5.

Một năm qua rất mau, sau khi sổ sách các nơi đã thu hoạch thanh toán đầy đủ rõ ràng, ta mới thu hồi một bộ đối bài.

Bích Vân dứt khoát đóng cửa không ra ngoài, theo tin tức truyền đi của đám hạ nhân, nàng cáu kỉnh không ít lần, thường xuyên đập phá đồ vật này nọ.

Sau khi nghe xong ta cười trừ.

Tết Nguyên Tiêu là ngày những mệnh phụ phu nhân vào cung triều bái. (16)

Trước đó vài ngày, ta đến tìm Anh Nương, để bàn bạc với nàng về ngày hôm đó.

Đây là lần đầu tiên ta tới viện của nàng, không xa hoa giống như viện của Bích Vân, nơi đây đều là hoa cỏ thanh nhã.

Ta vào phòng nàng ngay sau bọn nha hoàn thông truyền.

Ta vừa mới bước qua cánh cửa, chợt nghe thấy một loạt âm thanh lộn xộn của Anh Nương. Mặt đỏ của nàng hé ra, vội vội vàng vàng che lại thứ gì đó trên bàn.

Giống như là bản thảo gì đó?

Từ trước tới giờ tính tình đều là lạnh lùng, không hề cùng ai giao tiếp, hôm nay ta thấy có chút kỳ lạ khó nói nên lời.

“Phu nhân có khỏe không?”

Ta kiềm chế không nhắc tới nghi hoặc trong lòng, ngồi ở ghế đôn bên cạnh bàn, thần sắc tự nhiên

“Có thể có chuyện gì được, ta đến thăm ngươi thôi.”

Nàng rõ ràng là không tập trung, mấy câu nói chuyện phiếm đều là trả lời qua loa đại khái.

Ta thầm đoán một hồi cũng không rõ nàng có tâm sự gì.

Nhớ thương người nhà? Cũng không phải vừa mới tân hôn.

Không đủ tiền? Ta đã tra qua việc chi tiêu của nàng, không có tiêu dùng gì lớn cả.

Anh Nương và ta cũng không phải thân quen gì. Đúng ra, nàng đối với tất cả mọi người ở đây đều không quen thuộc gì.

Cố Diễm nói cho ta biết, Anh Nương là đích mẫu (17) của hắn tự nạp thay cho hắn ở nhà cũ, nàng từ trước vẫn ở bên kia tẫn hiếu, nữa năm trước lão nhân gia (18) qua đời nàng mới đến kinh thành.

Mặc dù khả năng không lớn, nhưng ta vẫn nên nghĩ nhiều một chút.

Anh Nương, hay là nàng ẩn giấu dã tâm gì?

“Anh Nương, Anh Nương?”

“Dạ? Ngài nói rất đúng…”

Ta cười khẽ, “Ta là nói ta phải đi đây.”

“Anh Nương cứ như mới vừa tỉnh mộng, “Ta đây tiễn ngài.”

Vừa mới đứng dậy, ta giả vờ mỏi chân đứng không thẳng được, nàng theo bản năng đưa tay ra đỡ ta.

Động tác của chúng ta có hơi lớn, ảnh hưởng đến cái bàn.

Khiến cho bản thảo sách vở các thứ trên bàn vốn là lung lay sắp đổ, giờ rơi xuống không ít.

Anh Nương kinh hãi, vội vàng bỏ ta ra, quay người lại kiểm tra.

Ta nhặt lên tờ giấy nháp rơi xuống cạnh bên chân ta.

Nhất thời hô hấp của ta dồn dập, sắc mặt từ trắng chuyển sang đỏ, từ đỏ chuyển sang trắng, ngưng trọng một chút đứng lên.

Anh Nương nhìn giống như là sắp khóc, “Phu nhân, cầu xin ngài, ta nguyện làm nô tì của ngài, ngàn vạn lần xin ngài đừng nói cho ai khác.”

Ta run rẩy giơ ngón tay lên chỉ vào nàng.

“Là ngươi viết “Lãnh khốc vương gia kiều kiều sủng”(19)?”

___

(16) Triều bái: làm lễ, lạy chầu, hành hương. Trong trường hợp của truyện này là vào cung để làm lễ lạy chầu đầu năm với vua và hoàng hậu, chỉ có quan viên cấp cao và gia quyến nhà quyền quý mới phải vào

(17) Đích mẫu: mẹ cả

(18) Lão nhân gia: Là người già, có địa vị trong nhà, trong trường hợp này thì là đích mẫu của Cố Diễm

(19) Dịch thành “Vương gia lạnh lùng yêu chiều người yêu”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play