Chương 6: Tự huỷ dung mạo

Mẹ Cố vẻ mặt sửng sốt, khổ sở hỏi: “Vân Nghê, con nói Trường An là do Minh Tuyết bắt đi sao?”

Mặc dù kể từ lúc bị Minh Tuyết bôi nhọ, mẹ Cố đã cảm thấy nàng nhẫn tâm, nhưng mà đã sống chung nhiều năm, đặc biệt lại là người mà bà đã từng thật lòng coi như con ruột mà nuôi dưỡng, không ngờ vừa xoay người đã có thể trở mặt vô tình đến mức đó.

Cố Vân Nghê không hề phủ nhận, Khấu Minh Tuyết có thể ra tay đối với anh trai ngốc của mình, có nghĩa là nàng sẽ có thể xuống tay với mẹ bất cứ lúc nào, cho nên cần phải sớm cho mẹ thấy rõ ràng gương mặt thật của Khấu Minh Tuyết mới là chuyện tốt.

“Mẹ, mẹ yên tâm. chuyện này con sẽ xử lý thoả đáng, con chắc chắn sẽ mang anh trai bình yên vô sự mà trở về, mẹ trong nhà chờ chúng con được không?”

Mẹ Cố biết bản thân mình lúc này đi theo cũng là một gánh nặng, tốt nhất là về nhà, bà nắm chặt tay con gái, hốc mắt chua xót nói: “Vân Nghê, anh trai con giao cho con đi!”

Cố Vân Nghê nghiêm túc gật đầu, nàng nhìn mẹ Cố tập tễnh biến mất trên đường phố, ý cười trên mặt tan biến.

Cô cắn ngón tay, vẽ bùa trong không trung, tự mình lẩm bẩm: “Thiên địa huyền hoàng, càn khôn tá pháp, dĩ huyết vi dẫn, truy.”

Một ánh sáng màu hoàng kim từ máu ở đầu ngón tay nàng chui ra, giống như một đứa bé ngoan ngoãn nghe lời, chạy tới một hướng.

Nàng bước nhanh vội vàng đi theo ánh sáng màu vàng này.

Cho đến khi chạy tới một viện hẻo lánh, nàng mới thở hổn hển dừng bước chân.

Ánh mắt của cô tuần tra khắp nơi, cũng không vội vã đi vào, mà là huy động đầu ngón tay, nhìn ánh sáng vàng có dính máu của mình đi vào trong phòng.

Tiếng sột soạt trong viện đột nhiên phóng đại bên tai nàng.

“Tiểu thư, không phải tiểu nhân không làm, mà thật sự là khi đi qua toà nhà kia, đợi cả nửa ngày cũng không tìm đến đại tiểu… phi, không chờ được hàng giả kia trở về.”

Cố Vân Nghê nghe ra đây là giọng nói của con trai quản sự Hầu phủ.

Sau đó là tiếng nói the thé của Khấu Minh Tuyết: “Phế vật, bảo các ngươi trói tên ngốc này ở đây là vì muốn dẫn Cố Vân Nghê tới đây, hiện giờ không có tung tích gì của Cố Vân Nghê, vậy thì để một thằng ngốc ở đây có ích lợi gì?”

“Tiểu thư, khi tiểu nhân ra ngoài hình như có nhìn thấy mẹ của tên ngốc này, hay là tiểu nhân tới trói cả bà già kia tới nữa, cũng không tin…”

Cố Vân Nghe không do dự nhấc chân lên đạp vào cửa!

Ầm một tiếng, tất cả mọi người trong phòng bị doạ đến nỗi quay lại đây nhìn, trên mặt còn loé lên vẻ kinh hoàng sau đó biến mất.

Rốt cuộc, loại chuyện như bắt cóc này  bọn họ chưa từng làm, nhưng thân phận của bọn họ thấp kém, vì lấy lòng vị đại tiểu thư này mới không thể không làm.

Ánh mắt Cố Vân Nghê bễ nghễ, cười nhạo một tiếng, là cười nhạo thủ đoạn đê tiện của Khấu Minh Tuyết.

Khấu Minh Tuyết thẹn quá hoá giận, đột nhiên vung roi trong tay, đánh về mặt của Cố Vân Nghê.

Cố Vân Nghê nắm lấy roi, lạnh nhạt nói: “Khấu Minh Tuyết, ngươi thật sự vô cùng đê tiện vô sỉ!”

Khấu Minh Tuyết cắn chặt răng, thấy roi không kéo được về, cũng không hề lo sợ, ném roi xuống, sau đó giận dữ nói: “Cho dù thủ đoạn của ta ti tiện thì có làm sao? Hôm nay nếu ngươi tới đây rồi, đừng mong toàn thân mà lui.”

Từ cổ tay áo của nàng lộ ra một ánh sáng lạnh lẽo, đặt ngang cổ Cố Trường An, lạnh lẽo cười: “Cố Vân Nghê, ngươi nói xem, mấy trò vặt vãnh của ngươi nhanh hơn, hay là dao găm này của ta nhanh hơn?”

