Sau khi người phụ nữ kia xuất hiện, Lưu Tây và Lâm Bán Hạ có tật giật mình, đến thở cũng không dám thở mạnh. May mà người phụ nữ kia cũng không có ý gây khó dễ, chỉ nói như vậy rồi xoay người rời đi. Vương Kim Tiêu ngẩn người, hồi lâu sau mới nhỏ giọng nói: “Đây là sao? Chẳng là thần kinh cô này có gì bất ổn à?"

"Tôi nào biết." Lưu Tây cũng sắp khóc đến nơi rồi, cậu ta lau mặt xong liền phát hiện chóp mũi mình toàn là mồ hôi lạnh: “Chuyện này tà ma quá rồi”.

Lâm Bán Hạ bên cạnh cũng yên lặng gật đầu.

"Còn nữa, anh Lâm, vừa nãy ở trong xe anh nhìn thấy chuột thật ư?" Sau khi tỉnh táo lại, cậu ta suy đi nghĩ lại vẫn thấy chuyện này quá kỳ quặc bèn quay sang hỏi cậu bằng giọng điệu ngờ vực.

Lâm Bán Hạ đáp không chút nao núng đáp: "Ừ."

"Thật à?" Lưu Tây có vẻ không tin lắm.

"Thật mà." Lâm Bán Hạ khẳng định.

Lưu Tây thấy thái độ kiên quyết của Lâm Bán Hạ, cũng đành thôi. Nhưng mà trên đường về, cậu ta vẫn luôn cau mày, vừa hút thuốc vừa bày ra bộ dáng sầu khổ. Lâm Bán Hạ ngồi bên cạnh chợp mắt một lát, tận tới lúc gần tới phòng làm việc. Lưu Tây nói: "Anh Lâm, mấy ngày nữa em lên chùa xin bùa bình an, anh có muốn một cái không?"

"Không cần đâu." Lâm Bán Hạ nói. "Tôi không tin mấy chuyện này."

"Anh còn không tin ư?" Cậu ta cao giọng: "Chuyện tối nay quái dị như thế... Đặc biệt là người phụ nữ kia, chỉ cười thôi đã rợn hết cả người."

Lâm Bán Hạ: "Cô ấy... đúng là hơi kỳ lạ."

Đúng vậy, ban đầu còn khóc đến tê tâm liệt phế, nhưng mấy tiếng sau khi thấy thi thể của người nhà, lại nở nụ cười. Chẳng lẽ sau khi đau khổ quá mức rồi thì không còn cảm thấy đau thương nữa?

Hai người vừa trò chuyện vừa đi vào đơn vị, định tắm rửa, thay quần áo rồi ra về. Với nghề nghiệp của họ, trừ những trường hợp đặc biệt, còn không mỗi người chỉ nhận mỗi đêm một vụ, làm xong là có thể tan ca.

Tắm gội xong, Lâm Bán Hạ vừa sấy tóc vừa gọi điện cho Quý Nhạc Thủy. Nhưng vẫn không có ai bắt máy, trong lòng cậu càng thêm lo lắng.

Tan làm xong, Lâm Bán Hạ muốn thu xếp đồ đạc cho Quý Nhạc Thuỷ trước rồi đưa qua cho cậu ta, nhân tiện xem xem Quý Nhạc Thuỷ ở bên kia có ổn không.

Đợi tới gần sáng mới có chuyến xe đầu tiên, cậu xuống xe ngay trạm gần khu chung cư mình ở, đi bộ thêm năm, sáu phút là về đến nhà.

Trước kia nếu Quý Nhạc Thuỷ không nói, cậu cũng không để ý, mấy hôm nay quan sát mới thấy, tiểu khu của bọn họ chính xác là không có người ở. Trừ đèn đường bên ngoài, dường như không còn nguồn sáng nào khác. Đi trên đường một mình, bên tai cũng chỉ nghe thấy tiếng bước chân vang vọng của bản thân.

