Khấu Minh Tuyết không có cách nào để phản kháng, lại bị một lần nữa ấn vào trong hồ nước, nước bao phủ miệng mũi của nàng ta.
Tất cả mọi người đều bị kinh sợ vì thủ đoạn của Cố Vân Nghê.
Xương Bình Hầu vội vàng phản ứng lại, thay đổi sắc mặt, nhỏ giọng trách mắng: “Vân Nghê, ngươi điên rồi phải không? Ngươi có còn cần thanh danh hay không? Hành vi của ngươi như thế nếu truyền vào trong cung, làm sao gả được cho Thái Tử nữa?”
Hắn cũng không để ý là Vân Nghê đẩy con gái ruột của hắn vào nước, hắn chỉ để ý Vân Nghê tài danh lan xa, có thể được Hoàng gia coi trọng, hiện giờ chỉ cách vị trí Thái Tử Phi một đạo thánh chỉ!
Chỉ không nghĩ hôm nay Minh Tuyết sẽ tìm tới cửa vào ngày hôm nay, nhưng hắn đã quyết định tuyên bố ra ngoài là hai người là chị em sinh đôi, nhờ thế mà giữ lại Vân Nghê!
Cố Vân Nghê cười lạnh, nhìn chằm chằm vào Xương Bình Hầu dối trá nói: “Con gái nhà nông làm sao có thể xứng đôi với Thái Tử điện hạ? Chẳng lẽ đầu óc của Hầu gia cũng là bị nước vào, điên khùng giống với Khấu Minh Tuyết ư?”
Nàng làm như vậy ngoài việc giáo huấn cho Khấu Minh Tuyết một trận, cũng là để đoạn tuyệt khả năng gả cho Thái Tử.
Hơn nữa, nàng còn muốn trước khi Xương Bình Hầu lẫn lộn thật giả thân phận, thừa nhận với tất cả mọi người mình là thiên kim giả!
Đời này nàng chỉ làm Cố Vân Nghê, không phải Khấu Vân Nghê!
Xương Bình Hầu sắc mặt khó coi vô cùng, trong mắt lạnh lẽo, hắn không nghĩ là Cố Vân Nghê sẽ không nghe theo mình, nhưng hắn tuyệt đối không thể từ bỏ phúc tinh Vân Nghê này được.
Cảm giác thấy trong mắt Xương Bình Hầu không giấu được vẻ lạnh lẽo, Cố Vân Nghê biết hôm nay mình khó có thể rời đi, trong tay tạo ấn, đang định động thủ…
Một bóng người già nua bỗng nhiên chen từ đám đông ra, nhìn về phía Khấu Minh Tuyết ướt như chuột một lần nữa được các bà tử cứu lên, cả người chật vật, nôn nóng hỏi: “Minh Tuyết, mẹ đã tìm con nửa ngày, sao con lại ở đây? Còn rơi xuống nước?”
Khấu Minh Tuyết lại một tay đẩy người phụ nữ kia ra, trong lòng chán ghét nói, “Cách ta xa ra một chút, đừng có tự xưng làm mẹ của ta, mẹ ta là phu nhân Xương Bình Hầu, con gái của ngươi ở kia kìa!”
Người phụ nữ bị đẩy một cái lảo đảo, suýt nữa thì ngã, Cố Vân Nghê vội vàng nhanh tay nhanh mắt tiến lên nâng người phụ nữ đó lên, đối mặt với người phụ nữ đó, sự giận dữ trên người nàng tan đi ba phần, thật cẩn thận hỏi: “Con… con là Cố Vân Nghê, người là… mẹ của con ư?”
Người phụ nữ trước mắt tướng mạo đau khổ, số phận suy nhược, xung quanh người có một mảng khí xám giống với Khấu Minh Tuyết, cái này rõ ràng là do sinh hoạt rất lâu cùng với Khấu Minh Tuyết mà bị dính vào, nhưng quan trọng hơn là cung con cái của bà bị hãm, biểu hiện có một người con gái bị lưu lạc.
Đời trước, nàng căn bản là chưa từng gặp lại mẹ đẻ, sau khi bị Khấu Minh Tuyết bôi nhọ thì tức giận mà hôn mê, đến khi tỉnh lại thì chỉ biết Xương Bình Hầu đã tuyên bố ra ngoài nàng và Khấu Minh Tuyết là chị em sinh đôi.
Năm lần bảy lượt nàng nhắc nhở muốn gặp mẹ đẻ của mình, nhưng Hầu phủ đó lại nói với nàng là mẹ của nàng cố ý tráo đổi huyết mạch, mẫu thân và huynh trưởng đều bị quan binh áp giải lưu đày ra biên quan rồi, không còn cơ hội gặp gỡ nữa!
Mẹ Cố ngẩn ngơ nhìn khuôn mặt quen thuộc của cô gái trước mặt, hốc mắt đỏ lên, hình như đột nhiên nghĩ ra cái gì đó, bỗng nhiên bắt lấy cổ tay phải của Vân Nghê, quay cuồng nhìn thấy trên đó có một nốt ruồi son nho nhỏ, rốt cuộc không nhịn được nữa mà ôm lấy Vân Nghê, vui mừng nói:
“Không sai, trên cổ tay con gái của ta có một nốt ruồi son, con thật sự là con gái ta, ta tìm con mười mấy năm rồi, may mắn là con bình an vô sự!”
