4.
Lúc này, bên ngoài có người đến bẩm báo.
“Vân di nương đau ngực, muốn mời quân hầu qua đó xem xem.”
Ta nhận ra đối diện là thị nữ hầu bên cạnh Bích Vân hồi sáng.
Cố Diễm liếc nhìn ta một cái, có vẻ như là hơi do dự.
“Ta cùng với Hầu gia là vợ chồng cùng chí hướng, tự nhiên là tình cảm thân thiết đối với Vân di nương cũng như vậy.”
Ta nắm lấy tay hắn, “Ta cùng với Hầu gia cùng tới đó đi!”
Hắn không từ chối.
Đến tiểu viện của Bích Vân, vừa tới phòng chính ta đã ngửi thấy được mùi hương kiều diễm, ta thoáng nâng cằm, tiến đến mở cửa phòng ra.
“Hầu…”
Bích Vân còn chưa nói xong thì đã giống như bị bóp cổ, đứng yên tại chỗ.
Trên người nàng mặc một chiếc áo lót thơm mỏng manh, bên ngoài khoác một chiếc áo choàng ngắn bằng vải sa trong suốt, mấy vị trí quan trọng còn có hình thêu lờ mờ, khiến cho người nhìn có thể tưởng tượng rất nhiều.
Xem ra là nàng chuẩn bị để cho Cố Diễm chữa bệnh cho nàng.
Ta vội vã cởi xuống chiếc áo khoác lông cáo của mình, một tay lấy áo che kín những chỗ hở hang của Bích Vân, biết rõ còn hỏi, vô cùng nghi hoặc hỏi nàng:
“Trời mùa đông rét buốt lạnh lẽo, Vân di nương làm gì vậy?”
Bích Vân nhìn về phía Cố Diễm, chuẩn bị tư thế lê hoa đái vũ (14)
Hắn còn ho lên một tiếng: “Mặc ít như vậy, bảo sao bị đau ngực.”
Nhìn thái độ hiển nhiên của hắn, Bích Vân cũng hiểu rõ được tình thế bối rối thế nào, không tiếp tục quấn quýt si mê nữa, còn nói vài câu nhớ người thành bệnh. (15)
Trước khi đi ta còn nắm tay nàng, quan tâm lo lắng chứa đầy trong mắt.
“Chiếc áo lông này sẽ tặng cho Vân di nương, ngươi cố gắng giữ gìn sức khỏe, dù sao…” Ta hạ thấp âm thanh nói nhỏ lại, “Sắp hết năm rồi, ngươi còn phải cố gắng chiếu cố nữa”.
Hồi còn ở phương Bắc nàng cùng Cố Diễm giống như cặp vợ chồng bình thường, khí hậu lạnh giá như thế này, dù là chiếc áo lông chim trắng như tuyết đáng giá ngàn vàng khó mua, thì cũng chỉ là vật tùy tiện.
Chiếc áo lông cáo xinh đẹp như thế này, đối với Bích Vân cũng không đáng bao nhiêu.
Mạch nước ngầm giữa nữ nhân bắt đầu, Cố Diễm cũng không có đánh vỡ.
“Sao còn không tạ ơn phu nhân?”
Nàng mở ra một khuôn mặt trắng, không tình nguyện lấy tay nhẹ khép vạt áo khoác.
“Phu nhân yên tâm, thiếp thân sẽ tự trân trọng thân thể của mình."
Sau khi quay về, Cố Diễm khép cửa lại.
Hắn nằm trên tháp dài, một bàn tay đặt sau gáy, nói như đang tự lẩm bẩm với bản thân.
“Thân thế của Bích Vân cũng bi thảm, mười bốn tuổi cha mẹ đã bị giết hại bởi Man tộc súc sinh, lại bị người chú ruột lòng dạ hiểm độc bán vào thanh lâu, cũng quen với thói đời ấm lạnh”.
“Nàng hay tỏ vẻ giận dỗi, cũng là bởi vì lo được lo mất, nàng thông cảm một chút!”
Ta đến chỗ hắn từ phía sau, ngón tay nhẹ nắm lấy huyệt Thái Dương của Cố Diễm, nhẹ giọng hỏi. “Chẳng lẽ là trong mắt quân hầu, thiếp thân là ác quỷ dạ xoa không thể bao dung người khác hay sao?”
Hắn bị ta chọc cười.
“Huyện Chủ, ta không có ý này.”
Ta giả vờ giận dỗi, “Chàng trái một câu huyện chủ, phải một câu huyện chủ, không phải là ngay cả tên ta là gì cũng không biết?”
Vốn là vui đùa, không ngờ sắc mặt của Cố Diễm thực sự xấu hổ đứng lên.
“Ta…”
Ta cầm tay hắn, lấy ngón tay trong lòng bàn tay hắn vẽ vẽ, bàn tay của Cố Diễm ấm áp, có vết chai cứng do thường xuyên cầm binh khí gây ra.
“Tri Ý, Thôi Tri Ý.”
Hắn hơi choáng váng, lập tức quay lại nắm chặt tay ta.
“Từ giờ ta nhất định nhớ kỹ.”
_______
(14) Lê hoa đái vũ: Hoa lê đính hạt mưa, ý là người đẹp khóc cũng đẹp động lòng người
(15) Tư quân thành tật: Nhớ người mà sinh bệnh, ý nói tương tư