"Sao lại thế, sao lại thế… Không thể nào, không thể như vậy được!!" Hai mắt người đàn ông đỏ ngầu, vẻ mặt điên dại không ngừng lẩm bẩm. Một tay hắn đấm mạnh xuống bàn, tay kia nổi gân xanh, liên tục ném vật trong tay lên bàn.
Chỉ thấy hai viên xúc xắc từ lòng bàn tay hắn rơi xuống, chúng lăn lông lốc vài vòng rồi mới dừng lại hẳn. Chín chấm đỏ đưa trên hai viên xúc xắc giống như sợi dây thừng chết chóc thít chặt lấy cổ người đàn ông, hai mắt người đàn ông như muốn nứt ra, nghiến răng nghiến lợi phun ra ba chữ: "Không thể nào..."
Hắn không ngừng gieo xúc xắc hết lần này đến lần khác. Nhưng mà dù hắn có ném bao nhiêu lần, hai viên xúc xắc kia đều chỉ cho ra số chín.
Keng keng keng, đồng hồ phía sau lưng phát ra âm thanh chói tai, động tác điên cuồng của người đàn ông ngừng lại, toàn thân trở nên cứng ngắc như tượng thạch cao. Hắn chậm rãi quay đầu, xem thứ gì đang ở trên vai của mình, liền nhìn thấy một bàn tay năm ngón sơn đỏ như máu, da thịt trắng bệch như tờ giấy.
***
Đã gần một tuần trôi qua kể từ lúc Lâm Bán Hạ và Quý Nhạc Thủy dọn vào căn hộ này.
Đây là căn thứ 3 ở tầng 13, số phòng 1303, do Lâm Bán Hạ mua, đã trả trước một trăm sáu mươi nghìn tệ, số còn lại mỗi tháng sẽ trả góp ba nghìn, trả trong vòng ba mươi năm. Với giá này mà đã mua được phòng ở khu vực gần thành phố, hơn nữa chất lượng phòng ở tốt hơn số tiền đã bỏ ra. Điều duy nhất không được hoàn hảo chính là, phòng này nằm trong khu vực mà xung quanh điều kiện đều khá bình thường; nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, so với giá tiền thì điều đó hoàn toàn không đáng kể.
Quý Nhạc Thủy là bạn đại học của Lâm Bán Hạ, hai người khá thân thiết, tốt nghiệp xong cũng thuê nhà ở cùng nhau. Sau khi mua nhà mới, cậu mời Quý Nhạc Thủy đến ở chung, Quý Nhạc Thủy vui vẻ đồng ý.
"Bán Hạ, buổi tối khi nào cậu về?"
Vì hôm nay phải đi trực khá muộn, trước khi đi, Lâm Bán Hạ còn giúp Quý Nhạc Thủy nấu cơm tối, lúc đang cúi đầu đi giày thì nghe thấy Quý Nhạc Thủy hỏi khẽ.
“Khoảng năm, sáu giờ sáng.” Cậu thắc mắc, "Sao thế?"
“Tôi... tôi... Thôi, không có gì đâu." Quý Nhạc Thủy ngập ngừng, cuối cùng vẫn không đem lời trong lòng nói ra.
"Có phải cậu khó chịu chỗ nào không?" Lâm Bán Hạ kỳ quái nhìn bạn cùng phòng. Mấy ngày nay tinh thần Quý Nhạc Thủy có vẻ không tốt lắm, còn nói nghe được tiếng ho khan ở phòng bên cạnh, nhưng cậu lại hoàn toàn không nghe thấy gì.
"Chắc là bị cảm." Quý Nhạc Thủy cười cười, vẻ mặt có chút miễn cưỡng.
Lâm Bán Hạ lo lắng: "Cậu thật sự không sao chứ?... Vậy hôm nay tôi về sớm một chút vậy."
"Được." Quý Nhạc Thủy mừng rỡ, “Cậu... về sớm một chút nhé.”
Tiếng đóng cửa nhẹ nhàng vang lên, Lâm Bán Hạ rời khỏi nhà.
Quý Nhạc Thủy ngồi trên ghế sô pha, cảm thấy cả căn phòng đều trở nên yên tĩnh. TV rõ ràng còn phát ra âm thanh, nhưng âm thanh này lại khiến cả căn nhà càng trở nên hiu quạnh. Trước kia Quý Nhạc Thủy vẫn không rõ ràng lắm vấn đề nằm ở đâu, mãi cho tới hôm qua, cậu ta đợi trong phòng cảm thấy hơi sợ, bèn một mình xuống tầng dạo một vòng quanh tiểu khu.
Dạo một hồi, Quý Nhạc Thủy bỗng phát hiện khu chung cư này quả thật vô cùng yên ắng, không có cả tiếng côn trùng kêu lẫn tiếng người, chỉ có vài chiếc đèn đường màu vàng vọt ảm đạm chiếu rọi qua tán cây rậm rạp, phản chiếu thành những cái bóng loang lổ kỳ dị. Khi cậu ta ngẩng đầu, tìm thử phòng mà bọn họ ở, sau lưng lập tức nổi lên một tầng mồ hôi lạnh. Các tầng đều tối thui, không có lấy một ngọn đèn. Tòa nhà cao lớn trong màn đêm nhìn như một ngọn núi cô độc, tỏa ra tầng tầng lớp lớp khí lạnh.
