【Bạn đã chết.】
【Đá Hiền Giả kích hoạt 80%.】
【Trạng thái "Chết" sửa thành "Trọng thương".】
【Sắp vì bạn mở khoá công năng hỗ trợ chiến đấu của hệ thống.】
【Công năng hỗ trợ chiến đấu của hệ thống đã có thể mở khoá 45%... 74%... 99% loading... loading... 】
【Xin hãy tiếp tục vòng chơi, Moira thân ái.】
※※※
Loại tình tiết bị giết chết này, tới một lần còn dễ nói, tới hai lần không phải có hơi quá đáng rồi sao?
Thời điểm bị tàn nhẫn đẩy ngã trên mặt đất, tôi không nhịn được mà nghĩ vậy.
Vết thương trên ngực vẫn chưa hoàn toàn liền lại, vì lần chấn động này mà lại lần nữa bị rách, máu tươi chầm chậm trào ra, nhuộm đỏ mặt đất dơ bẩn.
Đá Hiền Giả vì cú ngã này mà rớt ra ngoài, rơi vào vũng máu, lẫn với máu thịt, nên cũng không hề khiến người ta chú ý.
Thấy thanh máu trong nháy mắt tụt về số 0, trong lòng tôi tràn đầy cay đắng.
Trong trò chơi này không có thứ như bình máu hay bình phục hồi à? 13 điểm máu và 3 điểm mana, một kỹ năng bắt đầu cũng không có, thế này thì chơi cái quần!
Hay là, tôi đang chơi《Lời nguyền ○ máu》? Sao một con quái nhỏ thôi cũng có thể tùy tiện hạ gục tôi vậy?
Nhìn cái tên vừa đẩy tôi chết này, anh ta trông như chỉ là một nông dân thôi! Thứ anh ta cầm thậm chí không phải là thánh kiếm mà là một cái cuốc! Mà anh ta còn không dùng cuốc đánh tôi cơ!
Xin đấy! 《Lời nguyền ○ máu》cũng không có cái sự đối xử như vậy!
Chẳng qua thấy cha và các anh ở bên đó bị đám người giận dữ vây đánh, tôi nhất thời vậy mà không biết tôi chết ở đây hay ba người họ ai thảm hơn.
Để mà nói tại sao chúng tôi lại rơi vào tình cảnh này, thật ra lý do cũng rất đơn giản.
Chỉ là dân chúng trên thị trấn cuối cùng cũng bắt hết một nhà Thiên long nhân trong núi rác rồi.
Cha và anh trai ở đằng đó đã bị trói lại, mà tôi bị người ta nắm tóc kéo dậy từ trên mặt đất, lắc lắc vài cái, dường như xác nhận tim tôi không còn đập, tôi không còn thở nữa, thì đối phương căm hận nhổ nước bọt, vứt tôi lên mấy mảnh gỗ vỡ vốn từng là cái giường.
Đầu tôi đụng mạnh vào tường, tuy cảm giác đau ở mức thấp nhất, nhưng lần này vẫn khiến tôi hoa mắt choáng váng. Không biết có phải sọ bị vỡ rồi không, máu tươi chảy xuống mắt, khiến tầm nhìn nhuộm một màu đỏ thắm.
"Momo!"
Cha vốn đã tê liệt vùng vẫy bò dậy, ông liều mạng bò, trên mặt đầy sự cầu khẩn nhìn người xung quanh, kiên trì van nài.
"Cầu các người, cầu xin các người đấy! Có gì thì cứ đổ cho tôi! Đám nhỏ vô tội mà! Không cần làm hại con bé, cầu xin các người!"
"Câm mồm! Thiên long nhân!"
Người đàn ông đã trói cha nổi điên, chân đá vào mặt ông, cuồng loạn quá khích mà gầm rống.
"Bây giờ mày biết cầu xin bọn tao rồi sao? Mày biết đau đớn à? Vậy tại sao thời điểm đánh chết con bọn tao, cho dù bọn tao cầu khẩn chúng mày thế nào chúng mày cũng không dừng tay!"
"Ông biết con tôi lúc đó được mấy tuổi không?! Thằng bé mới bảy tuổi! Vì nó không hiểu chuyện chạy trên đường cản đường các người, các người đã cho người đánh chết nó!"
