“Báo ứng ư?”
Trong lúc mấu chốt này, Cố Vân Nghê không chút do dự mà tiến lên một bước, giơ bàn tay lên tát vào mặt Khấu Minh Tuyết, lạnh lẽo nói: “Một cái tát này cũng là báo ứng cho cái miệng vô lễ của ngươi!”
Người nhà họ Cố rất ít, số phận thê thảm đều là do bị ảnh hưởng bởi Khấu Minh Tuyết, nhưng mà hôm nay nàng lại ở đây mở mồm ra nói đó là báo ứng của nhà họ Cố
Nàng cười lạnh một tiếng, nhéo tay một cái, một sợi khí xám trên người mẹ Cố thuận theo nằm trong lòng bàn tay của nàng, sau đó giơ lên, luồng khí này lại chạy tới quấn quanh những người trong Hầu phủ, hôm nay nàng phải trả lại tất cả báo ứng mà Khấu gia vốn nên thừa nhận.
Khấu Minh Tuyết không nhìn ra hành động của Cố Vân Nghê, nàng ta che lại khuôn mặt sưng đỏ của mình, không thể tin được mà nhìn Cố Vân Nghê, giọng the thé nói: “Ngươi còn dám đánh ta?”
Nàng quay đầu nhìn về phía bọn thị vệ, lạnh lùng nói: “Các ngươi đều là phế vật hay sao? Còn không bắt hết người lại đưa tới chỗ quan phủ!”
Bọn thị vệ chần chừ một chút, Hầu gia hạ lệnh bắt lấy mẹ con nhà kia, nhưng không cho phép động vào tiểu thư Vân Nghê!
Khấu phu nhân thấy con gái ruột của mình nhiều lần chịu nhục như thế, cuối cùng không chịu được, tức giận mắng: “Vân Nghê, ngươi thật quá đáng, nếu việc này là thật, đó chính là ngươi đã chiếm mười mấy năm vinh hoa phú quý của Minh Tuyết, ngươi không cảm ơn thì thôi, ngược lại kiêu ngạo như thế, chẳng lẽ cũng muốn bị kết tội lưu đày hay sao?”
Không màng sự uy hiếp giấu giếm trong lời nói của Khấu phu nhân, Cố Vân Nghê cười châm chọc, trước khi thị vệ xông lên đã trực tiếp nói rõ ràng: “Khấu phu nhân, năm đó rõ ràng là bà đổi con, vì sao hiện giờ lại đau lòng cho con ruột của mình rồi?”
Cố Vân Nghê gọi một tiếng “Khấu phu nhân” không chỉ chặt đứt tình mẹ con giả dối này, lại càng nhấn mạnh đến việc tráo đổi con.
Khấu phu nhân mở to hai mắt nhìn, trong lòng cảm thấy không thể tin nổi, lạnh lùng nói: “Ngươi nói linh tinh, bổn phu nhân làm sao có thể đổi…”
Chưa nói xong, thần sắc của bà ta biến đổi, sắc mặt cứng đờ, lời nói cũng đột nhiên thay đổi, “Không sai, cho dù là ta đổi con thì làm sao?”
Bà ta vừa nói xong, không chỉ có Khấu Minh Tuyết mặt mũi trắng bệch, không thể tin nổi, ngay cả người đang vây xem cũng biến sắc mà ồ lên.
Không có ai nhìn thấy, dưới tay áo rộng của Vân Nghê, bàn tay tạo thành pháp ấn, “Vì sao bà muốn làm như thế?”
“Ai bảo đứa con ruột của ta vừa sinh ra đã bị đại sư phán là suy tinh trời giáng, có mệnh khắc lục thân (2), mà ngươi lại là trời sinh phượng mệnh, là mệnh cách hiếm thấy có thể tạo phúc cho cả nhà…”
Không đợi Khấu phu nhân nói xong, Xương Bình Hầu đã phản ứng lại, vội vàng tiến lên đánh lên mặt của Khấu phu nhân, quát lớn: “Im miệng! Ngươi ở đây nói linh tinh cái gì?”
Cố Vân Nghê đang thi pháp kêu lên một tiếng, co thể này quá yếu ớt, có một chút ngoại lực đã đủ để quấy nhiễu rồi.
