【Chào mừng đến với ■■■, Moira thân ái.】
...
【Tôi xuyên không rồi.】
【Tôi mất trí nhớ rồi.】
...
【Tên bạn là Don Quixote Moira, giới tính nữ (cố định)】
【Thành viên trong gia đình bạn:
Cha: Don Quixote Homing
Mẹ: Don Quixote Maria Gong
Anh cả: Don Quixote Doflamingo
Anh hai: Don Quixote Rosinante】
...
【Bàn cờ đã được tải hoàn tất, xin hãy tận tình hưởng thụ thời gian chơi game.】
- Game Start -
※※※
Tôi chết rồi.
Sau khi trò chơi bắt đầu được ba mươi phút, đã bị người ta dùng một đao đâm chết trên núi rác.
Giờ tôi đang nằm trên đống rác cao sừng sững, nghe tiếng máu của mình chảy ra ào ạt. Tuy hiện tại tôi không thể cử động dù chỉ một ngón tay, nhưng tôi cũng đoán được cảnh tượng núi rác dính đầy máu này nhất định trông vô cùng bi thảm, mà còn tráng lệ.
Nếu không thì không thể giải thích được, tại sao anh trai Rosinante của tôi lúc bình thường bị đánh một cú thôi, cũng không phát ra nổi một tiếng rên nhẹ, bây giờ lại kêu vang thấu trời xanh, đau xé ruột gan.
"Moira--------!!!!!!!!!!!!!!!"
Nếu đây là một cuốn truyện tranh, khung thoại cho tiếng kêu thảm này của anh trai có lẽ phải chiếm tới nửa trang, mà còn gần như phá vỡ đường ranh giới.
Sau đó anh Rosinante lập tức xông đến trước mặt tôi, hai tay run rẩy không biết đụng vào tôi từ chỗ nào mới tốt.
...Sửa lại một chút.
Tạm thời tôi vẫn chưa chết.
Cái tên đã đâm tôi lúc đó đang hoảng loạn hết sức, kỹ thuật cũng tệ quá mức, đến nỗi đâm tôi nát bét rồi mà tôi lại không thể chết nhanh như vậy.
Nhưng dựa theo lượng máu chảy ra hiện tại, nhiều nhất là qua 20 phút... không, 17 phút thôi, tôi sẽ chết.
Tôi đã lãng phí mười mấy giây quý báu cuối cùng của cuộc đời để hồi tưởng lại một chút. Tuy ký ức vẫn rỗng tuếch, không biết bản thân là ai đến từ đâu, nhưng tôi rất chắc chắn, tôi đang chơi một trò chơi, nó không tên là 《Linh hồn ○ đen》, cũng không phải tên 《Lời nguyền ○ máu》, càng không tên là 《Elden Ring ○》.
Nhưng trò chơi này vậy mà không có nút Save và Load, trong khi tùy tiện bốc một con dã quái bên đường thôi cũng có thể giết được tôi.
Tệ nhất là không có bình máu, cũng không có bình chữa trị.
Nghĩ đến đây, tôi cảm thấy máu mình đang ngày càng thiếu.
"Chuyện gì thế? Rosinante!"
Một giọng nói giận dữ khác truyền đến từ phía xa, cùng với đó là tiếng bước chân đùng đùng đi tới. Một kiểu tóc vàng cắt ngắn lởm chởm xuất hiện trước mắt tôi. Tuy cậu trai đeo kính râm, nhưng vẫn có thể nhìn thấy rất rõ lửa giận bừng bừng trên khuôn mặt anh.
"Là ai làm!?" Anh tức giận đến không thể kiềm chế.
Đây là một người anh trai khác đã được thiết lập của tôi, Doflamingo.
Đương nhiên, tôi tuyệt đối sẽ không gọi tên nhóc thối này là "anh trai" đâu.
Bởi vì từ lúc bắt đầu, anh đã gọi tôi là "vô dụng" rồi "đồ nhát gan", tiếp đó hét lớn cái gì mà "Nếu không có mày thì sẽ tốt", đẩy tôi ngã trên mặt đất rồi quay đầu rời đi, trước khi đi còn không quên gầm lên với tôi "Không được đi theo!".