Mẹ Cố đã sớm biết con gái mình bị đổi, nhưng nhiều năm như thế lại không thể nào tra ra, chỉ có thể tìm kim đáy bể, không nhờ hôm nay có thể vô tình ra ngoài đi tìm con gái nuôi lại tìm được con đẻ!
Khi hai mẹ con nhận nhau, Xương Bình Hầu cùng với Khấu phu nhân liếc nhìn nhau, đều thấy được ánh mắt tàn nhẫn trong mắt nhau, bọn họ lấy con gái đẻ đổi lấy phúc tinh, sao có thể dễ dàng từ bỏ được?
Khấu Phu nhân bước nhanh tiến lên kéo mẹ Cố ra, lạnh lùng sắc bén nói: “Hoá ra chính là người phụ nữ ác độc này đổi con gái đẻ của ta, để con gái ta bị chia lìa nhiều năm như thế, người đâu tới đây, còn chưa đem kẻ đã tráo đổi đích nữ của hầu phủ, làm lẫn lộn huyết mạch của hầu phủ, bắt lại cho bổn phu nhân, ngay lập tức đưa tới Kinh Triệu Phủ xử tội.
Mẹ Cố ngẩn ngơ, còn chưa kịp phản ứng về phía bàn tay rơi về phía mình…
Cố Vân Nghê nắm lấy cổ tay của Khấu phu nhân, lạnh lẽo nói: “Khấu phu nhân, không nói thủ vệ Hầu phủ nghiêm ngặt, nhũ mẫu nha hoàn hầu hạ bên cạnh trẻ con lại càng đếm không hết, chuyện đổi con này làm sao một người nông phụ từ nông thôn như mẹ có thể làm được? Ngài cứ định tội đó cho mẹ của ta, chẳng lẽ là muốn che giấu cái gì ư?”
Vừa rồi đã được thấy sự tàn nhẫn của Cố Vân Nghê, trong mắt Khấu phu nhân hiện lên vẻ hoảng loạn, nhưng mà chỉ trong giây lát, bà ta cầm lấy khăn lau khoé mắt, thương tâm nói: “Vân Nghê, cho dù con không phải là con gái đẻ của ta, nhưng vẫn được nuôi dưỡng cẩn thận bên người chúng ta lâu như thế, sao con có thể suy đoán về ta như thế chứ?”
Xương Bình Hầu cũng nhíu mày nói: “Vân Nghê, gia đình như chúng ta làm sao có thể đổi con để lẫn lộn huyết mạch được, ngược lại, những người hèn hạ kia muốn nghịch thiên sửa mệnh, mới có thể mạo hiểm mà làm việc đó, nhưng ngươi yên tâm, vì đã nuôi dưỡng ngươi ở hầu phủ nhiều năm như thế, chuyện này sẽ không liên luỵ tới ngươi, ngươi vẫn là đại tiểu thư của Hầu phủ như cũ!”
Không đợi Cố Vân Nghê mở miệng, Khấu Minh Tuyết vừa được bà tử cứu lên, cả người chật vật ngã trên mặt đất lại giận dữ nói: “Không được, dựa vào cái gì mà giữ lại nàng ta? Nếu không phải mẹ của nàng ta hại ta bị đổi thân phận, vì sao ta lại phải chịu khổ nhiều như thế? Cả nhà bọn họ đều phải đưa tới chỗ quan phủ!”
Hầu phủ rõ ràng biết mình là con gái ruột của bọn họ, nhưng mà cố tình vẫn không do dự chút nào mà lựa chọn Cố Vân Nghê chứ không chọn mình, nếu nàng không thừa dịp này đuổi Cố Vân Nghê ra ngoài, về sau chỉ sợ Hầu phủ cũng không phải là nơi mình có thể dung thân.
Mắt thấy thị vệ vây về hướng mình cùng với con gái, mẹ Cố hoảng loạn giải thích: “Minh Tuyết, người khác không biết, chẳng lẽ con còn không biết sao? Nhiều năm như thế ta vẫn luôn tìm kiếm con gái của ta, đồng thời cũng giúp con tìm kiếm người nhà, vì thế mà trượng phu của ta mất đi tính mạng, ngay cả con trai cả của ta là Trường An cũng trở nên ngu dại, chịu khổ nhiều như vậy, sao ta có thể tự đổi con gái của mình?”
Khấu Minh Tuyết lại không để bụng, cười lạnh một tiếng nói: “Không phải bà đổi chẳng lẽ còn là cha mẹ ruột của ta đuổi hay sao? Bà làm vậy không phải là vì để con gái của bà có thể sống phú quý hay sao? Vì thế cả nhà ngươi mới có thể người chết người ngốc, đây chính là báo ứng của cả nhà bà!”
Mẹ cố bị chọc đúng chỗ thương tâm, sắc mặt trở nên trắng bệch, cả người nhịn không được mà run rẩy, thế cho nên không thể nói được lời nào.