự chưa từng nghĩ về điều đó, nhưng thực tế cũng chẳng cần phải nghĩ về nó. Dù sao đã có hệ thống, nàng chỉ cần tìm một địa điểm náo nhiệt, trị an tốt là được, còn lại thì không cần lo lắng.
Tất nhiên, những lời này không thể nói với họ.
Sở Lưu Hương bất đắc dĩ cười, “Tính cách của bằng hữu ta vốn là như vậy, không phải cố ý đâu. Nhưng huynh ấy là người giàu nhất Lan Châu, đồng thời cũng có một số kinh nghiệm trong kinh doanh. Nếu cô nương có bất kỳ câu hỏi nào thì có thể hỏi huynh ấy.”
Đàm Tiếu ngạc nhiên nhìn Cơ Băng Nhạn, hắn ta nhìn rất trẻ, không quá ba mươi tuổi, cũng coi như là anh tuấn, vậy mà đã là người giàu nhất thành.
Nàng cười thản nhiên, “Không sao đâu, ta biết huynh ấy có ý tốt nhắc nhở ta thôi.”
Cơ Băng Nhạn khẽ hừ một tiếng, không nói gì nữa.
Hồ Thiết Hoa không chịu được cô đơn nên đi tới, cười nói: “Nơi có trật tự tốt nhất đương nhiên là Biện Kinh, dù sao cũng là dưới chân hoàng đế. Cô nương tính đi nơi đó sao? Đáng tiếc, bây giờ chúng ta đang đi đến sa mạc, không tiện khi để một nữ tử như cô nương đi theo, nếu không bọn ta đã đưa cô nương qua đó. Không thì bây giờ cô nương cứ ở tạm phủ của Cơ huynh, sau khi bọn ta xong việc sẽ đến đón cô nương?”
Đôi mắt của hắn lại to tròn, đôi đồng tử đen láy sáng ngời, khuôn mặt dưới bộ râu và mái tóc bù xù tuấn tú đến không ngờ. Hơn nữa, trông hắn còn rất phong độ, cơ ngực cường tráng hơi lộ ra ở chỗ cổ áo.
Hắn ta là một nam nhân trẻ, giống như một con báo săn.
Nàng cười nói: “Không cần đâu, ta có một vài biện pháp tự vệ, những người đó không hại được ta, ngươi cứ đi làm việc của mình đi, ta sẽ lập tức đi Biện Kinh, về sau nhớ ủng hộ công việc kinh doanh của ta là được”
Hồ Thiết Hoa tò mò hỏi: “Cửa hàng của cô nương bán gì?”
Sở Lưu Hương và Cơ Băng Nhạn cũng nhìn nàng, rõ ràng họ cũng tò mò hơn về câu hỏi này.
“Món điểm tâm do ta làm rất ngon, còn có đồ uống, nếu sau này các huynh đến Biện Kinh tìm ta, nhớ là phải đến cửa tiệm điểm tâm nổi tiếng nhất, chắc chắn đó là cửa tiệm ta mở.”
Sở Lưu Hương không nhịn được nên bật cười, “Xem ra cô nương rất có tự tin với bản lĩnh của mình.”
Đàm Tiếu hất cằm, ” Chà… Thế thì cũng không phải, chủ yếu là món ăn mới lạ, chỗ người khác cũng chẳng có bán, người khác không học được.”
“Vậy tại hạ chúc Đàm cô nương đạt được mục tiêu này càng sớm càng tốt.” Nụ cười của Sở Lưu Hương thực sự rất mê hoặc, dù là Đàm Tiếu đã xem không biết bao nhiêu anh đẹp trai trong giới giải trí mà cũng phải công nhận rằng hắn ta là một nam nhân có sức hút.
Sau khi xác nhận một lần nữa rằng không có vấn đề gì với việc Đàm Tiếu sẽ đi một mình trên đường, ba người mới quen Sở Lưu Hương mới rời đi.
Không còn cách nào khác, mặc dù hắn có ấn tượng tốt với cô nương xinh đẹp mới gặp một lần này, nhưng nếu là bình thường, hắn cũng sẽ không ngại đi cùng giai nhân một chuyến.
Nhưng hiện tại, đang có một việc rất quan trọng và cấp bách chờ hắn làm.
Chờ sau khi Sở Lưu Hương và những người khác đi, Đàm Tiếu đã tìm thấy một nơi cho thuê hộ vệ với giá của một vài đồng vàng, chỉ cần bảy hay tám tên hộ vệ cường tráng thì đã có thể hộ tống nàng đến Biện Kinh một cách an toàn.
