【Hệ thống hỗ trợ chiến đấu đã mở khoá.】
【Servant: Đã thu hoạch "Vua yêu tinh" Oberon.】
【Tư liệu 1: Vua yêu tinh trong vở kịch sân khấu 《Giấc mộng đêm mùa hạ》 của Shakespeare, nhưng cũng là một yêu tinh đã tồn tại từ xa xưa trên đảo Britain. Xấu tính, thích mấy trò đùa dai, là Vua yêu tinh, cũng là Đại lừa đảo Oberon. Là người đàn ông đẹp trai có sở trường thu thập thông tin và xoa dịu bầu không khí.】
【Tư liệu 2: Bạn không có đủ quyền hạn, không thể đọc phần tư liệu này】
【Tư liệu 3: Bạn không có đủ quyền hạn, không thể đọc phần tư liệu này】
【Tư liệu 4: Bạn không có đủ quyền hạn, không thể đọc phần tư liệu này】
【Tư liệu 5: Bạn không có đủ quyền hạn, không thể đọc phần tư liệu này】
【Xin hãy tiếp tục thúc đẩy trò chơi, Moira thân ái.】
※※※
"Anh nói anh là vua yêu tinh?"
"Phải, tuy hiện tại là một vị vua hữu danh vô thực không có tùy tùng, cũng không có thần dân. Ei, thật là xui xẻo, triệu hồi xuyên thế giới sẽ khó tránh khỏi xảy ra loại sai lầm nhỏ này."
"Không có thần dân mà cũng gọi là vua được?"
"Dù hiện tại chỉ là "tự xưng", nhưng đây là hình tượng không thể dao động, Moira à."
"... Chúng ta có quen thuộc như vậy sao?"
"Hôm nay là lần đầu tiên gặp mặt- A, cô đang nói chuyện tôi trực tiếp gọi cô là "Moira" sao? Gọi như thế thân thiết hơn, cô không cảm thấy vậy à? Moira thân ái."
"Tuỳ anh."
Tôi hít vào một hơi thật sâu, nhẫn nại nhìn tay anh.
"Anh còn muốn giữ tư thế này đến lúc nào nữa?"
Cái tư thế này- một đầu gối của anh ở trước thi thể của tôi, một tay đỡ cổ tay tôi, còn một tay vẫn đặt sâu trong lồng ngực tôi, sờ mó trái tim tôi, không biết đang nghịch cái gì.
Xin được đính chính, tôi hiện tại đang là loại người chết nhưng không hoàn toàn ở trong trạng thái chết, nên bây giờ cảm giác của tôi rất kỳ lạ... vô cùng kỳ lạ!
Tôi tưởng chừng như muốn hét lớn - Có thể bỏ tay anh ra khỏi tim tôi được không?!
"Xin lỗi xin lỗi." Người đàn ông tự xưng "Vua yêu tinh" cụp mắt xuống, ngón tay lại càng tiến vào sâu hơn, "Tôi chỉ đang điều chỉnh trạng thái của Đá Hiền Giả, thuận tiện tạo thành ma lực liên tiếp. Nếu không, cô vẫn sẽ luôn ở trong trạng thái sắp chết như hiện tại, không có cách nào tốt lên được."
"À..."
Anh ta nói cũng không phải không có đạo lý.
Nhưng cảm giác nội tạng bị người khác lật qua lật lại như vậy thực sự rất kỳ lạ... không bằng nói kỳ lạ quá mức rồi!
Tuy đã điều chỉnh cảm giác đau xuống mức thấp nhất... Nhưng như vậy ngược lại càng kỳ lạ hơn!
Tôi không nhịn được cuộn người lại, hơi bực bội trừng mắt nhìn anh: "Vậy thì nhanh một chút."
"Ừ ừ." Anh mơ hồ đáp, sau đó hai mắt sáng lên, giống như một đứa trẻ cuối cùng cũng tìm thấy được thứ nó muốn, "Được rồi, là chỗ này. Như vậy... lại thế này... Ừ nhỉ, nguy hiểm quá! Suýt nữa hỏng chuyện rồi!"
... Tên này có thật sự đáng tin không vậy?
Song một giây sau, một luồng điện xuyên qua thân thể đã cho câu hỏi này một đáp án.
【Đá Hiền Giả kích hoạt 100%】
Hai mắt tôi nhìn thấy một hàng chữ nhỏ ở chỗ trống.
"Như vậy là được rồi. Đá Hiền Giả đã được điều chỉnh tốt, ma lực liên tiếp giữa tôi với cô cũng đã được thiết lập tốt."
Oberon cười nhẹ, đứng dậy, thuận tay đỡ tôi dậy từ trên mặt đất.
"Đứng dậy nào, Moira." Anh cười nói, "Nếu không đi, 【Anh trai】 của cô sẽ chết mất."
