Sáng sớm hôm sau, ánh nắng ban mai chiếu xuyên qua cửa sổ kính và rèm cửa mỏng manh, tạo nên những vệt sáng loang lổ trên sàn nhà.

Đàm Tiếu ôm gối ra sức dụi đầu, nhanh chóng từ trên giường đứng dậy.

Nàng bước đến bên cửa sổ và mở hé rèm cửa, những tiếng nói ồn ào và tiếng nhộn nhịp của phiên chợ lập tức đập vào mặt nàng.

Hôm nay lại là một ngày đẹp trời.

Đàm Tiếu vội vàng đi xuống lầu, cái bánh bao mà nàng mua hôm qua giờ chỉ còn lại một cái, nàng hâm nóng trong bếp, một cái bánh đầy nhân to bằng đầu người lớn, đủ cho nàng ăn no.

Sau bữa sáng, nàng kiểm tra lại cửa hàng để đảm bảo mọi thứ đều an toàn, rồi mở cửa.

Rõ ràng những người vây xem hôm qua đã truyền tai cho người nhà hoặc hàng xóm láng giềng biết, vừa mở cửa, Đàm Tiếu đã thấy một vài người thò đầu ra nhìn vào.

Nàng mỉm cười, không hề lên tiếng đuổi họ đi, nhưng cũng không mở miệng gọi họ vào, để mặc cho họ nhìn quanh phòng cho thỏa trí tò mò.

Nhân lúc chưa có nhìu khách đến, nàng tìm một tấm bảng và viết giá sản phẩm lên đó.

[Trà sữa trân châu sáu đồng/cốc]

[Nước chanh bốn đồng/cốc]

Phía dưới có một hàng chữ: Khai trương giảm giá mạnh, tất cả sản phẩm trong cửa hàng này sẽ được giảm giá hai đồng trong ba ngày đầu, giá gốc sẽ được khôi phục sau ba ngày, ai muốn thì mau mua.

Nàng gạch bỏ giá gốc của sản phẩm bằng bút đỏ và viết giá ưu đãi bên cạnh.

Sau khi viết xong, nàng đặt tấm bảng lên quầy tính tiền rồi đứng lên, cau mày nhìn trái nhìn phải, nhìn kiểu gì cũng thấy nó xấu, không hợp phong cách chung một chút nào.

Không còn cách nào khác, cứ tạm sử dụng nó rồi kiếm một cái đàng hoàng vào buổi tối rảnh rỗi nào đó.

Trong lúc nàng bận rộn, mấy người đang xem náo nhiệt bên ngoài chậm rãi đi vào.

Họ trông có vẻ hơi chần chừ, bước đi cũng rất nhẹ nhàng, như thể họ sợ giẫm hư sàn nhà.

Họ không hiểu thế nào là không khí giản dị, tao nhã và trong lành, chỉ thấy cái tiệm này khảm đầy lưu ly trên cửa chính, vừa vào cửa đã thấy sàn nhà gỗ bóng đến mức phát ra ánh sáng soi sáng bọn họ, nên họ cũng không dám giẫm lên bằng đôi giày lấm lem bùn đất.

Đàm Tiếu mỉm cười chào đón, "Chào buổi sáng, các vị muốn uống gì?"

Những nam nhân đầu tiên bị dung mạo tinh xảo của nữ tử làm cho lóa mắt đều hạ tầm mắt xuống, sau đó ngập ngừng hỏi , "Tiểu cô nương, ngươi... bán cái gì?"

Đàm Tiếu chỉ vào tấm gỗ, "Hôm nay mới khai trương, các loại hàng không được đa dạng cho lắm, hiện tại chỉ có hai loại. Trong tương lai sẽ có thêm nhiều nữa.”

Nam tử nhìn qua một lát, bốn đồng thật ra không đắt, nhưng trà sữa trân châu là gì?

Đàm Tiếu nhìn vẻ nghi ngờ trên mặt hắn, giải thích: "Trà sữa trân châu dùng sữa bò nguyên chất và lá trà sữa để pha thành, trong đó có cho thêm những viên trân châu đen. Nước chanh là một loại đồ uống làm từ chanh tươi hòa quyện với mật ong, cả hai đều rất ngon, vị khách đây muốn loại nào?

"Vậy...cho ta một cốc trà sữa trân châu."

"Ta cũng muốn một cốc trà sữa trân châu gì đó..."