Nhưng mà Lâm Bán Hạ không sợ tiếng bước chân, chỉ sợ là ngoài tiếng bước chân mình lại nghe thấy tiếng gì khác. Cậu từ thang máy đi thẳng tới cửa phòng, đang muốn tra chìa để mở cửa, chợt nhận ra biển số nhà treo trước cửa bị lệch.

Biển số nhà màu đen, chữ bên trên mạ vàng, ghi bốn số 1303, nghiêng ngả trước cửa, nhìn rất chướng mắt. Lâm Bán Hạ vươn tay, muốn chỉnh lại biển số, nhưng đầu ngón tay vừa mới chạm vào mép biển, cậu lập tức ý thức được cảm giác không đúng lắm, vội thu tay.

Đáng lẽ biến số nhà phải mang đến cảm giác lạnh băng của kim loại, nhưng lúc này lại tỏa ra nhiệt độ mà da thịt con người mới có. Hơn nữa, xúc cảm trên tấm biển còn khiến Lâm Bán Hạ liên tưởng đến chiếc rương đen trong nhà hàng xóm...

Lâm Bán Hạ nhìn biển số nhà một lát, sau không để ý nữa, dứt khoát tra chìa mở cửa.

Sau khi mở cửa, Lâm Bán Hạ vào phòng rồi khép cửa lại. Cậu tìm được vali của Quý Nhạc Thủy để trong phòng ngủ, bắt đầu thu dọn quần áo ở trong tủ. Tủ quần áo của cậu ta chia ra làm hai tầng, tầng trên khá nhỏ, dùng để cất chăn đệm, tầng dưới là đồ mặc hằng ngày. Vali không lớn lắm, Lâm Bán Hạ chỉ xếp được một phần quần áo, quả thật không biết tính sao với đống còn lại. Cậu lại gọi cho Quý Nhạc Thủy, định hỏi thăm tình hình của cậu ta.

"Reng reng reng... reng reng reng..." Ngay khoảnh khắc điện thoại được nối máy, bên tai cậu cũng đồng thời vang lên tiếng chuông quen thuộc. Ban đầu cậu còn tưởng mình nghe lầm, song khi tiếng chuông càng lúc càng lớn, cậu không thể không ngẩng đầu lên.

Tiếng chuông điện thoại phát ra từ tủ quần áo trên đầu cậu.

Mà số điện thoại Lâm Bán Hạ từng làm thế nào cũng không liên lạc được, lúc này đã có người bắt máy. Đầu dây bên kia yên lặng không tiếng động. Lâm Bán Hạ "a lô" một tiếng nhỏ, tiếp theo, cậu nghe thấy âm thanh của chính mình truyền ra từ trong tủ.

Yết hầu Lâm Bán Hạ lên xuống liên tục, như thể đang cố gắng tiếp nhận tình huống trước mắt. Khoảng nửa phút sau, cậu từ từ trèo lên cạnh giường, nhẹ nhàng hít sâu, mở tầng trên cùng của tủ quần áo ra.

“Két” một tiếng, cánh tủ mở ra, Lâm Bán Hạ nhìn thấy Quý Nhạc Thuỷ đang co ro trong tủ.

Quý Nhạc Thuỷ cao 1m73, là một thanh niên nam tính bình thường, theo lý thuyết hẳn là không thể rúc vào tủ quần áo; nhưng tình huống trước mắt lại không giống vậy, Quý Nhạc Thuỷ trợn tròn hai mắt, con ngươi đã có chút tan rã. Cậu ta đờ đẫn nhìn Lâm Bán Hạ, toàn thân vẫn đang không ngừng run rẩy.

"Nhạc Thuỷ, Nhạc Thuỷ!" Lâm Bán Hạ lần này thật sự nóng nảy, tự mình kéo Quý Nhạc Thuỷ từ trong tủ ra ngoài.