Mà thật sự không thể không nói, tên nhóc này tuy trên người không có bao nhiêu thịt nhưng sức lực thì không yếu chút nào, đẩy tôi ngã mạnh đến mức cả nửa ngày cũng không thể bò dậy.
Tới lúc tôi bò dậy được, NPC chỉ dẫn người mới trên lý thuyết lại biến mất trong đống núi rác và phế liệu này, để lại tôi một thân một mình, một mánh chiếu mới không biết gì, một tờ giấy trắng tinh, không có vũ khí không có kỹ năng, ngay cả thanh máu và thanh mana cũng chỉ còn một chút xíu, cô độc trên núi rác hứng làn gió thu mát mẻ lẫn mùi hôi thối. Thật sự là vô cùng yếu ớt, đáng thương lại bất lực.
Nếu không phải do anh ấy bỏ tôi lại, tôi cũng không phải tự mình mò mẫm đường đi rồi chịu chết theo cốt truyện, để giờ nằm một mình trên núi rác máu chảy đầy đất.
Loại người này không thể là anh trai tôi!
Hồi tưởng kết thúc.
Tôi và Doflamingo nhìn nhau.
Vì hai anh em họ một người đeo kính râm, một người để kiểu tóc như cái vung che hết cả mắt, tôi cũng không thể chắc chắn chúng tôi có đang thật sự nhìn vào nhau hay không nữa. Nhưng dù sao thì, sau khi tôi chớp mắt để xác nhận mình vẫn còn sống, anh liền bình tĩnh lại, rồi vẫy tay với anh Rosinante.
"Hai chúng ta đưa con bé về đi." Giọng điệu anh thật giống như định vác một con heo về nhà, mà không phải là em gái ruột đang sắp chết, "Em nâng chân, anh nâng vai."
Tôi muốn nói đừng tùy tiện di chuyển bệnh nhân đang bị trọng thương, anh không sợ khiến vết thương của tôi càng thêm nặng, càng chảy thêm nhiều máu à; tôi còn sợ hai tên nhóc các anh trên đường đi lỡ lỏng tay làm rơi tôi, tôi sẽ trực tiếp bị đập đầu, óc phọt ra rồi đi bán muối đấy!
Nhưng lúc trước có lẽ tên kia đã đâm vào phổi tôi rồi, giờ tôi không nói được, lúc mở miệng thì chỉ có thể phun ra một búng máu.
"Chậc! Còn ngây ra đó làm gì hả Rosinante!"
Doflamingo quay đầu mắng anh Rosinante một câu, rồi quay qua nhìn tôi, nhíu chặt mày, như là chê phiền, lại giống như chê bẩn. Anh giơ tay tránh đi vết máu chảy ra từ khóe miệng tôi và máu trên áo, thô bạo ôm vai tôi, hai tay dùng sức nhấc tôi lên từ núi rác.
Sau đó tôi thấy máu mình phun ra như suối, văng ra xa đến bốn năm mét, làm cả nửa cái núi rác này nhiễm màu đỏ. Tôi đã vô cùng hào phóng mất máu.
Tôi: "..."
Rosinante: "..."
Doflamingo: "..."
Tôi ngó thấy thanh máu vốn cận kề nguy kịch của mình lại tụt một đoạn dài.
Rất tốt, lần này chắc tôi chỉ có thể sống khoảng ba phút nữa.
Cảm ơn trời đất. Từ lúc vừa vào trò chơi, tôi vẫn luôn phải ngửi cái mùi rác thải hôi thối nghẹt thở này, nhưng tôi đã vô cùng thông minh giảm khứu giác và cảm giác đau xuống mức thấp nhất. Đây có lẽ chuyện tốt duy nhất mà trò chơi phiền phức này cho tôi trải nghiệm.
Như vậy thì ít nhất tôi cũng có thể chết mà không cảm thấy đau đớn.
Ba phút sau, tôi chết.