Có lẽ vì không muốn để lại hình ảnh nghèo kiết quê mùa trước nữ tử xinh đẹp nên một vài tên nam nhân đều gọi trà sữa trân châu đắt hơn hai đồng.

Đàm Tiếu đeo găng tay, lấy nguyên liệu ra và bắt đầu chế biến một cách đâu vào đấy.

Mặc dù hôm qua đã làm rất nhiều lần nhưng hôm nay là việc chính thức, lại là lần đầu tiên tiếp khách nên nàng vẫn có chút hồi hộp.

Ổn định tinh thần, nàng hỏi vị khách gọi món đầu tiên: "Ngài muốn uống bao nhiêu đường? Có ba phần, năm phần, bảy phần và nhiều lựa chọn lượng đường trong cửa hàng, nếu ngài thích đồ ngọt, ngài có thể chọn đủ đường hoặc bảy phần, nếu ngài không thích, ngài có thể chọn năm phần hoặc ba phần.”

Nam tử kia hơi bối rối, hắn còn có thể tự mình chọn đường nhiều hay ít nữa sao, nếu thêm đường có tính thêm tiền không?

Nghĩ ra sao, hắn hỏi y như vậy.

Đàm Tiếu giải thích: "Ngài có thể chọn bao nhiêu đường tùy thích và sẽ không tính thêm tiền."

Nam tử hơi ngạc nhiên, "Thật sự ? Vậy thì...cứ dùng đầy đủ đường."

Rồi hắn nhìn Đàm Tiếu từ từ múc một thìa đường cát trắng mịn vào chén, vừa sửng sốt vừa khó hiểu.

Đường vốn rất đắt, đừng nói đến những thứ khác, chỉ nói đến mỗi một thìa đường vừa rồi thì cũng có giá hơn bốn đồng. Dân bình thường như bọn họ đâu có được ăn đường nhiều như vậy bao giờ, cùng lắm vào ngày lễ Tết mới mua một bình, khi ăn cũng tiết kiệm vô cùng. 

Còn đang sửng sốt, hắn lại nghe thấy chủ tiệm xinh đẹp hỏi: "Ngài muốn thêm đá hay không thêm?"

Mấy điều nàng vừa nói hắn không hiểu lắm.

Đàm Tiếu giải thích với hắn, "Có bốn cách uống đồ uống trong cửa hàng: nhiều đá, ít đá, không đá và nóng. Mặc dù bây giờ là buổi sáng nhưng thời tiết mùa hè rất nóng. Ngài có muốn thử thêm đá hay không, uống sảng khoái lắm."

Dù vẫn chưa hiểu thế nào là thêm đá và thế nào là không đá, nhưng cũng hơi hiểu theo nghĩa đen, hắn đương nhiên sẽ chọn cách thêm đá.

Một lúc sau, trà sữa đã được pha chế xong.

Nàng bịt kín miệng cốc trà sữa, sau đó lấy ống hút đặt trên quầy đưa cho vị khách đó: "Cắm ống hút vào là uống được."

"Ồ, ồ, được rồi." Nam tử nhanh chóng lấy ra bốn xu đặt trên quầy, sau khi lấy trà sữa, hắn nhìn chiếc cốc bịt kín, cầm ống hút, không biết bắt đầu từ đâu.

Đàm Tiếu phục vụ đến cuối cùng, nàng cầm ống hút dùng sức đâm xuyên qua miệng cốc được bịt kín, sau khi đưa trà sữa cho khách lần nữa, nàng cười nói: "Như thế này là được rồi, ngài chỉ cần dùng sức trên tay hơn một chút là được.” 

Nam tử kia đỏ mặt và cảm ơn, sau đó nhận lấy trà sữa và đứng sang một bên để uống.

Hắn cúi xuống ống hút uống một ngụm, sau đó hai mắt mở to, ngây ngốc nhìn chiếc cốc giấy trên tay, không nói được lời nào.

Một người khác hỏi: "Sao thế, ngon hay không, sao lại có vẻ mặt thế này?"

Nam nhân lại hớp một ngụm từ ống hút, hắn nhắm mắt lại và thưởng thức một lúc, sau đó hào hứng nói: "Ngon quá! Ngọt quá! Vị êm dịu của sữa và vị ngọt của trà được kết hợp vô cùng hoàn hảo. Hương vị đậm đà và dễ uống, ngọt ngào nhưng không béo, ngon hơn tất cả những gì mà ta đã từng uống."