Quý Nhạc Thúy vẫn bất động như một pho tượng gỗ cứng ngắc, mặc cho cậu lôi kéo. Mãi đến khi đã ra hẳn bên ngoài, cậu ta mới cất tiếng khóc nức nở như đứa trẻ bị ấm ức. Cậu sốt sắng kiểm tra xem cậu ta có bị thương ở đâu không. May mà ngoại trừ hoảng sợ ra, thân thể cậu ta vẫn còn lành lặn, không thấy có vết thương nào.

"Cậu về lúc nào, sao lại ở trong này?" Lâm Bán Hạ dìu cậu ta đến phòng khách, lúc đầu muốn rót cho cậu ta cốc nước nóng để an ủi, nhưng không ngờ Quý Nhạc Thuỷ sợ như thể tam hồn không tìm nổi bảy phách, gắt gao nắm lấy Lâm Bán Hạ, không chịu buông. Lâm Bán Hạ cũng đành thôi.

"Tôi không biết, tôi không biết." Quý Nhạc Thuỷ tuyệt vọng nói: "Tôi không biết tôi về lúc nào... đến khi tôi tỉnh táo lại, tôi đã ở trong tủ quần áo rồi, tôi không cử động được, không cử động được..."

Lâm Bán Hạ nói: "Cậu đừng vội, từ từ nói, từ từ nói."

Quý Nhạc Thuỷ run rẩy kể hết một lượt những gì mình đã gặp phải.

Thì ra sau khi gặp ác mộng, Quý Nhạc Thuỷ thất tha thất thểu đi làm. Nhưng vì tinh thần kém, trong quá trình làm việc liên tục mắc lỗi, bị sếp mắng một trận, sau đó trực tiếp về nhà. Quý Nhạc Thuỷ hồn xiêu phách lạc về phòng trọ mới, nhưng khi cậu ta mở cửa ra liền thấy, sau cánh cửa phòng mới lại là phòng khách nhà Lâm Bán Hạ.

Quý Nhạc Thuỷ sợ đến choáng váng, xoay người chạy như điên, chạy chạy chạy, dường như cậu ta đang chạy trên một đường hầm vặn vẹo âm u, bên tai toàn là tiếng gào khóc của người phụ nữ kia. Cậu ta lại chạy chạy chạy, không dám dừng lại dù chỉ một giây. Đương lúc Quý Nhạc Thuỷ nghĩ mình sẽ sức cùng lực kiệt mà chết, cậu ta lại nhìn thấy một cánh cửa giống y cánh cửa ở phòng trọ mới. Lúc này, cậu ta bèn mở cửa, cuối cùng cũng nhìn thấy nhà mới của mình.

Quý Nhạc Thuỷ mừng phát khóc, lao vào nhà, nặng nhọc khép cửa phòng lại. Nhưng chưa kịp khoá cửa, bên ngoài đã truyền tới tiếng gõ cửa. Quý Nhạc Thuỷ không dám ra xem, sau đó nghe được sau cửa có tiếng thét chói tai của phụ nữ.

Cậu ta sợ đến mức hồn lìa khỏi xác, phi như bay vào phòng ngủ, sau đó... cậu ta cũng không nhớ rõ chuyện sau đó. Chỉ mơ hồ cảm thấy mình đang đi vào một nơi rất hẹp, rất tối, không thể cử động tứ chi.

Bên tai cậu ta khi ấy vang lên tiếng kèn, không gian chung quanh như lắc lư lắc lư, có tiếng người xì xào bàn tán, có tiếng người gào khóc thê lương, mãi sau mới có âm thanh của một người đàn ông hô rằng: "Hạ quan!"

Trong nháy mắt, hô hấp của Quý Nhạc Thuỷ trở nên vô cùng khó khăn, cậu ta muốn kêu cứu, nhưng không thể nói được dù chỉ một chữ. Trên đỉnh đầu truyền đến tiếng cạch cạch cạch, giống như có người dùng xẻng lấp đất lên đầu cậu ta, lặp đi lặp lại, như muốn triệt để vùi lấp cậu ta trong bóng tối vô tận.

