Mà lúc này, Thịnh Minh giác vừa mới vào nhã gian (7) ở tầng hai, sau khi trở tay đóng cửa thì không chút để ý mà ngồi ở giữa, thản nhiên tự đắc rót một ly trà.

“Bản tướng quân nghe nói người của Huyền Môn chỉ cần nhìn mặt có thể thấy mệnh số, không biết cô nương nhìn thấy gì trên mặt của ta? Có thể nhìn thấy mệnh khắc thê của ta không?”

Cố Vân Nghê lắc đầu, ra vẻ lão đạo nói: “Cung phu thê của Tướng quân rất đầy đủ, cũng không phải mệnh khắc thê! Thậm chí xung quanh ngài là tử khí đông lai, mệnh cách quý giá không thể nói thành lời, chính là hoàn toàn xứng đáng với tướng đế vương!”

Vừa nói xong, Cố Vân Nghê lập tức cảm giác được một chiếc dao găm để ngang trên cổ nàng.

Mà trên mặt người đối diện không còn ý cười nữa, toát ra vẻ mặt vừa lạnh vừa trầm hiếm thấy, mắt hắn sáng như đuốc, nhìn chằm chằm về phía Cố Vân Nghê, lực áp bách vô cùng lớn.

“Chẳng lẽ cô nương không biết có vài lời không nên nói ra, nói ra là đại nghịch bất đạo! Tội đương tru!

Trong mắt hắn hiện lên một vẻ tiếc hận, “Vì thế, kiếp sau đừng nên vào Huyền Môn nữa!”

Hắn không chút do dự mà đưa dao găm về phía da thịt trắng nõn, dường như Cố Vân Nghê đã sớm đoán trước, nàng nắm vào lưỡi dao sắc bén!

Máu tươi nháy mắt theo lòng bàn tay rơi xuống, nàng lại giống như không cảm thấy đau đớn, không chịu buông tay, ngữ khí cũng không hề thay đổi: “Nhìn phản ứng của tướng quân như vậy, có nghĩa là đã biết thân thế của mình, nếu như thế chẳng lẽ tướng quân không muốn biết vì sao đã có mệnh đế vương phúc trạch, lại cứ khiến cho các vị hôn thê chết không rõ lý do hay sao?”

Không đợi người đối diện phản ứng, nàng tự hỏi tự đáp: “Đó là bởi vì tướng quân đã bị người hạ sát, mà hiện giờ chỉ có ta có thể giúp ngài!”

Thịnh Minh Giác ngừng lại một chút, ánh mắt âm u, “Hả? Cho dù là ngươi có thể giúp ta, nhưng làm sao ta có thể kết luận ngươi sẽ không bán đứng ta? Theo bản tướng quân, chỉ có người chết mới giữ được bí mật!”

Làm như không quan tâm đến sát ý của Thịnh Minh Giác, Cố Vân Nghê nhíu mày lại, “Ta có biện pháp giải sát có thể khiến cho tướng quân không cần lo nghĩ sau này!”

Nàng nâng mắt, không sợ mà đối mặt với sự tàn nhẫn của Thịnh Minh Giác, “Tướng quân lấy ta làm vợ, ngoại trừ việc giải sát khí này, cũng không cần lo ta sẽ bán đứng ngài, rốt cuộc ta sẽ không lấy người nhà ra để mạo hiểm.”

Thịnh Minh Giác cười nhạo một tiếng, “Cưới ngươi là có thể giải sát ư? Ngươi thật đúng là vì mạng sống mà bất chấp thủ đoạn!”

Cố Vân Nghê cong môi cười nhạt, “Nếu tướng quân không tin, vậy ta sẽ chứng minh cho ngài xem!”

Vừa nói xong, nàng ngẩng đầu lên, hôn lên môi của Thịnh Minh giác!

Thịnh Minh Giác cảm thấy một loại cảm xúc mềm mại dừng trên môi mình, ngay lập tức cứng đờ cả người, hắn vốn đang phòng bị Cố Vân Nghê bất ngờ vẽ bùa, nhưng không nghĩ nàng sẽ hôn mình!