Đàm Tiếu nghe thấy điều này thì cười thầm trong lòng, nếu người này ở thế kỷ 21, hẳn sẽ là một reviewer nổi tiếng đó chứ, nghe cái cách mà hắn ta quảng cáo kìa, nàng cũng mong rằng sau khi ra về hắn có thể cố gắng quảng bá tiệm này giúp nàng. 

Nghe tên nam nhân kia nói vậy, nhiều người khác cũng háo hức chờ mong thức uống tươi mát.

Tay chân của Đàm Tiếu cũng tiếp tục làm những cốc khác một cách nhanh nhẹn. 

Trừ một người lấy năm phần đường, những người còn lại đều chọn đường đầy đủ.

Người đến trước thì ngồi chờ đến lượt uống trà sữa, người xếp sau thì hồi hộp chờ.

Một lúc sau, trà sữa trân châu cho bốn người đã được pha xong.

Nhìn thấy biểu cảm giống nhau trên khuôn mặt của bốn người, Đàm Tiếu biết rằng thị trường trà sữa chắc chắn sẽ rất có tiềm năng để phát triển ở triều đại này.

Đặc biệt với những người bình thường vốn thiếu thực phẩm nhiều calo thì một ly trà sữa có thêm đường và không đắt tiền là điều họ không thể từ chối dù thế nào đi chăng nữa.

Vào thời điểm này, đường dùng để thu hút bách tính tạm thời chưa gặp phải vấn đề gì, nhưng có thể sẽ không đủ.

Nhiều người hài lòng hút một ngụm, có người nói: “Ta muốn mua thêm hai cốc mang về cho nương tử và nhi tử ta nếm thử.”

Một người khác cũng vội vàng nói: "Ta cũng vậy, nương tử nhà ta cả đời chưa từng uống qua món nước ngọt như vậy, ta nhất định phải cho nàng nếm thử.” 

"Còn nương tử của ta sao lại không có phần cho được? Nàng ấy đã chịu đựng nửa đời người, hôm nay ta sẽ tiêu một ít tiền để làm cho nàng vui vẻ."

Sau khi Đàm Tiếu thu tiền, nàng lại nhanh chóng tiếp tục làm một đợt trà sữa khác.

Nàng cũng gợi ý một cách chân thành là mọi người có thể chọn lấy đá lạnh hoặc không đá, sợ rằng bụng yếu không thể chịu nổi đá quá lạnh.

Đột nhiên nàng nghĩ đến việc để lại trên bảng gỗ một câu nhắc nhở, dạ dày không tốt thì nên uống không đá hoặc uống nóng.

Nếu ai đó khăng khăng đổ lỗi cho nàng về vấn đề an toàn thực phẩm vì uống trà sữa với đá, thì chẳng phải nàng lại bị oan sao.

Sau khi tiễn một vài đợt khách đầu tiên, nàng bắt đầu một khoảng thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi.

Bốn người mua vừa nãy đã mua mười hai cốc trà sữa trân châu, tổng cộng tiền thu được là bốn mươi tám đồng.

Nàng mở giao diện trò chơi, cửa hàng và thanh kinh nghiệm cấp độ nhân vật không còn trống nữa mà hiển thị 12/500.

Xem ra bán một ly trà sữa sẽ cho nàng một ít kinh nghiệm, muốn tăng 1 cấp cửa hàng cần bán 500 ly trà sữa, không biết thăng cấp sau kinh nghiệm giá trị có thể tăng gấp đôi hay không.

Nàng đang mân mê bốn mươi tám đồng, không ngừng tính toán trong đầu.

Mười hai cốc trà sữa dùng hết một gói lá trà, hai lít sữa, một phần ba lượng đường và một phần ba bột năng, tổng cộng là…

Tính toán một hồi lâu, nàng cũng không tính ra được. 

Nhưng có một điều chắc chắn là nàng đã lỗ vốn.

Sau một lúc không nói nên lời, nàng không còn bận tâm đến vấn đề này nữa.

Cửa hàng nào mà chẳng chịu lỗ trong thời gian đầu và nàng cũng không ngoại lệ. Huống chi trong tay nàng còn có chút tiền, cho nên chuyện kiếm tiền cũng không khẩn cấp như vậy.