Mắt của người chết thì không thể chuyển động, tôi đành ngẩn ngơ nhìn bầu trời màu đỏ gỉ sắt. Hoàng hôn ở đây cũng giống như máu đã khô, nhạt màu và nát vụn, bao phủ gần hết bầu trời. Nhìn lâu như vậy, tôi cảm giác như mắt mình cũng đã khô đi.
Hai cậu bé không ai nói lời nào, bọn họ mang một loại im lặng đầy căm hận di chuyển thi thể của tôi. Tuy tôi cảm thấy bàn tay Doflamingo bấu vai tôi hơi mạnh, nhưng vì tôi đã giảm mức độ cảm thấy đau xuống thấp nhất, mà cảm giác của người chết lại mờ nhạt, tôi cũng không oán trách quá nhiều.
Mà thấy tên này không bỏ tôi lại trên núi rác cho chuột với gián, tôi quyết định tha thứ cho anh ấy.
Từ nơi này đến nhà chúng tôi còn cách một đoạn nữa, trên đường tôi đã hồi tưởng lại một chút, rốt cuộc thì tôi đã rơi vào tình cảnh này như thế nào.
Nói đúng hơn là, lý lịch của tấm thẻ nhân vật này.
Vai diễn trong trò chơi này của tôi tên là Don Quixote Moira, nghe nói vốn là Quý tộc thế giới Thiên long nhân. Nhưng thời điểm mẹ hoài thai cô ấy, cha mẹ đang mang trong mình những lý tưởng lãng mạn ngây thơ của chủ nghĩa tình cảm, quyết định vứt bỏ thân phận Quý tộc thế giới, trở thành tầng lớp bình dân.
Lý tưởng rất tốt đẹp, hiện thực cũng rất tàn khốc.
Thiên long nhân trong thế giới này, là giai cấp có đặc quyền trong những giai cấp có đặc quyền. Ngay cả Sa Hoàng đi theo chế độ nông nô cũng không gây ra nhiều tội lỗi như họ.
Mỗi năm, vì để cung phụng những Thiên long nhân hưởng lạc mà người dân bị đánh những khoản thuế "vàng trên trời", khiến vô số quốc gia nhỏ lâm vào cảnh phá sản, cũng khiến vô số các thôn làng đói kém mà chết. Thiên long nhân yêu thích nuôi dưỡng nô lệ, có thể nói là đàn áp nhân dân, không có việc xấu nào không làm. Rất rất nhiều người vì vậy mà chết một cách thê thảm, dẫn đến vô số thảm kịch trong nhân gian.
Khi chủ nô lệ sống trên nước mắt và máu của bao nhiêu người rơi xuống phàm trần, kết cục thế nào còn phải đoán sao?
Căn nhà vườn bọn họ đã chuẩn bị bị dân chúng phẫn nộ đốt, cho dù chạy tới nơi nào thì cũng đều có người truy sát và phỉ nhổ. Từng là quý tộc cao cao tại thượng, giờ lại giống như chuột cống trốn tránh khắp nơi, rơi vào tình cảnh lưu lạc tới núi rác lượm nhặt thức ăn mới có thể sống qua ngày.
Mà Moira ra đời trong hoàn cảnh tồi tệ như vậy.
Thật buồn cười, chính vì chuyện mẹ mang thai cô ấy, mới thúc đẩy vợ chồng Thiên long nhân lương thiện quyết định rời khỏi giới quý tộc càng sớm càng tốt.
"Chúng tôi hy vọng đứa trẻ này có thể được sinh ra trong môi trường bình thường, hy vọng con bé sẽ sống như một người bình thường. Không ép kẻ khác làm nô lệ, không làm hại những con người vô tội đó."
Đó là mong muốn vừa tốt đẹp lại ngây thơ của hai bậc phụ huynh.
Nhưng sự thật là, từ khi sinh ra Moira đã là nỗi chán ghét của thế giới này, bị làm hại bởi mỗi người cô ấy gặp.
Vì cô ấy là con của Thiên long nhân.
Tôi bị người ta đâm chết trên núi rác như thế, cũng là vì nguyên nhân này.
Người đâm chết tôi là một cậu bé, không kém là bao so với Rosinante, nhưng trong mắt cậu ta đã có ánh lửa cừu hận kinh người.