Khiếp sợ quá mức, vì thế hắn không biết phản ứng lại thế nào!

Khi hắn vừa muốn động thủ, tiểu cô nương đã lui một bước về phía sau, yên lặng nhìn hắn.

“Lúc này, tướng quân có cảm giác được không?”

“Cảm giác, cảm giác được cái gì?” Thịnh Minh Giác nói lắp một chút.

“Tướng quân bị người khác tính kế, thế cho nên thành thể chất chiêu sát (8) lại ở một nơi đầy sát khí như chiến trường nhiều năm, dẫn tới sát khí xung quanh người, đã gần ngưng tụ thành thực thể, chẳng lẽ ngày thường không cảm giác được trên người có một loại áp lực vô hình hay sao?”

Cố Vân Nghê trấn định tự nhiên, ngữ khí lại xa cách: “Nhưng khi thân cận cùng với ta có thể giúp ngài đuổi đi sát khí.”

Nói tới đây, Cố Vân Nghê đỏ tai, sắc mặt lại vẫn không thay đổi, nghiêm trang nói: “Ta chính là mệnh phượng trời sinh, ngài kết hợp với ta vốn là thiên mệnh, có ta ở bên cạnh ngài, tự nhiên sát khí sẽ không dám tuỳ tiện quấy nhiễu, cho nên thành thân với ta đối với ngài chỉ có tốt không có xấu!”

Bị nhắc nhở như thế, Thịnh Minh Giác đúng là cảm thấy thân thể uyển chuyển nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Trong khoảng thời gian ngắn, trạng thái của hắn trở nên phức tạp hơn.

Hắn cũng không lập tức đồng ý, không khí chợt lâm vào một loại cảm giác xấu hổ kỳ lạ.

Cố Vân Nghe vừa định mở miệng, Thịnh Minh Giác lại thu dao găm lại, tuỳ ý lấy ra từ trong cổ tay áo một lọ thuốc cầm máu, vứt ra ngoài, trầm giọng nói: “Ta đồng ý với điều kiện của ngươi! Ngày mai ta sẽ sai người đến cầu hôn!”

Cố Vân Nghê thấy Thịnh Minh Giác nhanh chóng rời khỏi nhã gian, nhẹ nhàng thở ra.

Người này còn khó giải quyết hơn cả mấy ác sát mà nàng đã đối phó trước kia.

Nhưng mà, nếu nàng là mệnh phượng trời sinh, có nghĩa là chắc chắn nàng không thể trong vũng nước đục ở kinh thành này toàn thân mà lui.

Thêm sự kiện ngựa tập kích lúc trước do người của phủ Xương Bình Hầu tạo ra, có thể thấy là họ quyết tâm không để yên cho nàng.

Nếu thế, chẳng phải là nên nhờ sự che chở của kẻ được thiên mệnh lựa chọn là Thịnh Minh Giác sao.

Hơn nữa, thân cận với hắn, không chỉ có lợi ích cho hắn, mình cũng cảm giác được pháp lực tăng lên vài phần.

Nàng chậm rãi thở ra một hơi, xuống dưới đi về nhà!

Nhưng nàng còn chưa về đến nhà, đã đụng phải mẹ nàng đang hoảng loạn vội vàng. Sau khi trấn an mẹ mình, nàng trầm giọng hỏi: “Mẹ, có chuyện gì thế?”

Mẹ Cố nhìn thấy con gái giống như gặp tâm phúc, nắm chặt lấy tay nàng: “Vân Nghê, không tốt, mẹ không thấy anh con đâu!”

Cố Vân Nghê biến đổi thần sắc, sau đó dùng ngón tay tính toán.

“Khấu Minh Tuyết!”

Sau khi tính ra người gây ra chuyện này, trong mắt Cố Vân Nghê phát ra sát ý.

Nếu nàng ta vội vàng tìm ngược, vậy thì đứng trách mình không khách khí.