Ngồi trong xe ngựa, Đàm Tiếu mở giao diện trò chơi và bắt đầu nghiên cứu.
Nàng lấy ra một đồng tiền vàng trong ba lô và xoa xoa nó trong tay. Đồng xu nặng và lạnh khiến nàng nở nụ cười.
Hạnh phúc mà tiền mang lại cho con người thật là đơn giản, trực tiếp và hiệu quả.
Nàng vẫn chưa biết hệ thống này hoạt động như thế nào, nếu mở cửa hàng thì có tiệm ngay trên mặt bằng trống luôn hay phải tự thuê mặt tiền cửa hàng trước.
Suy nghĩ một hồi, nàng mở cửa hàng ra, chiếc nút trên giao diện cũng đã được bật.
Nàng vén rèm cửa sổ xe lên, đoàn người đang đi qua một vùng đồng bằng, hai bên đường đều trơ trụi, không hề có dấu vết của con người.
Nàng nhấp vào ‘xây dựng’, sau đó bóng mờ của một ngôi nhà xuất hiện trước mắt.
Nàng nhìn về hướng mặt đất trống, thử đem bóng của ngôi nhà đưa lên trên đất trống. Sau nhiều lần thử, viền của ảo ảnh cửa hàng luôn có màu đỏ, không thể đặt nó ra bên ngoài được.
Đúng như nàng nghĩ, đây dù sao cũng là thế giới thực, một cửa tiệm lớn từ đâu không biết đột nhiên mọc lên, e rằng sẽ bị nhầm thành chuyện ma quỷ làm.
Có vẻ như nàng vẫn cần thuê một cửa hàng, sau đó cải tạo cửa hàng ban đầu để hệ thống có thể thừa nhận cửa hàng đó.
Ngoài việc xây dựng, nút rút thưởng cũng đã sáng lên từ bao giờ. Đàm Tiếu đột nhiên ngồi thẳng dậy, lo lắng và mong đợi nhìn vào nút phát sáng, trên đó có số 3, đây hẳn là 3 cơ hội để rút thăm.
Chức năng này không hề khả dụng khi hồi đó nàng chơi trò chơi mô phỏng kinh doanh, cái đó thì không cần rút thăm.
Đàm Tiếu nhìn vào cái nút quyến rũ kia, cuối cùng không thể nhịn được liền nhấn nó.
Một ánh sáng trắng lóe lên, nàng cảm thấy như có thêm thứ gì đó trong ba lô.
Giọng nói hoạt bát vui tươi của hệ thống vang lên đúng lúc: “Chúc mừng bạn đã đạt được thuật thanh tẩy x1. Vật phẩm đã phát vào ba lô, bạn nhớ nhận lấy.”
Nàng mở ba lô ra, bên trong là một cuốn sách cổ trông như chẳng có gì đặc biệt nằm yên một chỗ. Vừa suy nghĩ một cái, cuốn sách lại xuất hiện trong tay nàng, nàng mở ra thì phát hiện trên đó viết những ký tự mà nàng không biết.
Đàm Tiếu thấy nó khó hiểu, cái này đọc như thế nào, có phải nàng phải bắt đầu học bằng cách nhận dạng các ký tự không?
Trong đầu nàng gọi hệ thống, cũng không ngoài ý muốn, nàng cứ hỏi nó bất cứ vấn đề gì, hệ thống liền bắt đầu giả bộ chết, không đáp lại. Không thể trông chờ gì vào hệ thống, nàng nghĩ đến những trò chơi mà mình đã chơi trước đó, rồi trong đầu thầm nghĩ: “Sử dụng”.
Cuốn sách trên tay bay vèo một cái vào người nàng như một luồng ánh sáng, sau đó trong ý thức của nàng có một cảm giác không thể tả rõ được.
Nàng thử sử dụng phép thanh tẩy cho chính mình, chưa đầy một giây, quần áo và giày vốn dĩ dính đầy bụi bẩn đều lập tức trở nên sạch bong như mới, cơ thể của nàng cũng sạch sẽ như vừa ra khỏi bồn tắm.
Cái rút thăm may mắn này đến quá đúng lúc, nàng còn đang nghĩ rằng hành trình đến Biện Kinh là một chặng đường dài, phần lớn thời gian sẽ ở toàn nơi hoang dã, nàng nên làm sao với vấn đề vệ sinh cá nhân.
Bây giờ không sao cả, nàng không cần phải nằm trong xe ngựa bẩn thỉu, đi trên đường cũng cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Nhìn hai nút bốc thăm còn lại, trong lòng nàng không khỏi tràn đầy chờ mong.