Trên đường trở về, mẹ Cố đỏ bừng hốc mắt, vẻ mặt xấu hổ nói, “Vân Nghê, thật ra mẹ đã biết là Minh Tuyết vẫn luôn ghét bỏ nhà mình, không chỉ là bởi vì trong nhà mình nghèo, mà vì mấy năm trước anh con mấy năm trước xảy ra chuyện, dẫn tới thần trí không còn, suy nghĩ điên khùng, nếu con hối hận thì trở lại Hầu phủ đi, mẹ sẽ không trách con.”
Cố Vân Nghê cầm tay mẹ Cố, nhẹ giọng trấn an: “Mẹ, mẹ nói gì thế? Nhiều năm tìm con như thế, mẹ cùng với anh trai con đều chịu khổ, mẹ yên tâm, nếu con trở về rồi, sẽ không để mẹ và anh trai phải sống những ngày khổ cực trước kia nữa.”
Nàng sau khi vào một môn phái huyền học mới biết được mệnh cách phượng hoàng này của mình hiếm đến mức nào, không cần phải vẽ bùa cũng có thể hấp dẫn linh khí trời đất, giống như là chân ngôn phù (3) lúc nãy. Khó trách sau khi sinh đã khiến cho Hầu phủ mơ ước.
Vì thế, sau này cho dù là nàng mở một sạp xem bói thôi cũng có thể đủ để đảm bảo cả nhà ở kinh thành sống thoải mái.
Nhưng chỉ sợ Hầu phủ sẽ không chịu bỏ qua!
Nghĩ đến đây, nàng nheo mắt, trong lòng có một loại dự cảm không tốt.
Nàng niết ngón tay tính toán, mày vừa nhíu, khi nhìn về phía mẫu thân mới giãn ra.
“Mẹ, còn có vài việc chưa giải quyết xong, mẹ về nhà trước, một lát nữa con sẽ trở về.”
Mẹ Cố biết con gái là người có tính toán riêng, hơn nữa không yên tâm con trai lớn ở nhà một mình, vì thế không hỏi nhiều, chỉ báo cho con gái vị trí cụ thể của nhà mình, sau đó bước đi tập tễnh trở về.
Mà khi mẹ Cố vừa rời đi không lâu, một tiếng kêu to như tiếng sấm ở phía sau Cố Vân Nghê truyền đến.
“Ngựa bị nổi điên! Người ở phía trước tránh ra! Mau tránh ra!”
Cố Vân Nghe sớm đã chuẩn bị tâm lý, không chút do dự tránh sang bên cạnh, chỉ trong phút chốc, một con ngựa mất khống chế đi qua chỗ nàng vừa đứng…
Nàng bình tĩnh quay đầu nhìn lại, nếu không phải nàng nhanh chóng quyết định, chỉ sợ là hiện giờ không chết cũng bị thương nặng.
Nhưng còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, nàng đã nhìn thấy ở ngõ nhỏ phía đối diện chạy ra một con ngựa điên nữa, cũng chuẩn bị hướng về phía nàng.
Nàng nhanh chóng cắn ngón tay, vẽ bùa lên không khí, nhưng thời gian lại quá gấp gáp!
Trong khoảnh khắc nghìn cân treo sợi tóc, một người đàn ông mặc khôi giáp cưỡi một con ngựa vội vàng chạy tới, không chút do dự mà va chạm với ngựa điên.
Chỉ là, tuy ngựa điên thân hình run rẩy, lại càng không chịu sự khống chế, hí dài một tiếng lại muốn dẫm xuống dưới.
Nhưng chút thời gian ấy cũng đủ cho Cố Vân Nghê vẽ xong một tấm định thân phù (4), nàng duỗi tay đưa ra, miệng lẩm bẩm nói: “Thiên Địa Huyền Hoàng, càn khôn tá pháp, định! (5)
Một tấm bùa vô hình nháy mắt bay ra ngoài, bay thẳng đến con ngựa điên kia.
Thân hình của con ngựa điên dừng lại, đôi chân vốn là đang giơ lên trong nháy mắt dừng lại, đứng ngốc tại chỗ, giống như thời gian cũng dừng lại.
Người đàn ông mặc khôi giáp đang ngồi trên thân khoái mã (6) nâng lên một ánh mắt rất hứng thú vì con ngựa điên bị đứng yên, ngay sau đó chậm rãi rời đi, cho đến khi dừng lại ở trên người Cố Vân Nghê đang chật vật nằm trên mặt đất nhưng sắc mặt lại trấn định tự nhiên.
Đã nhận ra ánh mắt phía đối diện, Cố Vân Nghê cũng mở to mắt, nhìn về phía đối phương, lại nhịn không được mà giật mình!