_____

(7) Nhã gian: Phòng riêng, không gian riêng

(8) Chiêu sát: Có thể hiểu là hấp thu sát khí (mà không biết)

Mà lúc này, Thịnh Minh giác vừa mới vào nhã gian (7) ở tầng hai, sau khi trở tay đóng cửa thì không chút để ý mà ngồi ở giữa, thản nhiên tự đắc rót một ly trà.

“Bản tướng quân nghe nói người của Huyền Môn chỉ cần nhìn mặt có thể thấy mệnh số, không biết cô nương nhìn thấy gì trên mặt của ta? Có thể nhìn thấy mệnh khắc thê của ta không?”

Cố Vân Nghê lắc đầu, ra vẻ lão đạo nói: “Cung phu thê của Tướng quân rất đầy đủ, cũng không phải mệnh khắc thê! Thậm chí xung quanh ngài là tử khí đông lai, mệnh cách quý giá không thể nói thành lời, chính là hoàn toàn xứng đáng với tướng đế vương!”

Vừa nói xong, Cố Vân Nghê lập tức cảm giác được một chiếc dao găm để ngang trên cổ nàng.

Mà trên mặt người đối diện không còn ý cười nữa, toát ra vẻ mặt vừa lạnh vừa trầm hiếm thấy, mắt hắn sáng như đuốc, nhìn chằm chằm về phía Cố Vân Nghê, lực áp bách vô cùng lớn.

“Chẳng lẽ cô nương không biết có vài lời không nên nói ra, nói ra là đại nghịch bất đạo! Tội đương tru!

Trong mắt hắn hiện lên một vẻ tiếc hận, “Vì thế, kiếp sau đừng nên vào Huyền Môn nữa!”

Hắn không chút do dự mà đưa dao găm về phía da thịt trắng nõn, dường như Cố Vân Nghê đã sớm đoán trước, nàng nắm vào lưỡi dao sắc bén!

Máu tươi nháy mắt theo lòng bàn tay rơi xuống, nàng lại giống như không cảm thấy đau đớn, không chịu buông tay, ngữ khí cũng không hề thay đổi: “Nhìn phản ứng của tướng quân như vậy, có nghĩa là đã biết thân thế của mình, nếu như thế chẳng lẽ tướng quân không muốn biết vì sao đã có mệnh đế vương phúc trạch, lại cứ khiến cho các vị hôn thê chết không rõ lý do hay sao?”

Không đợi người đối diện phản ứng, nàng tự hỏi tự đáp: “Đó là bởi vì tướng quân đã bị người hạ sát, mà hiện giờ chỉ có ta có thể giúp ngài!”

Thịnh Minh Giác ngừng lại một chút, ánh mắt âm u, “Hả? Cho dù là ngươi có thể giúp ta, nhưng làm sao ta có thể kết luận ngươi sẽ không bán đứng ta? Theo bản tướng quân, chỉ có người chết mới giữ được bí mật!”

Làm như không quan tâm đến sát ý của Thịnh Minh Giác, Cố Vân Nghê nhíu mày lại, “Ta có biện pháp giải sát có thể khiến cho tướng quân không cần lo nghĩ sau này!”

Nàng nâng mắt, không sợ mà đối mặt với sự tàn nhẫn của Thịnh Minh Giác, “Tướng quân lấy ta làm vợ, ngoại trừ việc giải sát khí này, cũng không cần lo ta sẽ bán đứng ngài, rốt cuộc ta sẽ không lấy người nhà ra để mạo hiểm.”

Thịnh Minh Giác cười nhạo một tiếng, “Cưới ngươi là có thể giải sát ư? Ngươi thật đúng là vì mạng sống mà bất chấp thủ đoạn!”

Cố Vân Nghê cong môi cười nhạt, “Nếu tướng quân không tin, vậy ta sẽ chứng minh cho ngài xem!”

Vừa nói xong, nàng ngẩng đầu lên, hôn lên môi của Thịnh Minh giác!

Thịnh Minh Giác cảm thấy một loại cảm xúc mềm mại dừng trên môi mình, ngay lập tức cứng đờ cả người, hắn vốn đang phòng bị Cố Vân Nghê bất ngờ vẽ bùa, nhưng không nghĩ nàng sẽ hôn mình!