"Nhìn mắt tôi đây! Còn không phải là chuyện tốt do các người làm!" Anh ta bỏ cái bịt mắt ra, để lộ một chỗ trống đáng sợ, "Lúc đó tôi cũng cầu xin các người ngừng tay, nhưng các người làm gì!? Đứng nhìn! Thiên long nhân! Đây là báo ứng của các người!"
Anh ta ngoảnh đầu lại trừng tôi, như bò rừng thở hổn hển gầm lên: "Mang cả cô ta đi!"
Tôi: "..."
Nói thật à, người chết các người cũng không bỏ qua?
"Huhuhu..."
Cha có lẽ biết tất cả đã không thể vãn hồi, cuối cùng trong tuyệt vọng tột cùng đau đớn khóc ra tiếng.
Song trong tiếng khóc đau khổ giữa họ, lại có một tiếng tạp âm không hài hoà đột ngột vang lên.
"Mấy tên này..."
Giọng cậu trai khàn khàn, lại mang theo tiếng nghiến răng căm ghét. Cơn thịnh nộ đó phá vỡ tiếng khóc đau thương tuyệt vọng, âm thanh rất rõ ràng không gì sánh được truyền đến trong tai mỗi người ở đây.
"Đám chúng mày đợi đấy! Chỉ cần tao còn một hơi! Sẽ có một ngày, sẽ có một ngày tao nhất định khiến cả đám chúng mày- A!"
Một cú đá mạnh đã ngắt lời anh ấy. Người đàn ông thu chân, lạnh lùng nhìn Doflamingo co rúm lại.
"Đúng là thằng nhãi con Thiên long nhân!" Anh ta nhổ một ngụm, đạp lên lưng Doflamingo, kéo dây thừng càng chặt, "Được rồi, mang hết đi! Hôm nay tao nhất định sẽ khiến chúng mày nợ máu trả bằng máu, Thiên long nhân!"
"Xin, xin hãy thả Momo ra."
Rosinante bỗng mở miệng cầu xin, giọng anh rất yếu ớt, nhưng lại vô cùng khẩn thiết.
Anh ấy nằm dưới chân người đàn ông, vất vả ngẩng đầu. Trước giờ anh ấy vẫn luôn không thích nói chuyện, giờ phút này lại liều mạng hệ thống lại lời nói, muốn kiếm cho tôi một con đường sống khả thi.
"Em... em ấy được sinh ra ở bên ngoài, trước giờ chưa từng làm chuyện gì xấu. Cầu xin chú... như vậy em ấy, như vậy em ấy sẽ rất đau... Chú đánh cháu là được rồi, đối xử với cháu thế nào cũng được... không cần, đừng động vào Momo..."
Cánh tay đang giơ cao của người đàn ông dừng lại.
Không biết có phải thấy được bóng dáng của con trai đã chết qua đứa trẻ này không, anh ta trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng căm hận chửi một câu gì đó, tức tối thu tay lại.
"Cái gì chứ..." Anh ta cắn chặt răng, gần như trợn mắt đến bật ra máu, "Làm cái gì... Các người vậy mà cũng sẽ đau, cũng sẽ rơi nước mắt, cũng sẽ quan tâm tới người nhà- Vậy đừng bao giờ làm những chuyện như vậy với con của người khác ngay từ đầu đi!"
Người đàn ông giận dữ đấm vào tường, bụi đất rơi lả tả.
"Đi thôi!" Anh ta nói một tiếng với người chuẩn bị kéo tôi dậy, "Dù sao nó cũng chết rồi, kệ đi! Mang theo mấy tên còn sống này mới là chuyện chính."
"Ồ, ồ!"
Người bên cạnh tôi cũng thu tay lại, vội vã đi theo. Một đám người đi ra khỏi căn nhà nhỏ lụp xụp, mang theo cả cha và anh trai tôi.
Mà tôi, vẫn an tĩnh chết trên mặt đất, đôi mắt vẫn chưa nhắm lại, im lặng dõi theo đám người đang đi xa.
