【Cha bạn "Don Quixote Homing" đã chết.】
※※※
Sau khi cứu cha và anh Rosinante xuống khỏi tường thành, tôi đã kiệt sức. Khi ba người trở về căn nhà rách còn có thể tạm gọi là "nhà", tôi gần như đã ngã xuống ngủ ngay tại chỗ.
Cho dù có Đá Hiền Giả, cơ thể vốn trời sinh không khỏe này cũng có phần quá yếu đuối rồi. Trước lúc tôi ngã lên tấm đệm rách miễn cưỡng có thể gọi là "giường", thì đã cảm thấy nhiệt độ cơ thể bùng lên một cách không ổn chút nào.
Quả nhiên, tôi nhanh chóng bị sốt cao.
Tôi bị nhiệt độ thiêu đốt đến mơ màng, chỉ cảm thấy ý thức và đầu óc đã đứt đoạn thành từng mảnh, nên dù tôi vẫn thoáng nghe thấy một tiếng súng, nhưng cũng không có sức mở mắt ra nhìn.
Không biết đã ngủ được mấy tiếng đồng hồ, hoặc là mới chỉ qua mười mấy phút thôi, tôi mơ hồ cảm thấy có người nâng lưng tôi lên, sải bước ra ngoài.
Trên người người đó có mùi máu và mùi thuốc súng. Tôi gắng gượng mở mắt, nhìn thấy một quả đầu gai màu vàng kim.
... Là Doflamingo.
Không còn sức để nghĩ xem, tại sao hôm nay tên này lại đột nhiên làm ra một chuyện không phù hợp với thiết lập của anh như vậy, tôi nằm trên lưng anh, nhắm mắt lại trong những bước chân rung lắc.
Thế nào cũng được, để tôi ngủ cái đã.
Tuy phần lớn thời gian Doflamingo đều biểu hiện như một thằng ranh con, nhưng cũng không đến mức bán đứt em gái ruột đi chứ? Trước giờ bao nhiêu lần mà anh ấy cũng có bỏ rơi tôi đâu?
...
...
...
Tôi sai rồi.
Khi mở mắt ra, nhìn thấy một ông chú râu ria xồm xoàm, bộ dáng kỳ quặc trông giống mấy gã lôi thôi hay xuất hiện trong mấy cuốn truyện dành cho nam giới, trong lòng tôi suy sụp.
Doflamingo! Anh thật sự bán tôi đi à?!
"Này này, cô chính là em gái của Doffy hả?"
Ông chú lôi thôi đó vừa nói vừa dùng gậy chống đẩy đẩy tôi. Nói thật, một ông chú trung niên như vậy mà lại dùng cái giọng dẹo dẹo đó nói chuyện, thật sự là mắc ói! Ghê nhất là chú ta còn có hai dòng nước mũi chảy lòng thòng. Muốn nói gì thì cứ nói đi, đừng có sấn qua đây! Nước mũi sắp dính lên người tôi rồi!!!
Tôi nghe thấy trong đầu có tiếng thứ gì đó đứt đoạn.
"Đừng đụng vào tôi! Thật ghê tởm! Tránh xa tôi ra!"
Tay tôi như có ý chí của chính nó, trước khi tôi hét lên thì một cú đấm đã bay qua chỗ tên buồn nôn kia.
"Bộp--"
Chú trung niên buồn nôn bị đấm bay ra xa hơn hai chục mét, đâm vỡ cánh cửa để lại một cái lỗ to tướng. Một cậu bé tóc đen để đầu như cái nồi bước vào từ cái lỗ, khẽ cười nhạo tên đàn ông ghê tởm bị đấm bay đó.
"Vậy nên đã nói là anh đừng có đến gần công chúa mà, Trebol." Cậu bé trông nhỏ nhỏ, nhưng âm lượng chế giễu người khác lại không hề nhỏ tí nào, "Thấy chưa? Quả nhiên là dọa công chúa sợ rồi. Nhỡ cô ấy tưởng chúng ta là người xấu thì phải làm sao đây?"
Chẳng lẽ các người không phải?!
Tôi vừa giữ chặt lấy cái chăn trên người, vừa cảnh giác nhìn cậu bé tóc đen để quả đầu hình cái nồi. Song khi cậu ta thực sự quay đầu lại, tôi lập tức cảm nhận được sự kiệt sức mãnh liệt, mất cả nửa ngày mới miễn cưỡng mở mở miệng ra được.
"Cậu..." Tôi cạn lời nhìn nửa miếng bánh pizza dính trên mặt cậu ta, "Trên mặt cậu có dính gì kìa."