Khiếp sợ quá mức, vì thế hắn không biết phản ứng lại thế nào!

Khi hắn vừa muốn động thủ, tiểu cô nương đã lui một bước về phía sau, yên lặng nhìn hắn.

“Lúc này, tướng quân có cảm giác được không?”

“Cảm giác, cảm giác được cái gì?” Thịnh Minh Giác nói lắp một chút.

“Tướng quân bị người khác tính kế, thế cho nên thành thể chất chiêu sát (8) lại ở một nơi đầy sát khí như chiến trường nhiều năm, dẫn tới sát khí xung quanh người, đã gần ngưng tụ thành thực thể, chẳng lẽ ngày thường không cảm giác được trên người có một loại áp lực vô hình hay sao?”

Cố Vân Nghê trấn định tự nhiên, ngữ khí lại xa cách: “Nhưng khi thân cận cùng với ta có thể giúp ngài đuổi đi sát khí.”

Nói tới đây, Cố Vân Nghê đỏ tai, sắc mặt lại vẫn không thay đổi, nghiêm trang nói: “Ta chính là mệnh phượng trời sinh, ngài kết hợp với ta vốn là thiên mệnh, có ta ở bên cạnh ngài, tự nhiên sát khí sẽ không dám tuỳ tiện quấy nhiễu, cho nên thành thân với ta đối với ngài chỉ có tốt không có xấu!”

Bị nhắc nhở như thế, Thịnh Minh Giác đúng là cảm thấy thân thể uyển chuyển nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Trong khoảng thời gian ngắn, trạng thái của hắn trở nên phức tạp hơn.

Hắn cũng không lập tức đồng ý, không khí chợt lâm vào một loại cảm giác xấu hổ kỳ lạ.

Cố Vân Nghe vừa định mở miệng, Thịnh Minh Giác lại thu dao găm lại, tuỳ ý lấy ra từ trong cổ tay áo một lọ thuốc cầm máu, vứt ra ngoài, trầm giọng nói: “Ta đồng ý với điều kiện của ngươi! Ngày mai ta sẽ sai người đến cầu hôn!”

Cố Vân Nghê thấy Thịnh Minh Giác nhanh chóng rời khỏi nhã gian, nhẹ nhàng thở ra.

Người này còn khó giải quyết hơn cả mấy ác sát mà nàng đã đối phó trước kia.

Nhưng mà, nếu nàng là mệnh phượng trời sinh, có nghĩa là chắc chắn nàng không thể trong vũng nước đục ở kinh thành này toàn thân mà lui.

Thêm sự kiện ngựa tập kích lúc trước do người của phủ Xương Bình Hầu tạo ra, có thể thấy là họ quyết tâm không để yên cho nàng.

Nếu thế, chẳng phải là nên nhờ sự che chở của kẻ được thiên mệnh lựa chọn là Thịnh Minh Giác sao.

Hơn nữa, thân cận với hắn, không chỉ có lợi ích cho hắn, mình cũng cảm giác được pháp lực tăng lên vài phần.

Nàng chậm rãi thở ra một hơi, xuống dưới đi về nhà!

Nhưng nàng còn chưa về đến nhà, đã đụng phải mẹ nàng đang hoảng loạn vội vàng. Sau khi trấn an mẹ mình, nàng trầm giọng hỏi: “Mẹ, có chuyện gì thế?”

Mẹ Cố nhìn thấy con gái giống như gặp tâm phúc, nắm chặt lấy tay nàng: “Vân Nghê, không tốt, mẹ không thấy anh con đâu!”

Cố Vân Nghê biến đổi thần sắc, sau đó dùng ngón tay tính toán.

“Khấu Minh Tuyết!”

Sau khi tính ra người gây ra chuyện này, trong mắt Cố Vân Nghê phát ra sát ý.

Nếu nàng ta vội vàng tìm ngược, vậy thì đứng trách mình không khách khí.

_____

(7) Nhã gian: Phòng riêng, không gian riêng

(8) Chiêu sát: Có thể hiểu là hấp thu sát khí (mà không biết)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play