Quý Nhạc Thủy nhìn chằm chằm, sợ đến run cả người, đột nhiên ý thức được tiểu khu không tính là lớn này hầu như không có người ở, ba tòa nhà gần đây nhất, hầu như cũng không nhìn thấy ánh đèn. Ánh mắt băn khoăn của cậu ta dính lấy mấy tầng nhà, cuối cùng cũng tìm được một cửa sổ sáng đèn; lồng ngực vốn nặng nề cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.
"Không phải vẫn có người ở sao" Quý Nhạc Thủy tự nói đùa với bản thân, nhỏ giọng lẩm bẩm, "Có lẽ tại nơi này không tiện lắm, cho nên không nhiều người vào ở..."
Nhưng mà cậu ta còn chưa nói hết câu, cửa sổ đang sáng liền xuất hiện một cái bóng màu đen. Bởi vì ngược sáng, cho nên Quý Nhạc Thủy nhìn không rõ lắm, chỉ có thể mơ hồ dựa vào hình bóng mà nhận ra đó là một phụ nữ, lúc này đang đứng ở cửa sổ, ngắm nhìn khung cảnh bên ngoài.
Quý Nhạc Thủy vốn chỉ định đi ngang qua bên dưới cửa sổ đó, không hiểu vì sao lại đột nhiên dừng bước. Một loại bản năng tự nhiên của con người đã ngăn cậu ta bước tiếp.
Sắc trời quá tối, cậu ta không nhìn rõ dáng dấp của người phụ nữ kia, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy, người phụ nữ ấy đang vươn một đôi tay trắng như tuyết, nhẹ nhàng đẩy cửa sổ trước mặt ra.
Cô ấy mở cửa sổ để làm gì? Tối nay gió lớn thế kia, lại còn rét căm căm, Quý Nhạc Thủy nghĩ mãi vẫn không ra.
Một giây sau, nghi ngờ của cậu ta lập tức có đáp án. Người phụ nữ đẩy cửa sổ ra, dừng một chút, sau đó không do dự mà nhảy xuống!
"Ầm!!!" Sau một tiếng động chói tai, Quý Nhạc Thủy trơ mắt nhìn một người sống sờ sờ biến thành thi thể nát vụn ngay trước mặt mình. Trong màn đêm, máu như hóa thành một thứ nước đen nhánh, bắn tung tóe khắp người cậu ta.
"Aaaa!!" Chứng kiến một màn khủng bố như vậy, Quý Nhạc Thủy hét thảm một tiếng, nhưng mà cậu ta vừa mới xoay người, lập tức cảm thấy có gì đó níu lấy vạt áo của mình, không khỏi lảo đảo vài bước, chật vật ngã trên mặt đất.
"A!!A!!" Chưa bao giờ nhìn thấy người chết ở khoảng cách gần đến thế, Quý Nhạc Thủy sợ đến suýt thăng thiên, cậu ta ngã trên mặt đất, nhất thời không đứng dậy được, chỉ có thể lui về phía sau, cho đến khi lưng chạm vào một gốc cây bên đường mới dừng lại.
"Có người chết, có người chết rồi!" Quý Nhạc Thủy khàn giọng kêu thảm, cậu ta muốn cầu cứu ai đó xung quanh, nhưng mà tiểu khu đen thẫm giống như một nấm mồ, chỉ có mỗi mình cậu ta.
"Nhạc Thủy? Nhạc Thủy, cậu sao thế?" Âm thanh của con người mơ hồ truyền tới, xua tan khí lạnh, Quý Nhạc Thủy lúc này đang cuộn mình mới ngẩng đầu, nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc. Là bạn tốt của cậu ta, Lâm Bán Hạ.
Lâm Bán Hạ hình như vừa tan ca buổi tối, cả người không khác lắm so với lúc chiều rời đi, lúc này đang đỡ lấy vai cậu ta, lo lắng hỏi cậu ta bị làm sao.
"Có, có người nhảy lầu." Quý Nhạc Thủy chộp lấy tay Lâm Bán Hạ, run rẩy chỉ về phía trước: "Chết, chết ở đằng kia rồi."
"Nhảy lầu ư?" Lâm Bán Hạ hơi nghi hoặc, chần chờ hỏi: "Ở đằng kia sao?"
"Đúng, đúng vậy." Quý Nhạc Thủy vội vàng gật đầu.
Lâm Bán Hạ ngẩng đầu quan sát khoảng đường nhỏ trước mặt, lắc đầu: "Đâu có gì đâu."
Quý Nhạc Thủy nghe vậy cũng nôn nóng, hai đùi run rẩy lắm mới miễn cưỡng đứng lên được, nhưng chân vẫn đang như nhũn ra, phải để Lâm Bán Hạ dìu mới có thể tiến về phía trước mấy bước.