"A, tôi lại quên mất." Cậu bé kéo nửa miếng bánh pizza xuống khỏi mặt, lại hoàn toàn không phiền việc vẫn còn dính phô mai, "Cô tỉnh rồi à công chúa? Xin hỏi bây giờ cô có muốn uống nước hay ăn gì đó không? Muốn thay quần áo trước cũng được, lúc nào cũng có nước nóng được chuẩn bị sẵn, Vergo tôi sẽ phục vụ cô."
Tôi... tôi muốn cậu cách xa tôi ra một chút.
Tôi vô thức giữ chăn càng chặt hơn, thấy cậu trai biết điều dừng lại cách vài bước thì khẽ thở phào. Nhưng một tiếng "công chúa" của cậu ta thật sự khiến tôi cảm thấy như lạc vào huyễn cảnh.
"... Rốt cuộc cậu là ai?" Tôi nhẫn nại vài giây, vượt qua sự xấu hổ của bản thân, hỏi ra câu kia, "Còn có, tại sao lại gọi tôi là "công chúa"?."
Nếu không phải căn phòng này và phong cách kiến trúc xung quanh không khác biệt gì so với những cái tôi thấy trước lúc hôn mê, tôi còn tưởng bản thân lại xuyên không rồi.
"Tôi tên Vergo, công chúa cứ gọi Vergo là được rồi." Cậu bé tóc đen có kiểu tóc cái nồi nói, "Tên vừa rồi bị cô đánh là Trebol, còn có hai đồng bạn nữa đang ở ngoài, tên là Pica và Diamante. Sau này cô sẽ biết họ."
Cậu ta dừng lại một lát, trên khuôn mặt cứng nhắc, vốn luôn không có biểu cảm đó lại có một nụ cười nhẹ hiện lên.
"Còn về việc tại sao lại gọi cô là "công chúa"... vì Doffy là Vua của chúng tôi. Là người em gái mà ngài ấy yêu quý nhất, cô đương nhiên là công chúa của chúng tôi rồi."
Tôi trầm mặc nhìn cậu ta hồi lâu. Sau khi xác định rằng cậu ta thật sự không nói đùa, tôi kéo cao chăn, che qua mặt, nặng nề đổ phịch xuống giường.
Rất tốt, xem ra cơn sốt của tôi vẫn chưa lui.
Tôi bình tĩnh nghĩ.
Đây là sốt đến mức thấy ảo giác rồi.
...
...
...
"Cho nên, sao cô lại nghĩ vậy?"
Giọng điệu của Oberon vừa tò mò vừa buồn cười.
"Nghĩ mà xem." Tôi vừa ăn như hổ đói, vừa tranh thủ trả lời anh, "Cho dù là chuyện Doflamingo được người ta gọi là vua, hay chuyện bọn họ bảo tôi là "em gái yêu quý" của anh ta, có cái nào nghe không giống như thứ chỉ có thể tưởng tượng ra khi bị sốt mê man sao?"
Từ lúc nào mà Doflamingo là vua thế? Oberon tự xưng là Vua yêu tinh, nhưng anh tốt xấu gì cũng thật sự là Vua yêu tinh trong một vở kịch (Tuy hiện tại không có thuộc hạ không có thần dân). Nhưng tên kia đâu chỉ là hữu danh vô thực, mà đến cái danh cũng không có? Không phải sớm đã vứt tước hiệu Quý tộc Thế giới đi rồi sao? Lại còn cả khi anh ta là Thiên long nhân, anh ta cũng đâu được gọi là vua đâu?
Còn về cái gì mà "Em gái thân yêu nhất của Doflamingo"...
Tôi không kìm nổi mà run rẩy.
Có thể nói ra loại lời như vậy, giữa tôi và Vergo chắc chắn có một người bị ấm đầu rồi. Lúc trước tôi tưởng rằng đó là tôi, bây giờ xem ra người bị ấm đầu là cậu ta.
Doflamingo và cái cụm từ kia có xu quan hệ nào sao? Có sao? Với cái bộ dáng đi chết đi lúc bình thường của anh với tôi, đám Vergo rốt cuộc nhìn ra được "yêu quý" từ chỗ nào thế? Mù rồi à?
Oberon cười ra tiếng: "Biết đâu anh ta thật ra rất quan tâm cô?"
Tôi càng run rẩy mạnh hơn: "Giữa ban ngày ban mặt, đừng có nhắc đến chuyện ma quỷ."
Vậy không phải càng đáng sợ hơn sao?!
Tôi hít sâu một hơi, nhét chỗ thức ăn còn lại vào trong bụng, rồi mới nhảy xuống ghế.
Tốt xấu gì cũng là lần đầu tiên được ăn no sau khi xuyên đến đây (mỗi từ trong câu này sao mà tràn đầy đau xót), tôi nhìn Trebol vô cùng tủi thân mà co lại trong góc, hỏi một vấn đề mà tôi vẫn luôn muốn hỏi sau khi tỉnh lại.
"Doflamingo ở đâu vậy?"