Nói đến đây, Quý Nhạc Thuỷ suy sụp khóc lớn. Cậu ta nắm lấy áo Lâm Bán Hạ, giống như một đứa trẻ bị bắt nạt: "Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ Bán Hạ ơi, tôi không trốn được, không trốn được!!"

Lâm Bán Hạ liên tục trấn an bạn, nhưng cậu cũng biết, những lời an ủi này đối với Quý Nhạc Thuỷ chỉ như muối bỏ biển. Thần kinh bạn tốt của cậu đã cận kề ranh giới tan vỡ, chỉ cần bị kích thích thêm một lần nữa, có thể sẽ phát điên. Suy cho cùng chuyện này cũng bắt nguồn từ Lâm Bán Hạ. Nếu không phải tại cậu, cậu rủ Quý Nhạc Thuỷ đến nơi này, Quý Nhạc Thuỷ cũng sẽ không bị dọa sợ thành bộ dáng như vậy.

Lâm Bán Hạ nhớ tới lời khuyên của hàng xóm phòng bên, nghĩ thầm có lẽ anh biết gì đó. Cậu an ủi Quý Nhạc Thuỷ, tính toán đi gặp hàng xóm một chuyến.

Quý Nhạc Thuỷ sớm đã bị nỗi sợ bào mòn hơn nửa sức lực, lúc này vừa khóc vừa kêu rất lâu, nhanh chóng trở nên suy yếu. Nhưng dù yếu đến không mở nổi mắt, cậu ta cũng không chịu buông áo Lâm Bán Hạ ra, sợ rằng mình sẽ lại quay lại chiếc “quan tài” đáng sợ nọ.

Lâm Bán Hạ cũng hết cách, chỉ có thể trông cậu ta, nhìn khuôn mặt xanh xao của cậu ta dù dần dần thiếp đi, vẫn gắt gao nhíu chặt chân mày.

Sắc trời âm trầm. Gió ngoài cửa sổ ào ào thổi, đèn trong phòng mờ mờ ảo ảo, chỉ có âm thanh mỏng manh từ TV truyền tới.

Lâm Bán Hạ dựa vào sopha, nằm bên Quý Nhạc Thuỷ. Cậu làm việc cả đêm, cũng cảm thấy hơi mệt. Khi trời gần sáng, cậu lại mơ màng thấy một giấc mộng.

Cậu mơ thấy quãng thời gian khi còn học đại học. Có một người bạn rất thích dọa cậu, nhưng chưa từng thành công. Mãi đến một buổi tối nào đó, bạn học kia vỗ vai cậu từ đằng sau, muốn thấy dáng vẻ giật mình sợ hãi của cậu, ai ngờ cậu vẫn không có phản ứng gì. Bạn học kia tịch mịch nhìn cậu, thở dài, nói rằng như vậy rồi vẫn không dọa nổi cậu. Lâm Bán Hạ khi đó còn cười, nhưng chẳng ngờ hai ngày sau, lớp trưởng đột ngột nói với cậu rằng người bạn kia, sáng hôm qua bị tai nạn xe, qua đời rồi…

Qua đời? Rõ ràng buổi tối hôm trước, cậu ấy vẫn trêu cậu cơ mà...

Lâm Bán Hạ mơ mơ màng màng, cuối cùng chợt tỉnh. Việc đầu tiên khi mở mắt chính là tìm kiếm thân ảnh Quý Nhạc Thuỷ. Thấy Quý Nhạc Thuỷ vẫn ngủ bên cạnh, cậu mới thở phào nhẹ nhõm. Cậu suy nghĩ một lát, quyết định đánh thức Quý Nhạc Thuỷ, nói cho cậu ta biết mình định đi gặp hàng xóm bên cạnh.

Quý Nhạc Thuỷ nghe Lâm Bán Hạ nói, nghi ngờ hỏi: "Cậu đi tìm hàng xóm làm gì?"

Lâm Bán Hạ: "Có thể hàng xóm biết gì đó."

Quý Nhạc Thuỷ: "Biết gì đó?" Cậu ta không hiểu ý Lâm Bán Hạ.

