【Mẹ bạn đã dùng đạo cụ [Đá Hiền Giả] với bạn.】

【Tiêu hao [Đá Hiền Giả] ×1.】

【Bạn đã sống lại.】

【Chúc mừng bạn.】

【Xin hãy tiếp tục trò chơi, Moira thân ái.】

※※※

Trò chơi đã sắp đặt tất cả, cuối cùng đều khó tránh khỏi cái chết.

Hoặc là tự mình lên trời ngang với mặt trời, hoặc là cả nhà cùng bị phóng lên vũ trụ trở thành vệ tinh quay xung quanh Trái Đất vĩnh viễn.

Tóm lại, thiết lập là nhất định phải chết.

Tôi không hề nghĩ tới, tôi bị người ta đâm thành cái dạng này rồi, vậy mà trò chơi này, một là không phát cho tôi thẻ nhân vật mới, hai là cũng không đưa tôi quay về điểm xuất phát để bắt đầu lại.

Nó cho tôi một đạo cụ tiếp tục sinh mệnh, sau đó bảo tôi, bạn cứ tiếp tục vậy nhé.

Bà đây tiếp tục 【*beep -】 mày.

Miyazaki ○ cũng không đến mức vậy đâu?!

... 

Khụ, thất lễ rồi.

Để tôi tóm tắt lại đơn giản một chút tình huống hiện tại của tôi.

Tôi tạm thời chưa chết, nhưng cũng không thể nói là sống.

Bây giờ tôi đang nằm trên một chiếc giường vừa cũ vừa nhỏ, bị quấn trong một chiếc chăn vừa rách vừa bẩn. Mà mẹ của thẻ nhân vật này của tôi, đang ở bên cạnh ôm tôi, vừa phát ra tiếng ho đứt quãng. Cơ thể bà ấy so với người đang trong trạng thái nửa thi thể là tôi đây còn lạnh hơn, mỗi lần ho đều ra tiếng thở như tiếng ống khói cũ kỹ, khiến người ta không thể không lo lắng cho tình trạng phổi của bà.

Dường như dùng chăn quấn tôi vẫn chưa đủ khiến bà an tâm, bà còn dùng nửa người che tôi.

Cũng khó trách tại sao bà ấy lại làm như vậy, dù sao bộ dạng hiện tại của tôi xác thực có chút không thể để người khác thấy.

Nếu có người lật chăn ra, thì sẽ thấy một thi thể toe toét rách nát, trong lồng ngực bị đâm nát bét của tôi, có một viên đá quý màu đỏ nhấp nháy ánh sáng nhập nhoạng. Ánh sáng đó lúc mờ lúc tỏ, giống như một con mắt đang nháy mắt.

Đó là viên đá quý mà gia tộc Don Quixote truyền từ đời này sang đời khác - Đá Hiền Giả.

Nghe nói đó là viên đá quý có thể khiến người ta trường sinh bất tử.

Nhưng đó cũng chỉ là truyền thuyết thôi. Vài trăm năm qua, từ đó nó cũng không có hiệu quả hay tác dụng gì, người mang theo nó không hề trở nên trường thọ, càng không đạt đến cái gọi là bất tử.

Vì thế đã nhiều năm trôi qua, nó cũng chỉ là thứ đồ trang sức gắn trên chiếc nhẫn. Mọi người dần quên đi truyền thuyết về nó, quên đi ma lực của nó, chỉ giữ gìn nó như là một loại châu báu xinh đẹp mỹ lệ lại có lịch sử lâu đời.

Sau khi rời khỏi thánh địa, đôi phu thê Thiên long nhân này cái gì cũng mất, duy chỉ có chiếc nhẫn này là không mất. Mà lý do, chẳng qua cũng vì đây là nhẫn kết hôn của bọn họ.

Khi mẹ của thẻ nhân vật này nhìn thấy thi thể của tôi, bà cuối cùng đã nhớ tới những tin đồn có liên quan đến viên đá quý này.

Một người mẹ tuyệt vọng sẽ nắm lấy mọi cơ hội có thể.

Sau khi thử nghiệm rất nhiều phương pháp, bà ấy cuối cùng cũng dùng bàn tay trần đặt viên đá quý vào trong lồng ngực tôi.

...Lựa chọn của bà là chính xác.

Máu thịt vốn đã chết đi, giờ sống lại dưới ma lực của Đá Hiền Giả. Chúng nó bắt đầu phát triển, thịt non để lộ ra điểm yếu mà thăm dò lẫn nhau, tìm kiếm, cố gắng làm vết thương liền và lành lại.