Con đường nhỏ mờ tối quanh co kéo dài về phía xa, tuy nhìn không rõ lắm, nhưng vẫn có thể nhìn ra trên mặt đất không có một vết máu nào, chứ đừng nói là thi thể.
"Sao lại không có?" Quý Nhạc Thủy ngơ ngác hỏi, như đang hỏi Lâm Bán Hạ, cũng như đang hỏi bản thân.
"Không có cái gì?" Lâm Bán Hạ sờ trán Quý Nhạc Thủy, "Cậu không sao chứ?"
Quý Nhạc Thủy lắc lắc đầu, muốn bản thân tỉnh táo một chút. Cậu ta ngẩng đầu nhìn sang tòa nhà kia, cũng phát hiện ra cửa sổ vừa sáng ban nãy đã biến mất, giống như chưa hề có gì xảy ra, tất cả chỉ là ảo giác của cậu ta vậy.
"Sao có thể như vậy." Quý Nhạc Thủy thất thần nói.
"Cậu đã nhìn thấy cái gì?" Lâm Bán Hạ hỏi.
"Tôi nhìn thấy có người nhảy từ trên tầng xuống." Quý Nhạc Thủy nói. "Ở trên đó nhảy xuống trước mặt tôi... máu... máu còn bắn lên người tôi nữa..."
Cậu ta nói xong, sợ Lâm Bán Hạ không tin, nắm lấy áo của mình: "Chỗ này, chỗ này này."
Nhưng mà nương theo ánh đèn mờ mờ, cậu ta thấy áo trắng của mình không dính bất kì cái gì, vết máu vừa rồi đã biến mất vô tung vô ảnh.
Bầu không khí lại lâm vào trầm mặc.
Đúng lúc này, Lâm Bán Hạ nhẹ nhàng đè bả vai Quý Nhạc Thủy xuống, nhẹ giọng nói: "Không sao, chúng ta về nhà đã, tôi mua nhiều thịt lắm, chúng ta đi ăn trước đi."
Quý Nhạc Thủy lẳng lặng gật đầu.
Hai người chậm rãi cùng nhau đi về, lúc đến dưới tòa nhà, Quý Nhạc Thủy mới nhớ ra mà hỏi Lâm Bán Hạ sao chưa đến giờ tan đã về rồi.
"Tới làm một số việc thôi, làm xong có thể về." Lâm Bán Hạ nói, "Nhân tiện đi siêu thị một chuyến, mua chút thịt heo giảm giá."
"À." Quý Nhạc Thủy khẽ giọng đáp lời.
"Thịt heo thật sự là càng ngày càng đắt." Lâm Bán Hạ than phiền, "Hôm qua không phải cậu nói muốn ăn thịt heo sao, thế đã ăn cơm tối chưa?"
"Tôi ăn rồi." Phản ứng của Quý Nhạc Thủy vẫn rất trì độn.
Lâm Bán Hạ thấy bộ dạng của cậu ta, thầm nghĩ có thể cậu ta bị dọa không nhẹ, liền tìm mấy chủ đề hàn huyên với Quý Nhạc Thủy, cứ như vậy mà đi, đến khi gần tới nhà, thân thể sợ đến căng cứng của Quý Nhạc Thủy cuối cùng cũng thả lỏng phần nào.
Quý Nhạc Thủy xoa xoa trán, thấy trên trán toàn là mồ hôi lạnh. Cậu ta thở dài, thấp giọng nói, "Ban nãy thực sự tôi sợ muốn chết, tôi còn tưởng thực sự có người nhảy lầu trước mặt mình."
"Chắc chỉ là thứ gì đó thôi." Lâm Bán Hạ nói. "Cậu nhìn nhầm rồi."
"Chắc vậy rồi?" Quý Nhạc Thủy miễn cưỡng cười cười, "Mà Bán Hạ này, chúng ta dọn vào cũng một tuần rồi, sao không thấy có người khác ở đây nhỉ..."
Lâm Bán Hạ nói: "Chủ cho thuê nói đây là tiểu khu mới, nên chưa có mấy ai ở."
Quý Nhạc Thủy vẫn khăng khăng: "Nhưng thế này vẫn là quá ít."
Lâm Bán Hạ đồng ý: "Đúng là hơi ít."
Hai người vừa ra khỏi thang máy, xoay người đi trên hành lang thì trùng hợp thấy cửa nhà bên cạnh đóng sầm lại.
"Ơ? Có hàng xóm mới à?" Quý Nhạc Thủy có chút kỳ quái, "Người ta dọn vào khi nào ấy nhỉ?"
"Chắc là... cách đây vài ngày?" Lâm Bán Hạ cũng cảm thấy kì lạ.
"Có một hàng xóm cũng không tệ." Quý Nhạc Thủy lau sạch mồ hôi trên trán, thở hắt ra. "Nếu không... một tòa nhà như vậy chỉ có hai người chúng ta, nói ra cũng đủ dọa người."
Lâm Bán Hạ cười ôn hòa, nhẹ nhàng gật đầu.