"Biết về chuyện trong phòng." Lâm Bán Hạ nói. "Anh ta nhìn hơi lạ, không giống người thường."

Quý Nhạc Thuỷ: "Lạ như nào?"

Lâm Bán Hạ: "Lạ hơn tôi."

Quý Nhạc Thuỷ đấu tranh tư tưởng vài giây, cuối cùng thỏa hiệp: "Vậy đúng là rất lạ."

Lâm Bán Hạ thở dài, vỗ vỗ vai bạn thân.

Nghỉ ngơi cả đêm, tinh thần Quý Nhạc Thuỷ cũng khá hơn một chút, đã có thể nói đùa cùng Lâm Bán Hạ. Lúc đầu Lâm Bán Hạ định tự mình đi gặp hàng xóm, nhưng Quý Nhạc Thuỷ sống chết không chịu một mình ở lại trong phòng, hết cách, hai người bèn đi cùng nhau.

Lâm Bán Hạ đến trước cửa nhà hàng xóm, thận trọng gõ cửa.

Hai người chờ một lát, cửa nhà "két" một tiếng mở ra. Tống Khinh La nhìn họ qua khe cửa. Hình như anh vừa ngủ dậy, mái tóc dài màu đen có hơi rối, khuôn mặt vẫn trắng như sứ, không có chút huyết sắc.

"Anh Tống..." Lâm Bán Hạ nói: "Tôi có chút việc muốn hỏi anh."

Tống Khinh La nhìn sang Quý Nhạc Thuỷ bên cạnh: "Đây là bạn cùng phòng của cậu?"

Lâm Bán Hạ gật đầu, cậu hơi lo Tống Khinh La sẽ từ chối, muốn nói một hai câu, không ngờ Tống Khinh La chỉ dùng đôi mắt đánh giá nhìn Quý Nhạc Thuỷ một lát, sau đó gạt nhẹ tóc phủ trên trán: "Vào đi."

Lúc này hai người mới nối đuôi nhau đi vào.

Giống Lâm Bán Hạ vào lần đầu tiên tới đây, Quý Nhạc Thuỷ vừa vào phòng đã bị rương lớn rương nhỏ dọa sợ, mặc dù cậu ta không biết rốt cuộc trong rương có gì, nhưng không ức chế được mà sinh ra nỗi sợ hãi không tên, bước chân của cậu ta dừng lại ở cách chỗ để rương rất xa.

"Ngồi đi." Tống Khinh La chỉ chỉ sô pha.

Lâm Bán Hạ ngồi xuống ghế sô pha, dùng ánh mắt bảo Quý Nhạc Thuỷ lại đây. Quý Nhạc Thuỷ miễn cưỡng ngồi xuống cạnh Lâm Bán Hạ, nhỏ giọng hỏi: "Anh Tống, trong những cái rương này... đựng gì vậy."

Tống Khinh La lãnh đạm nhìn cậu ta, không đáp.

Quý Nhạc Thuỷ nhất thời lúng túng, cậu ta ngượng ngùng nói: "Xin lỗi, tôi không có ý xúc phạm gì, chỉ là cảm thấy..." Chỉ là cảm thấy cái rương thoạt nhìn khiến cho người ta thật khó chịu. Cậu ta vốn muốn nói câu này, nhưng lời chưa kịp ra khỏi miệng, lập tức ý thức được lời này còn dễ đắc tội chủ nhà hơn. Vì vậy Quý Nhạc Thuỷ cua một cách cứng nhắc: "Chỉ là cảm thấy hơi, hơi chiếm diện tích."

Tống Khinh La đứng dậy, đi tới bên cạnh ghế sô pha, tiện tay cầm lên một cái rương to gần bằng đầu người. Tống Khinh La đặt rương lên bàn trước mặt hai người. Anh hất cằm bảo Quý Nhạc Thuỷ: "Không phải cậu muốn biết bên trong có gì sao? Thử mở ra xem xem?"

Quý Nhạc Thuỷ cứng người.