Trebol hơi thẳng người, tuy giọng điệu vẫn nhão dính như vậy, nhưng trả lời vẫn tử tế.
"Ở Mary Geoise." Anh ta nói, "Doffy muốn tìm cách khôi phục thân phận của các cô."
Khôi phục gì? Thiên long nhân à?
Trong chốc lát, tôi lộ ra vẻ mặt như ăn phải sâu róm.
"Này này, sao lại có vẻ mặt như thế, cô không muốn sao?"
Trebol hiếu kỳ lại gần, tôi không chút do dự lại đấm anh ta một cú. Tuy body samsung không tốt nhưng mà tên này thật sự gớm quá! Tôi không muốn bị dính nước mũi đâu!
"Ai lại muốn làm cái giống khó chịu như thế!" Tôi oán giận lớn tiếng, "So với việc trở thành Thiên long nhân thì tôi muốn diệt hết đám cặn bã đó hơn kìa! Nếu không phải chúng quá đáng ghét, tôi cũng sẽ không gặp phải những chuyện đó!"
Oan có đầu nợ có chủ! Dù từ lúc bắt đầu tôi đã bị đâm hơn 20 nhát, nhưng tôi cũng sẽ không tìm sai kẻ thù thật sự! Người thân của mình bị giết, muốn trả thù là một cảm xúc rất chính đáng, phải không? Muốn trách thì cũng phải trách Thiên long nhân tạo nghiệp, đều là lỗi của bọn họ!
"Nói cũng đúng."
Có tiếng cười lớn truyền đến từ ngoài cửa. Tôi ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy một thân ảnh vừa quen thuộc vừa xa lạ.
"... Doflamingo?"
Giọng điệu của tôi có vài phần không chắc chắn.
Cũng không thể trách tôi đã hoài nghi. Cải tiến quá mức như này. Doflamingo đã thay chiếc áo rách mặc hàng ngày bằng một bộ âu phục nhỏ thẳng thớm, ngay cả kính râm cũng được đổi sang một cái mới hơn. Tuy trên đầu vẫn quấn băng gạc, nhưng trông hoàn toàn khác so với bình thường.
Nói thế này không tốt lắm, nhưng hiện tại trông anh ta thật sự có vài phần phong thái của vua.
Anh bước dài qua, xoa xoa vò vò đầu tôi. Thái độ thân thiết tự nhiên này khiến cả người tôi đều co lại, không nhịn được mà hoài nghi nhìn anh.
Anh cũng không phải bị người ta giả mạo rồi chứ, anh hai?
Trebol lại gần, tiếp tục dùng cái giọng dính dính đó chào hỏi Doflamingo.
"Ngài trở về từ Maria Geoise rồi sao, Doffy?" Trebol hỏi, "Việc đó xử lý thế nào rồi?"
"Ừ, hoàn toàn thất bại. Bọn họ không chịu khôi phục thân phận cho tôi."
Trong giọng Doflamingo lại không có quá nhiều sự thất vọng.
"Nhưng mà, tôi kiếm được thứ khá tốt."
Anh ấy cười.
"Từ nay về sau, chúng ta sẽ khiến thế giới này long trời lở đất!"
"Vâng!"
Trebol và Vergo, cùng với hai người đàn ông khác vừa vội vào từ bên ngoài, nghe được lời của Doflamingo thì xúc động đến mức cả người run rẩy, quỳ một gối xuống trước mặt anh ngay tại chỗ, bày tỏ sự trung thành.
Thậm chí tôi còn nghe thấy Trebol lẩm bẩm một câu "Quả nhiên không sai... không hổ là người mang Haki Bá Vương... chính là tầm vóc của vương giả"... tóm lại là một câu mà tôi nghe không hiểu.
Tôi nhìn bọn họ, trong chốc lát cảm thấy không biết phải nói gì.
Tôi cảm thấy tôi không nên ở đây, lẽ ra tôi nên ở dưới gầm xe.
Trong cái cảnh tượng kỳ quái này không có chỗ cho tôi dung thân!
Nhưng đúng lúc này Doflamingo lại chìa tay ra cho tôi.
"Em cũng phải đi cùng anh, Momo." Anh ấy gọi tôi bằng cái biệt danh mà trước giờ anh chưa từng muốn gọi, dùng giọng điệu của mẹ, "Em là em gái của anh, từ nay về sau vương quốc của anh có một nửa là của em, chúng ta cùng nhau khiến thế giới chết tiệt này loạn hết đi, thế nào?"
Tôi: "?"
Tôi: "Trước tiên tôi cần xác nhận chuyện này đã, hẳn tôi chỉ mới hôn mê có một ngày thôi mà đúng không, không phải mười năm, đúng không?"
Cái hướng đi này rốt cuộc là sao đây? Ai đó tới đây giải thích cho tôi đi!