Da mặt cứng đờ của Khấu phu nhân cũng buông lỏng, thần sắc khôi phục bình thường, nhưng mà ngay sau đó bà ta cũng ý thức được lúc nãy đã nói gì đó, trên mặt lập tức không còn huyết sắc, hai tay che miệng run rẩy không ngừng.
“Này… có phải là lúc nãy Khấu phu nhân nói là bà ta đã đổi con không? Ta không nghe nhầm đấy chứ! Ta vốn còn tưởng là thiên kim giả kia không biết điều, không ngờ hoá ra là hầu phủ rắp tâm hại người!”
“Hầu phủ làm như vậy là trái pháp luật phải không, vì cái gọi là số phận lại có thể vứt bỏ cả con ruột của mình, quả là không có tí nhân tính nào!”
Khấu Minh Tuyết lại càng không thể tin được mà nói: “Mẫu thân, vừa rồi người nói… là thật không?”
Khấu phu nhân không biết trả lời thế nào, nàng làm như không chịu nổi, nhắm hai mắt lại, lập tức ngất xỉu.
Xương Bình Hầu vung tay sai hạ nhân nâng Khấu phu nhân vào trong phủ, cảm giác được đủ loại ánh mắt dừng trên người hắn, bộ ngực đập liên hồi, sắc mặt cực kỳ khó coi, lại không thể không ở lại mà cố gắng giải thích: “Các vị, phu nhân của ta hôm nay là bị kích thích mới có thể nói sai lời, nghĩ khùng nghĩ điên, việc khí vận hư vô mờ mịt, làm sao có thể tin được!”
Ánh mắt của hắn chuyển về phía Cố Vân Nghê, vốn định dùng chuyện điên khùng này để kiểm soát đứa con nuôi này, không ngờ lại bị phản phệ tới phu nhân. Trước mắt lời đồn thổi của người ngoài đáng sợ, hắn rốt cuộc không dám sai người bắt bọn họ lại, chỉ là sự tàn nhẫn trong mắt không có cách nào che giấu.
“Vân Nghê, cho dù như thế nào, nhiều năm như thế Hầu phủ đối với ngươi không tệ, ngươi lại khăng khăng trở về nhà mẹ ruột, vậy ngươi có bao giờ nghĩ là, ngươi đã từng sống cuộc sống của thiên kim, ngươi có thể chịu được cuộc sống nghèo khổ như vậy không?”
Cố Vân Nghê bễ nghễ liếc mắt một cái, “Hầu gia nếu rảnh lo cho ta, không bằng nghĩ thật kỹ lại xem, sau ngày hôm nay phải làm sao để bảo toàn thanh danh của Hầu phủ đi!”
Hôm nay, khách tới tham gia yến hội không chỉ là người cùng phe với Xương Bình Hầu, còn có những người vây cánh đối địch, cơ hội tốt như vậy để bỏ đá xuống giếng, nàng không tin người ta thờ ơ đâu.
Xương Bình Hầu bị nói lại một câu, cắn răng phát ra một tiếng cười lạnh, dường như là có ý châm chọc Cố Vân Nghê quá ngây thơ, “Mạnh miệng như thế, bản hầu chờ một ngày ngươi hối tiếc không kịp!”
Nhìn Xương Bình Hầu mang theo mọi người xoay người rời đi, Cố Vân Nghê chậm rãi thở phào nhẹ nhõm, thân mình không khống chế được mà ngã xuống, lại được mẹ Cố kịp thời nâng lên.
“Vân Nghê, con làm sao thế?” mẹ Cố lo lắng nói.
“Con không sao”, Cố Vân Nghê nhẹ nhàng thở ra, cười nói, “Mẹ, chúng ta về nhà thôi!”
Lần này về là về ngôi nhà chân chính của nàng.
Khấu Minh Tuyết đi ở cuối nghe thấy vậy xoay đầu, trong mắt không hề che giấu sự lạnh lẽo.
Nàng sẽ không dễ dàng buông tha Cố Vân Nghê như thế!
Mà trong khoảnh khắc Khấu Minh Tuyết bước vào hầu phủ, Cố Vân Nghê cũng quay đầu lại, nàng rõ ràng đã nhìn thấy sự đen đủi bao phủ toàn bộ hầu phủ, nụ cười trên môi nàng cũng càng tươi tắn.
____
(2) Lục thân: cha, mẹ, anh, em, vợ (chồng), con cái