Viên đá quý này từng chút từng chút phát triển cùng trái tim tôi, để trái tim đã chết phát huy cơ năng phải có của nó.

Để bất kỳ người ngoài nào nhìn thấy, sợ là sẽ coi tôi thành yêu quái hay ác ma mất.

Do vậy những ngày này, mẹ một bước cũng không rời mà canh giữ trước giường tôi, nỗ lực bảo vệ thân thể nửa sống nửa chết này trước ánh mắt và sự e sợ từ thế giới bên ngoài.

Mà tôi, hiện tại chỉ muốn đầu nhanh lên kế hoạch.

Nói thật thì, loại tình tiết này không phải sẽ được giải quyết qua một đoạn chuyển cảnh sao? Lúc nào rồi mà người chơi vẫn phải nằm ngay đơ đợi sống lại? Chuyện sống lại này không phải là một tia sáng đỏ lóe lên thi thể ngồi dậy, tiếp đó "Ôi sống lại rồi" là xong chuyện sao? Các nhà thiết kế trò chơi liệu biết làm game không vậy!

Nhưng nếu có thể dựa vào ý niệm mà giết người, đầu của Diệp ○ Thụ đã sớm xếp một vòng quanh xích đạo rồi.

Vì vậy tôi vẫn chỉ có thể nằm, mở to mắt nhìn lên trần nhà, nghe âm thanh máu thịt của mình ồn ào ồn ào sinh trưởng, đợi đến lúc nào đó miệng vết thương hoàn toàn lành lại, để tôi có thể sống lại và bò dậy.

Trong khoảng thời gian tôi chờ đợi để sống lại, anh Rosinante vẫn thường tới thăm tôi. Anh ấy là một cậu trai trầm mặc ít nói, tóc mái màu vàng kim dày che đi đôi mắt, trông có chút khù khờ, lại không dễ nói chuyện.

Nhưng mỗi lần anh đều sẽ chăm chú nắm lấy tay tôi, thỉnh thoảng còn hỏi mẹ những câu như "Lúc nào em gái có thể dậy".

Mỗi lần mẹ đều sẽ trả lời anh, nhanh thôi.

Và mỗi khi như vậy, anh Rosinante sẽ xoa xoa đầu tôi, áp mặt vào hai bên má tôi, như là cảm thấy làm thế thì tôi sẽ có thể tốt lên nhanh hơn một chút vậy.

Anh ấy tạo nên sự tươi sáng, tương phản hẳn so với Doflamingo. Phần lớn thời gian anh ta đều chạy bên ngoài, thỉnh thoảng về nhà nhìn thấy mặt tôi thì cũng giống như thấy cục rác lớn, trên mặt viết đầy sự chán ghét.

Vẫn câu nói đó, là anh em ruột, mà sự chênh lệch trong cách làm người sao lại lớn đến thế?

Chẳng qua so với thái độ của anh với cha, anh đối với tôi như vậy mà cũng có thể tính là không tồi rồi.

Là con trai cả, thái độ của Doflamingo đối với lão cha có thể dùng ba câu để khái quát-----

"Cút!" 

"Đừng có cản trở!" 

"Lão già chết tiệt!" 

...Thật sự là không tồi rồi. Đó là những lời Doflamingo nói nhiều nhất với cha.

Nếu cha của tấm thẻ nhân vật này chẳng may ngồi cạnh anh hoặc chống lại lời anh, thì sẽ còn nhận được một cú đá từ Doflamingo đang nổi giận đùng đùng. Lúc tiếng đó vang lên, tôi nghe mà thấy xương đau.

Song một người đàn ông làm cha, trước giờ lại không dám thách thức đứa con trai đang cáu tiết. Toàn thân ông luôn run rẩy, và co rúm người lại, không dám kêu lên tiếng nào, dịch sang một bên.

Bộ dáng thuận theo như vậy rơi vào trong mắt Doflamingo, thì lại càng khiến anh ấy nổi giận, nếu không có mẹ ngăn lại, anh ấy chắc chắn sẽ đạp cha thêm vài cái rồi mới đi.

Đại khái là cảm thấy quyết định của bản thân trong ngày đầu thật sự làm khổ vợ con, "cựu" Thiên long nhân vừa thật thà lại nhu nhược đó vẫn luôn im lặng cúi đầu, không nói lời nào.