Không hẳn là tôi không muốn nói hay không muốn làm gì, nhưng thực sự bây giờ tôi chỉ có thể duy trì nhờ vào Đá Hiền Giả. Đám người này vừa vào đã làm vết thương của tôi bị rách, và Đá Hiền Giả còn rơi cách tôi khá xa. Hiện tại vì may mắn nên tôi mới chưa chết hẳn đây.
Ánh nắng len vào qua bức tường đổ nát bị họ đập vỡ, chiếu xuống vũng máu màu đỏ. Tôi lặng nhìn những hạt bụi nhảy nhót trong không gian, và cũng lặng lẽ đợi cái chết đang tới gần.
Tuy rằng vì có tác dụng của Đá Hiền Giả, trạng thái của tôi đã từ "Tử vong" bị cưỡng chế sửa thành "Trọng thương", nhưng lúc này trong tình huống Đá Hiền Giả đã rời khỏi cơ thể, dường như trừ việc chờ đợi cái chết thì tôi cũng không thể làm gì khác nữa.
Còn về "Hệ thống hỗ trợ chiến đấu" mà trò chơi đã hứa hẹn sẽ cho tôi, tiến độ mở khóa không biết có phải kẹt rồi không, loading lâu như vậy mà vẫn không có động tĩnh gì. Tám phần là nghẽn tại 99% rồi.
... Ván chơi này cứ thế mà kết thúc sao?
Nghĩ lại một chút thì cảm thấy thật không cam lòng.
Bỗng trong căn phòng vốn nên trống trải không một bóng người, có một tiếng cười khẽ vang lên.
Và đồng thời, một hàng chữ nhỏ màu đen đột ngột xuất hiện trước mắt tôi.
【Mở khóa thành công.】
Một đôi giày xuất hiện, nhẹ nhàng giẫm lên vũng máu, dường như mềm mại uyển chuyển như con chuồn chuồn. Cùng với cái rung rinh nhẹ của đôi cánh chuồn chuồn ấy, có gợn sóng lăn tăn trên vũng máu.
Vũng máu đỏ thẫm phản chiếu một đôi mắt màu xanh lam, giống như đá quý, vừa sáng long lanh vừa mỹ lệ, hơi cong lên một chút, thành một đôi mắt cong cong biết cười. Sau lưng người vừa tới, một đôi cánh bướm chậm rãi giang rộng, ngũ sắc rực rỡ lộng lẫy, khiến người ta loá mắt.
Người đó, giống như hoàng tử bước ra từ trong truyện cổ tích vậy.
"Xin lỗi, tôi tới muộn rồi." Người đàn ông như yêu tinh cười với tôi, "Vì muốn chuẩn bị cho cuộc gặp gỡ long trọng, tôi phải đổi qua mấy bộ quần áo, không nghĩ tới đã làm chậm trễ thời gian. Xin hãy thứ lỗi cho tôi."
Anh dùng cánh tay thon dài nhặt viên ngọc màu đỏ lên từ trong vũng máu, bước chậm tới trước mặt tôi, cong một đầu gối xuống, nhẹ nhàng mà không cho phép chống cự đặt viên ngọc vào lồng ngực tôi.
Trái tim lại đập.
Người vừa tới bỏ bàn tay đang để trước ngực của tôi ra, dùng ngón tay dính máu nắm lấy cổ tay tôi, khẽ chớp mắt.
"Aiya, phải rồi, suýt nữa quên mất- Phải tự giới thiệu, để tôi tự giới thiệu đã."
Anh tự vỗ vỗ trán mình, ngẩng đầu lên, dùng đôi mắt như đá quý ấy nhìn tôi, trên môi xuất hiện một nụ cười sáng trong, như gió mát thổi qua rừng.
"Tôi là Oberon, Vua yêu tinh Oberon, cũng là Đại lừa đảo Oberon. Như cô đã thấy, tuy là một vị vua hữu danh vô thực, là một tên không có bản lĩnh gì, nhưng từ nay trở đi, tôi sẽ tận lực dùng chút sức mạnh nhỏ bé của mình để giúp đỡ cô."
Anh dừng lại một chút, nụ cười nơi khóe miệng có thêm vài phần ý vị sâu xa.
"Xin hỏi, cô là Master của tôi phải không?"