Nàng nghĩ đến việc sau khi bản thân mình về phủ, không những bị phụ thân mặc kệ, lại nghe lén thấy cha mẹ ruột của mình muốn bắt ép Cố Vân Nghê quay trở về hầu phủ, còn mưu tính để Cố Vân Nghê trở thành Thái Tử Phi, nàng rất không cam lòng.

Rõ ràng nàng mới là đại tiểu thư của Hầu phủ, nhưng mẫu thân tự lừa dối bản thân, không nói đến việc để cho nàng mất đi thân phận đại tiểu thư vốn là của nàng, hiện giờ mọi mong đợi còn đặt lên người Cố Vân Nghê, giả thiên kim đã thay thế nàng mười mấy năm trời.

Cố Vân Nghê nheo mắt, không tuỳ ý ra tay, dạo này thể lực của nàng không thể nào chống đỡ lại một lần vẽ bùa, thứ hai nàng cũng không tin tưởng có thể kịp cứu anh trai trong tay Khấu Minh Tuyết như hổ rình mồi, có thể tuỳ tiện ra tay bất kỳ lúc nào.

“Khấu Minh Tuyết, ngươi đừng quên là ngươi từng gọi hắn là anh trai mười mấy năm rồi! Nếu hôm nay ngươi dám làm anh trai bị thương, đừng trách ta…”

Cố Vân Nghê còn chưa nói xong, dao găm của Khấu Minh Tuyết càng để sát cổ của Cố Trường An, tàn nhẫn nói: “Cố Vân Nghê, đây là anh trai ngươi, không phải anh trai ta, muốn để hắn bình yên vô sự cũng không sao cả, chỉ cần ngươi đồng ý điều kiện của ta.”

“Được, ngươi nói đi!”

Không có ai thấy, tay của Cố Vân Nghê dưới ống tay áo rộng đã tạo thành một ấn ký.

Khấu Minh Tuyết vứt dao găm xuống đất, độc ác nói:

“Hiện giờ tự cắt lên mặt ngươi!”

Nàng sẽ không dễ dàng bỏ qua cho Cố Vân Nghê, nàng muốn để Cố Vân Nghê bị mọi người chán ghét, muốn nàng giống như con chuột dưới cống ngầm bị người khác né tránh ghét bỏ.

Đến lúc đó, cho dù là tình yêu thương của cha mẹ, hay vị trí Thái Tử Phi đều là của mình rồi!

Ánh mắt của Cố Vân Nghê xẹt qua chiếc dao găm, nàng hít sâu một hơi, làm như không được lựa chọn, nhặt nó lên.

Không có ai chú ý là khi nàng nhặt dao găm lên, sự sợ hãi trên mặt tất cả không còn, thay thế là sự lạnh lẽo.

Rồi sau đó, không đợi đến khi đứng thẳng, tay trái đã bắn một cái, phù chú đã vẽ trong tay áo ném về phía Khấu Minh Tuyết, tay phải lại hơi dùng lực một chút.

Ánh sáng bắn ra bốn phía, chiếc dao găm nhanh như chớp bay về phía đôi mắt của Khấu Minh Tuyết.

Khấu Minh Tuyết mở to hai mắt nhìn, không ngờ Cố Vân Nghê sẽ ra tay bất ngờ, nhưng nàng nhanh chóng quyết định kéo Cố Trường An tới trước mặt để chắn đao.

Nhưng mà, khi dao găm sắp chạm vào Cố Trường An, không hiểu vì sao tay nàng lại trượt, cứ thế trơ mắt nhìn Cố Trường An thoát khỏi sự khống chế của mình.

Chuỷ thủ kia lúc này đã bay tới trước mặt nàng, tránh cũng không thể tránh, nàng chỉ có thể lựa chọn ngồi xuống, còn lại chậm một bước, cuối cùng rõ ràng cảm giác được con dao xẹt qua gương mặt nàng.

Nỗi đau đớn kịch liệt cùng nỗi sợ bị huỷ dung trong nháy mắt xâm nhập nội tâm của nàng.

“A a a…”

Nàng nhịn không được kêu lên thảm thiết, hét  lên: “Ngươi đâu, mau bắt lấy Cố Vân Nghê cho ta!”

Cố Vân Nghê thừa dịp mọi người chưa kịp phản ứng, đã bắt được Cố Trường An thần sắc si ngốc, không hề có cảm giác gì với tất cả mọi thứ trước mắt, chạy ra bên ngoài.

Nhưng mà bởi vì trong khoảng thời gian ngắn vẽ bùa quá độ, tinh thần lực và thể lực của Cố Vân Nghê đã tiêu hao quá mức, chưa chạy được bao xa đã bị bọn hạ nhân chạy theo tới nơi, vây nàng vào giữa.

Cố Vân Nghê thở hồng hộc, mồ hôi như hạt đậu toát ra trên mặt, thân mình gầy yếu lại trực tiếp chắn Cố Trường An ở phía sau, mỉa mai nhìn về phía Khấu Minh Tuyết đang tức muốn nổ mắt, lại không quên khiêu khích: “Thế nào? Không phải muốn huỷ dung ta hay sao? Hiện giờ tự làm tự chịu, ngược lại cảm giác tự huỷ dung mạo của mình như thế nào?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play