Nghe câu này, không biết vì sao, hai chân vốn dĩ mềm nhũn bỗng lại có sức lực.
Tôi dựa vào tay Oberon, vững vàng đứng dậy từ trên mặt đất. Đã lâu mới có cảm giác máu chảy thông suốt.
Đồng thời, với dòng máu chảy mượt mà hơn đang lưu chuyển toàn thân… là ma lực của Đá Hiền Giả.
Cho dù 80% và 100% trên trị số chỉ có chênh lệch rất nhỏ, nhưng xét về mặt có hoàn toàn dung hợp hay không, thì giữa chúng lại có khoảng cách như mặt đất với trời cao.
"Bọn họ ở đâu vậy?"
Tôi nghe thấy giọng nói của mình, xa lạ đến mức thậm chí khiến tôi hoài nghi đây không phải là tôi.
"Ở đó." Oberon kéo tay tôi, nhanh chóng dùng tay chỉ chỉ, xác nhận một phương hướng, "Phải chạy rồi, Moira à. Thời gian gấp rút, cô không được tụt lại phía sau đâu đấy?"
Tôi vừa chạy vừa không nhịn được nhìn đôi cánh bướm sau lưng anh: "Không phải anh có cánh à? Sao không đưa tôi bay đi?"
"Ahahaha, đôi cánh bướm này rất yếu ớt đó. Xin đừng làm khó tôi được không?"
Oberon dừng lại một chút, lại cười bổ sung thêm một câu.
"Nhân tiện nhắc nhở này, vì tôi rất yếu, nên về mặt chiến đấu thì xin đừng trông đợi vào tôi quá nhiều! Nói đơn giản là, xin đừng để hậu phương lên tiền tuyến!"
Đây là, dứt khoát thừa nhận bản thân chỉ là một tên đẹp mã nhưng vô dụng thôi à?
Con ngươi tôi run rẩy, nếu không phải hoàn cảnh này không cho phép thì tôi thật sự muốn hỏi một câu "Vậy cần anh làm chó gì!", nhưng tình hình hiện tại cũng không cho tôi nghĩ nhiều đến thế, chỉ có thể tăng tốc độ, cùng với Oberon chạy đến gần tường thành.
Còn chưa đến nơi, tôi đã cảm thấy được một luồng khí nóng mạnh mẽ. Ngọn lửa cháy hừng hực dưới tường thành, mắt thấy một nhà ba người trên tường thành kia sắp bị thiêu chết.
--Nếu không qua đó, 【Anh trai】 của cô sẽ chết mất.
Giọng nói này lại vang lên trong đầu tôi, ma lực thông suốt trong mạch máu, xuyên qua các sợi dây thần kinh, ngưng tụ nơi đầu ngón tay.
Chỉ cần lần này-
Tôi bần thần nhìn đám người trước mắt.
Những tên này, chỉ cần một lần là toàn bộ-
Nhưng, đúng lúc ấy, tôi nghe thấy âm thanh truyền tới từ trên tường thành.
"Tao chắc chắn sẽ không chết!"
Đi kèm với tiếng gào lên đó là sự áp bách vô hình lan rộng trong cái quảng trường to lớn này.
"Cho dù thế nào thì tao cũng sẽ sống sót..."
Tôi ngẩng đầu lên, nhìn thấy cậu trai là cái nguồn áp lực kia đang bị treo trên tường thành, kêu gào trên đống lửa.
"Sau này tất cả tất cả chúng mày, không sót tên nào- tao sẽ giết hết!"
Áp lực như bom hạt nhân bùng nổ trên quảng trường.
Đám người ngã xuống như quân domino, lấy Doflamingo làm trọng tâm, tạo thành hình một cái quạt khổng lồ, trông khá buồn cười.
Ma lực từ lòng bàn tay biến mất, tôi không khỏi ngẩn người.
… Vừa rồi, tôi đang định làm gì vậy?
Thôi được rồi, không nhớ ra thì thôi.
Tôi nhanh chóng chạy qua bên đó, tính trước tiên sẽ đưa cha và hai anh trai tôi xuống khỏi tường thành. Dù sao, nếu lúc này không cứu người thì còn đợi đến lúc nào nữa!
Nhưng mà, lại có một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên vai tôi.
"Đợi đã." Oberon nhẹ giọng nói, "Đã có người đi cứu họ rồi."
Chân tôi dừng lại, đã nhìn thấy có người bò lên tường thành, sau đó giải thoát cho Doflamingo, nhưng...
"Tên đó chỉ cứu mỗi Doflamingo!" Tôi không nhịn được oán giận một tiếng, bước đi nhanh hơn, "Anh trai còn bị treo trên tường thành kìa!"
Giọng điệu Oberon rất kinh ngạc: "Ơ, Doflamingo không phải anh trai cô sao?"
"Ai sẽ nhận tên này làm anh trai chứ!?"