Gia đình "Cha nhân từ con hiếu thảo" "Anh em tương thân tương ái" như vậy, nếu không phải còn có người mẹ ốm yếu bệnh tật nhưng dịu dàng, sợ là sớm đã tan rã rồi.

Mà tôi thấy người phụ nữ làm mẹ này, thanh máu trên đỉnh đầu đang ngày càng ít, cảm thấy ngày này đã không xa.

Quả nhiên đúng như dự đoán, cái ngày tôi cuối cùng cũng hồi phục đến mức đủ để chớp mắt, người mẹ vốn đau ốm trên giường cũng thổ ra một ngụm máu lớn, triệt để ngã xuống.

Trong thời khắc lâm chung của bà, bà gọi hai đứa con trai đến trước giường, nắm thật chặt tay của ba chúng tôi, dùng chút hơi sức cuối cùng dặn dò.

"Phải chăm sóc tốt... Chăm sóc tốt cho Momo." Bà nói, "Mẹ có lỗi nhất với con bé... Đồng ý với mẹ, sau này hai con phải chăm sóc tốt cho con bé." 

Dù nói "hai con", mẹ lại vẫn luôn nhìn Doflamingo, lộ ra chút xíu ý van nài.

"...Được không, Doffy?" 

Dưới ánh mắt của mẹ, Doflamingo nhẫn nại cầm tay tôi, dùng sức đến mức khiến tôi đau, muốn bắt đầu phát ra tiếng két két rồi. Dù anh ấy đeo kính râm, tôi cũng có thể thấy anh rất không tình nguyện. Nhưng cuối cùng, anh ấy vẫn gật đầu.

"Mẹ yên tâm." Anh nghiến răng nói, "Con sẽ chăm sóc tốt cho nó." 

Mẹ thở phào một hơi.

Không qua bao lâu đó, bà cũng bệnh đến không thể ngồi dậy.

Mà để thay thế, cơ thể tôi lại chậm rãi tốt lên.

Tuy vết thương trên ngực vẫn chưa hoàn toàn khỏi, nhưng có quần áo bên ngoài che nên cũng không nhìn thấy được từ bên ngoài. Tay chân lạnh cứng cũng sống lại, đủ để có thể làm một vài hoạt động đơn giản.

Vì thế Doflamingo cũng kéo tôi ra khỏi nhà cùng đi tìm thức ăn.

Không có cách nào, người sống thì cần phải ăn. Cha thật sự là một tên vô năng, mẹ lại mắc trọng bệnh, không trông đợi được gì vào người lớn trong nhà, trẻ con cũng chỉ có thể tự mình làm no bụng.

Nói đến kiếm cơm, thật ra là kiếm trên núi rác.

Là Thiên long nhân rơi xuống hạ giới, bọn tôi nhặt rác thôi mà cũng bị hận thấu xương, Doflamingo chỉ có thể dẫn tôi và Rosinante vụng trộm mò mẫm ra ngoài, tận lực tránh khỏi tầm mắt của người khác.

Vì còn chưa khôi phục hoàn toàn, tay chân tôi rất chậm, khó tránh khỏi có chút gây cản trở. Mỗi lần đến lúc như vậy, Doflamingo sẽ ác ý "chậc" một tiếng, kéo tôi bắt đầu chạy, hoàn toàn không quản có theo hay không. Nhờ anh ấy, trên cổ tay tôi có thêm không ít vết bầm.

Trong một lần sau khi bị anh ấy kéo, tôi loạng choạng ngã nhào xuống đất, anh Rosinante thấy đầu gối tôi bị xây xát, thì lặng lẽ đẩy tay anh ra, cõng tôi lên.

"Không thể..." Anh ấy nhỏ giọng nói, "Không thể làm thế với Momo." 

Doflamingo hậm hực mắng một câu gì đó, đẩy anh Rosinante về phía trước, rồi dẫn đầu chạy đi.

"Kệ mày đấy! Bọn chúng tới rồi, đừng có lề mề nữa! Mau chạy!" 

Tôi nằm trên lưng anh Rosinante, ôm bả vai gầy bé của anh, trong sự xóc nảy nhìn bóng lưng Doflamingo chạy phía trước.

Là như vậy, trong những ngày tháng lục lọi rác, ăn đồ thừa, tìm kiếm các vị thuốc, thân thể tôi rất chậm rãi tốt lên.

Tới thời điểm tôi cuối cùng cũng có thể chạy băng băng giống như người bình thường, mẹ mất.

Sau đó, chuyện kia liền xảy ra.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play