Lâm Bán Hạ vốn muốn giải vây giúp cậu ta, nhưng còn chưa mở miệng, Tống Khinh La đã ra hiệu: đừng nói.

Cái rương không lớn, cũng không khoá, chỉ có một cái chốt dùng tay đẩy ra là mở. Quý Nhạc Thuỷ quả thực rất tò mò bên trong có gì, nhưng không hiểu tại sao khi cậu ta chạm tay vào mặt rương, liền cảm thấy có một cảm giác lạnh lẽo như thâm nhập vào cốt tuỷ, phảng phất như đang bị dã thú theo dõi.

Quý Nhạc Thuỷ thử mấy lần, nhưng không thể mở nổi, bản năng của con người đang ngăn cản động tác của cậu ta. Đầu ngón tay Quý Nhạc Thuỷ lướt qua mặt rương mềm mại, sờ vào, cũng không dám sờ đến chốt rương. Thật giống như... cái rương trước mắt là chiếc hộp Pandora, chỉ cần mở ra, cậu ta sẽ rơi vào tình thế không thể cứu vãn.

Bất tri bất giác, trên mặt Quý Nhạc Thuỷ đã toàn mồ hôi lạnh. Cậu ta bỏ tay ra, hướng ánh mắt cầu cứu đến Lâm Bán Hạ.

Lâm Bán Hạ nghi hoặc hỏi: "Nhạc Thuỷ? Cậu có sao không?"

Quý Nhạc Thuỷ gượng cười: "Cái này... để tôi mở thì không tốt lắm, dù sao cũng là đồ của anh Tống, nếu cứ tự tiện mở ra thì..."

Tống Khinh La nói: "Cậu tên là Lâm Bán Hạ đúng không? Cậu có dám mở không?"

Lâm Bán Hạ: "Mở? Cái rương này sao?" Cậu vừa nói vừa đưa tay sờ vào rương, nhưng chỉ vừa chạm vào chốt rương, Quý Nhạc Thuỷ ngồi bên cạnh liền hoảng hốt kêu lên. Quý Nhạc Thuỷ vươn tay nắm lấy tay Lâm Bán Hạ, không muốn để cậu sờ lên chốt rương: "Không được, không được, không được mở, Bán Hạ, không được mở..."

Phản ứng của Quý Nhạc Thuỷ khiến cho Lâm Bán Hạ sững sờ.

Tống Khinh La mặt không đổi sắc, dường như phản ứng của Quý Nhạc Thuỷ đã nằm trong dự liệu của anh. Anh lấy trong túi áo ra một vật đưa cho Quý Nhạc Thuỷ: "Lắc một lần?"

Tinh thần Quý Nhạc Thuỷ đã trở nên hỗn loạn. Cậu ta nhận đồ vật từ tay Tống Khinh La, sau đó mới phát hiện ra đó là hai viên xúc xắc khá đặc biệt. Không giống như xúc xắc bình thường có sáu mặt, xúc xắc này có cả thảy mười mặt, một đen một trắng, giống như hai con ngươi trong mắt, lẳng lặng nằm trong lòng bàn tay Quý Nhạc Thuỷ.

Quý Nhạc Thuỷ: "Lắc... lắc như thế nào?"

Tống Khinh La: "Ném lên bàn."

Quý Nhạc Thuỷ nuốt một ngụm nước bọt, sau đó thận trọng ném lên bàn. Xúc xắc lộc cộc lộc cộc xoay vòng, cuối cùng vững vàng dừng lại ở chính giữa bàn. Xúc xắc màu đen ra mặt số 6, xúc trắng màu trắng ra mặt số 9.

Tống Khinh La nói: "Làm lại lần nữa." Nói xong lại đem xúc xắc đưa cho Quý Nhạc Thuỷ.

Quý Nhạc Thuỷ tuy không hiểu nhưng vẫn theo lời Tống Khinh La, làm lại lần nữa. Nhưng cậu ta không nghĩ tới, hai viên xúc xắc khi dừng ở trên bàn, mặt số không có bất kỳ thay đổi nào, vẫn là đen 6 trắng 9.