Cậu ta nói chị cậu ta bị Thiên long nhân bắt đi, lúc quay về thì hai mắt đã bị móc mất, hai chân đã bị chặt. Cuối cùng cô ấy đã dùng dao lột ấn ký nô lệ mà Thiên long nhân để lại trên người ra, rồi sau đó cắt cổ chính mình.
Thành thử ra lúc ấy cậu ta đã dùng dao đâm tôi ba nhát, vừa đâm vừa hỏi "Thiên long nhân các người cũng sẽ đau sao?" "Các người vậy mà cũng sẽ chảy máu!" "Vậy vì sao phải đối xử với chị tôi như thế! Vì sao phải đối xử như thế với chúng tôi?!"
...
Tôi phải trả lời thế nào đây.
Tôi vừa vào cái trò chơi này có 27 phút thôi, ngay cả thẻ nhân vật cũng chưa kịp xem.
Tôi hoàn toàn có thể lý giải nỗi phẫn nộ của cậu ta, nhưng tôi cũng cảm thấy Moira thật sự rất bất hạnh.
Theo tôi thì, tại sao cậu ta không đi tìm Doflamingo mà đâm nhỉ?
Dựa theo những gì tôi biết, do bị đưa đi rời khỏi thánh địa, Doflamingo không quen cuộc sống không thể hô nô gọi lệ, làm gì tùy thích, nên đã chất vấn cha trên phố lớn "Nô lệ của chúng ta đâu? Vì sao không có nô lệ!" ...nếu không phải do vậy thì người một nhà này, cũng sẽ không bị người ta nhanh chóng phát hiện là Thiên long nhân như thế.
Nói đi cũng phải nói lại, tôi bị tách ra chẳng phải là vì Doflamingo đã giận cá chém thớt lên đầu tôi và hét lên rằng "Không có mày thì sẽ tốt", rồi bỏ tôi lại đây sao?
Thà rằng cậu bé kia đi đâm Doflamingo, tôi nghiêm túc đó.
Tiếc là cho dù tôi nghĩ thế nào, người bị đâm vẫn là tôi.
Trong lúc tôi suy nghĩ linh tinh, Doflamingo và anh Rosinante đã khiêng tôi trở về ngôi nhà đổ nát của chúng tôi. Doflamingo vốn định trực tiếp thả tôi trên đất, nhưng anh Rosinante đã ôm tôi, đặt tôi từ từ xuống tấm thảm họ đã kiếm về trước kia - bình thường đó là chỗ anh ấy ngủ.
"Em gái... sẽ đau."
Anh ấy rầu rĩ nói.
Doflamingo "chậc" một tiếng rõ to.
"Người đã chết rồi còn đau thế nào nữa!" Anh ấy mắng anh Rosinante, "Được rồi, theo anh ra ngoài đào cho nó cái hố đi! Miễn cho lát nữa mẹ tỉnh dậy lại nhìn thấy!"
...Mọi người xem kìa, là anh em ruột, mà sự chênh lệch trong cách làm người sao có thể lớn đến vậy?
Nhưng anh ấy nói quá muộn.
"Doffy? Rosi? Momo?"
Tiếng gọi nhẹ nhàng của người phụ nữ truyền ra từ trong phòng, xen lẫn tiếng ho. Sắc mặt Doflamingo đột ngột thay đổi, trên mặt viết đầy chữ "hỏng rồi", đưa tay cầm cánh tay tôi, rõ ràng là định kéo tôi ra vứt đi.
Nhưng vẫn câu nói đó, rõ là đã quá muộn.
Người phụ nữ tóc vàng nhợt nhạt ốm yếu đi ra, nhìn thấy thi thể tôi, cả người bất động, sắc mặt liền trắng bệch đi thêm vài phần.
"...Momo?" Bà ấy nhỏ giọng hỏi, thanh âm run rẩy mang theo chút không dám tin.
Mà tôi bình thản mở to mắt, đang suy nghĩ một vấn đề nan giải.
Tiếp theo, trò chơi này sẽ đổi thẻ nhân vật cho tôi, hay là đưa tôi quay về điểm xuất phát bắt đầu lại vậy?