Không thể phủ nhận là về ngoài của người đàn ông này rất đẹp, ánh mắt sâu thăm thẳm, mày xếch thẳng lên tóc mai, mũi cao thẳng, khoé môi gợi lên độ cong, cười như không cười, tự mang một loại khí chất phong lưu khó kiềm chế được, lại bởi vì trên người mặc khôi giáp, dáng người càng thẳng hơn, như tùng như bách!
Nhưng càng khiến cho Cố Vân Nghê kinh ngạc là trên người này vừa có tử khí đông lai, lại vừa có hắc khí trên đỉnh đầu, giống như bàn long, quấn quanh người đó.
Tử khí đông lai là quý, hắc khí tráo đỉnh lại là sát!
Hai loại khí hoàn toàn khác biệt lại đồng thời xuất hiện trên một người?
Cố Vân Nghê còn chưa nghĩ cẩn thận thì đã nhìn thấy phía sau người này là hàng loạt binh mã vọt tới.
Phó tướng cầm đầu vội vàng ruổi ngựa đến bên cạnh người đàn ông này, lo lắng hỏi: “Tướng quân, ngài không sao chứ?”
Người đàn ông đó cười nhạo một tiếng, không để bụng nói: “Một con ngựa điên mà thôi, bản tướng quân có thể xảy ra chuyện gì?”
Tướng quân ư?
Đôi mắt của Cố Vân Nghê sáng ngời.
Nàng biết người này là ai, cháu trai của Hoàng Hậu, Thế Tử An Quốc Công Thịnh Minh Giác!
Người này ở kinh thành không chỉ rất có danh vọng, thân phận cao quý, văn võ song toàn, mà dung mạo còn rất đẹp mắt, hoàn toàn xứng đáng với danh hiệu đệ nhất công tử của kinh thành!
Đã từng dẫn tới vô số quý nữ cúi đầu, nhưng sau khi ba vị hôn thê của hắn lần lượt không hiểu vì lý do gì mà chết, khiến cho tất cả các quý nữ tránh đi không kịp.
Cũng bởi vì thế mà ở kinh thành lưu truyền rộng rãi hắn là một kẻ khắc thê.
Rồi sau đó, hắn làm như bởi vì thanh danh không tốt, cầm binh xuất chinh, cho đến hôm nay chiến thắng trở về!
Thấy cô gái nhỏ nhìn chằm chằm vào mình như thế, Thịnh Minh Giác ruổi ngựa tiến lên, rất hứng thú hỏi: “Tiểu cô nương, vừa rồi ta cứu cô, cô có định cảm ơn bản tướng quân không?”
Nhìn theo người này tới gần, Cố Vân Nghê thản nhiên đáp lại, “Tướng quân muốn ta cảm ơn thế nào?”
Thịnh Minh Giác thấy cô gái này còn chưa có vẻ mặt sợ hãi, thoáng nhướng mày, thu liễm vài phần tối tăm, cong môi cười, “Thấy cô nương có vẻ là người trong Huyền Môn, không bằng mời cô nương đoán cho ta một quẻ, nhìn xem bản tướng quân có phải là có mệnh khắc thê không, được không?”
Cố Vân Nghê vẫn ở dưới này, lại ra vẻ như lão đạo mà nhéo nhéo ngón tay, “Đoán mệnh thì có thể, nhưng tướng mạo của Tướng quân đặc biệt, không bằng đến Minh Nguyệt Lâu nói chuyện.”
Không chờ Thịnh Minh Giác mở miệng, vẻ mặt của Phó tướng khổ sở chen vào: “Tướng quân, không được đâu, bệ hạ còn chờ chúng ta đến hoàng cùng phục mệnh, không thể trì hoãn thời gian ở đây được!”
Thịnh Minh Giác xì một tiếng, tuỳ ý xua tay nói: “Ngươi đi trước là được, bản tướng quân đến sau đi, bệ hạ sẽ không trách bản tướng quân đâu!”
Phó tướng còn muốn khuyên bảo, lại nhìn thấy Thịnh minh Giác đã đi trước vào Minh Nguyệt Lâu, tiểu cô nương kia cũng dõng dạc theo sát phía sau, hắn thở dài một hơi, nhưng trong lòng cũng không quá mức lo lắng.
Rốt cuộc, toàn bộ kinh thành này làm gì có ai không biết là Hoàng Thượng yêu thương Tướng quân còn hơn cả các Hoàng tử, làm sao có thể so đo vì việc nhỏ thế này được!
Hắn mang theo đội nhân mã đi về phía hoàng cung.
_______
(3) Chân ngôn phù: bùa nói thật
(4) Định thân phù: Bùa định thân, sẽ khiến cho người/vật bị dán lên bị đứng im không động đậy
(5) Đây là một câu thần chú nên mình xin phép để nguyên âm Hán Việt nguyên gốc nhé! Câu này là nghĩa của câu thần chú định thân thôi.
(6) Khoái mã (快馬) nghĩa là ngựa hay, ngựa tốt, ngựa chạy nhanh