Quý Nhạc Thuỷ choáng váng, lắp bắp hỏi: "Anh Tống, xúc xắc của anh làm sao vậy?"

Tống Khinh La không đáp, chỉ chỉ Lâm Bán Hạ, ý bảo cậu cũng thử xem.

Lâm Bán Hạ "ồ" một tiếng, cũng bắt chước Quý Nhạc Thuỷ ném xúc xắc. Nhưng không hiểu vì sao xúc xắc từ trong tay cậu rơi ra, lại có biến đổi dị thường. Chúng tựa như thoát khỏi sự chi phối của lực hấp dẫn mà không ngừng xoay tròn, dường như sẽ không bao giờ ngừng lại.

Quý Nhạc Thuỷ nhìn một lúc, nổi hết cả da gà, nhìn về phía Tống Khinh La, ánh mắt thêm mấy phần hoảng sợ.

Tống Khinh La tiện tay thu lại xúc xắc, nói với Quý Nhạc Thuỷ: "May cho cậu, không phải 100."

"100? Là sao?" Quý Nhạc Thuỷ không hiểu.

"Xúc xắc đen chỉ số đơn vị, xúc xắc trắng chỉ số hàng chục. Mấy số này cho thấy mức độ bị nhiễm bẩn trong tinh thần của cậu mấy hôm nay." Tống Khinh La cất xúc xắc vào trong túi, nói: "Một người bình thường, chỉ nhìn thôi thì không thể xác định chính xác tình trạng tâm lý rối loạn, còn khi đổ xúc xắc này, giá trị xúc xắc càng cao, tình trạng tâm thần càng nghiêm trọng. Cậu đổ ra số 96, chỉ còn 4 số nữa là tròn 100."

Quý Nhạc Thuỷ nói: "Vậy cậu ấy thì sao, cậu ấy có sao không?" Cậu ta chỉ chỉ bạn tốt Lâm Bán Hạ.

Lâm Bán Hạ ngoan ngoãn ngồi bên cạnh, hai tay đặt ngay ngắn lên đầu gối, bị Quý Nhạc Thuỷ điểm mặt gọi tên liền bày ra bộ dáng ngây thơ vô tội.

Tống Khinh La nhìn Lâm Bán Hạ: "Cũng có một số người khá đặc biệt, nhìn thấy hiện tượng quái lạ cũng không hiểu, thực ra loại người như vậy cũng không hiếm, chúng tôi thường gọi họ là..."

Quý Nhạc Thuỷ: "Gọi là gì, gọi là gì?"

Tống Khinh La: "Người có vấn đề về trí lực."

Quý Nhạc Thuỷ: "..."

Tống Khinh La: "Thường gọi là thiểu năng trí tuệ."

Quý Nhạc Thuỷ: "..."

Lâm Bán Hạ: "..." Nói quá, cậu chỉ phản ứng chậm một chút, sao lại thành thiểu năng trí tuệ rồi?

"Người có linh cảm càng nhạy bén, càng có khả năng nhìn thấy nhiều hiện tượng kỳ quá, nhưng càng dễ nhìn thấy, cũng càng dễ phát điên." Hai viên xúc xắc chuyển động trên ngón tay thon dài của Tống Khinh La, giống như một phần thân thể anh: "Bình thường, linh cảm và trí lực không tách rời, vì thế..." Anh liếc Lâm Bán Hạ. Chẳng hiểu vì sao, Lâm Bán Hạ thấy trong mắt anh có nét thương hại cùng ý cười nhàn nhạt.

Quý Nhạc Thuỷ lập tức đứng về phía bạn thân, bi phẫn nói: "Lâm Bán Hạ, cậu che giấu thật khổ sở, tôi và cậu quen nhau nhiều năm như vậy, vậy mà cậu lại giấu tôi chuyện cậu bị thiểu năng!"