Vì vậy bây giờ quan trọng nhất là lãi ít mà bán được nhiều cốc trà sữa, mau chóng nâng cấp cửa hàng để mở khóa sản phẩm mới thì mới kiếm được lợi nhuận.

Không đợi nàng nghĩ nhiều, vị khách tiếp theo lại đến.

Nàng mỉm cười chào đón: "Vị khách đây muốn uống gì?"

Người có khuôn mặt tròn trịa mà nàng gặp tối qua bước vào. Đại thẩm cười rất hiền lành, vừa bước vào cửa đã nói to: "Hôm qua cô nương cho ta uống cái gì… thì cho ta một ly nữa đi, hôm qua ta để dành một ít đem về cho cháu trai uống, nó thích lắm, nằng nặc đòi ta đến mua về cho nó.”

Đàm Tiếu cười híp mắt nói: "Thẩm đang nói đến trà sữa trân châu hả? Bây giờ ta pha liền cho thẩm."

Một đại thẩm nhìn cách bài trí trong cửa hàng, khen ngợi không ngớt: "Cửa hàng này qua tay cô nương trở nên khác biệt quá, nhìn vào sàn nhà và màu sắc đều khiến người ta cảm thấy thoải mái. Chỉ tính điều này thôi, công việc kinh doanh của cô nương chắc chắn sẽ không tồi."

Đàm Tiếu nghe xong liền mở cờ trong bụng, nàng cười hạnh phúc nói: "Vậy thì phải cảm ơn lời chúc lành của đại thẩm đây, hôm nay là ngày đầu tiên khai trương, hơi ít loại nước, sau này sẽ từ từ nhiều lên, thẩm phải thường xuyên ghé đến đấy nhé."

Đối với cô nương có dung mạo xinh đẹp, nói chuyện lại vô cùng ôn hòa này, đại thẩm rất có hảo cảm, nhìn nàng có bộ dáng như thiên kim tiểu thư vậy mà lại chẳng có chút kiêu ngạo nào. 

Đại thẩm gật đầu, nói đồng ý.

Đàm Tiếu nhắc nhở bà: "Cháu của thẩm bao nhiêu tuổi rồi? Nếu cháu còn nhỏ thì nên chọn thức uống ở nhiệt độ bình thường hoặc nóng. Dạ dày của trẻ con rất yếu, nên bớt ăn đồ gây kích ứng."

Đại thẩm vội vàng nói: "Cũng may là cô nương suy nghĩ chu đáo, cháu của ta mới có tám tuổi, đương nhiên không thể ăn đồ lạnh. Cô nương cứ làm đồ uống nóng cho nó."

"Được..." Động tác tay của Đàm Tiếu cũng không dừng lại.

"Trà sữa của thẩm xong rồi, ống hút đây, thẩm cầm lấy đi."

Nàng chu đáo hướng dẫn đại thẩm cách cắm ống hút, trước khi đại thẩm ra về còn dặn dò: "Lần đầu đứa nhỏ uống trà sữa trân châu, nhớ uống từ từ kẻo trân châu mắc vào cổ họng."

Đại thẩm ra về với nụ cười trên môi, nhìn bề ngoài thì có vẻ rất hài lòng với cách phục vụ của Đàm Tiếu.

Thời gian tiếp theo trong ngày, khách đến từng đợt lại từng đợt, gần như không lúc nào ngớt.

Đặc biệt là vào buổi trưa thời tiết nóng nhất, thậm chí trong cửa hàng còn xếp một hàng thật dài.

Với quyền lợi được thêm đường miễn phí, nhiều người cam tâm tình nguyện xếp hàng từ từ.

Đàm Tiếu bận rộn đến mức chân không chạm đất, đến một hớp nước cũng không kịp uống.

Nàng loay hoay đến mười giờ tối, sau khi tiễn đợt khách cuối cùng về, nàng rốt cuộc cũng không chịu nổi mà đóng cửa lại.

Nàng mệt mỏi đến mức không thèm đếm thu nhập của ngày hôm nay, cứ thế mà ném tất cả vào hộp tiền, khi nào rảnh rỗi sẽ lấy ra đếm sau. 

Suy nghĩ cuối cùng trước khi đi ngủ là nàng phải thuê một nhân viên càng sớm càng tốt, bởi vì một mình quá mệt mỏi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play