Lâm Bán Hạ ngoài cười nhưng trong không cười: "Cậu một vừa hai phải thôi."

Quý Nhạc Thuỷ ho vài tiếng, cố nén cười.

Lâm Bán Hạ nói: “Anh Tống, được rồi hiện giờ chúng ta đều biết tâm trí bạn tôi bị ô nhiễm nghiêm trọng, thân phận thiểu năng của tôi cũng đã bại lộ, vậy anh có thể nói cho chúng tôi biết cách giải quyết không?"

Tống Khinh La nói: "Cách thì vẫn có."

Lâm Bán Hạ: "Ví dụ như?"

Tống Khinh La nói: "Chuyển nhà."

"Nhưng không phải anh nói không chuyển được sao." Lâm Bán Hạ kỳ quái hỏi. Cậu vẫn nhớ cuộc trò chuyện vào lần đầu gặp Tống Khinh La.

Tống Khinh La nói: "Tuỳ tiện chuyển đi tất nhiên là không được."

Lâm Bán Hạ: "Thế phải chuyển đi đâu?"

Tống Khinh La chỉ chỉ phòng mình.

Quý Nhạc Thuỷ vừa nghe xong, thất thanh nói: "Cái gì? Ở chung với anh? Nhưng tôi còn có bạn gái."

Lâm Bán Hạ: "Cái gì? Cậu có bạn gái? Từ bao giờ?"

Quý Nhạc Thuỷ: "Cậu giấu tôi thiểu năng, tôi không được giấu cậu có bạn gái hả."

Lâm Bán Hạ giận quá hóa cười, xắn tay áo lên: "Quý Nhạc Thuỷ, đừng được đằng chân lên đằng đầu, hôm nay ông đây đánh chết cậu..."

Quý Nhạc Thuỷ lập tức thành khẩn xin lỗi, nói không phải là cậu ta không muốn nói, mà chuyện xảy ra quá đột ngột, cậu ta không tìm được cơ hội nói. Sau đó, cậu ta ngượng ngùng nhìn Tống Khinh La, nói, anh Tống, việc ở chung có thể bàn bạc lại một chút không.

Tống Khinh La cũng tức giận: "Ai nói muốn cùng cậu ở chung? Tôi chỉ nói là có biện pháp, đó là dọn vào, tôi có bảo sẽ cho cậu vào à?"

Quý Nhạc Thuỷ: "Ủa? Tại sao?" Nhưng cậu ta phản ứng nhanh, lập tức nghĩ đến điều gì, nở một nụ cười thành khẩn: "Anh Tống ơi, anh Tống à, cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp. Anh xem đấy, mấy hôm nay tôi bị hành đến thân tàn ma dại rồi, anh rủ lòng thương cứu tôi với, anh có điều kiện gì chúng tôi đều đồng ý, có được không? Anh biết không, bạn tôi sau khi tốt nghiệp, vất vả tích góp mãi mới mua được một căn phòng, kết quả còn gặp chuyện, người bình thường cắn răng nhẫn nhịn một chút cũng được, nhưng mà chỗ này của cậu ấy không bình thường." Nói xong liền làm động tác chỉ chỉ đầu.

Lâm Bán Hạ: "..." Quý Nhạc Thuỷ, tên khốn khiếp nhà cậu, sao bán bạn thuần thục vậy chứ.

....

Tiểu kịch trường:

Quý Nhạc Thuỷ: Đại ca, cứu mạng, tôi bị dọa tới mức choáng váng luôn rồi!

Tống Khinh La: = =

Quý Nhạc Thuỷ: Tôi sắp bị doạ chết!

Tống Khinh La: = =

Quý Nhạc Thuỷ: Phòng của vợ anh bị ngân hàng tịch thu rồi!

Tống Khinh La: Tới đây tới đây, đổi căn khác ở.

Quý Nhạc Thuỷ: Hai người các cậu đúng là cẩu nam nam!

Lâm Bán Hạ: Bọn tôi không phải cẩu, bọn tôi chỉ nghèo thôi... 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play