Lâm Bán Hạ trải qua một đêm yên bình tĩnh lặng trong phòng ngủ, không có chuyện gì xảy ra. Ngày thứ hai, cậu rời giường với tinh thần sảng khoái, vệ sinh cá nhân xong xuôi, trước khi đi làm còn tri kỉ gọi điện cho Quý Nhạc Thủy.

Điện thoại đổ chuông rất lâu nhưng không có người bắt máy, lúc Lâm Bán Hạ bắt đầu cảm thấy lo lắng, liền nghe thấy một tiếng "A lô" truyền tới từ đầu dây bên kia, là giọng của Quý Nhạc Thủy.

Thấy Quý Nhạc Thủy bắt máy, Lâm Bán Hạ thở phào: "Chào buổi sáng, đêm qua cậu ngủ ngon không?"

"Không tệ." Không biết có phải tại sóng kém không, thanh âm của Qúy Nhạc Thủy hơi mơ hồ.

Lâm Bán Hạ nói: "Hôm nay tôi tới chỗ làm trước, ngày mai mang đồ của cậu đến sau nhé."

"Được." Quý Nhạc Thủy đáp.

Lâm Bán Hạ: "Sao giọng cậu nghe mệt mỏi vậy?"

"Đâu có." Qúy Nhạc Thủy hàm hồ nói, "Tôi ổn mà, cậu cứ đi đi, đồ đạc các thứ tạm thời chưa cần mang cho tôi đâu."

Lâm Bán Hạ còn muốn nói thêm, không ngờ cậu đã cúp điện thoại.

Là người trưởng thành, dù có gặp chuyện kinh khủng đến đâu chăng nữa, công việc vẫn phải đặt lên hàng đầu. Công việc của Lâm Bán Hạ có chút đặc biệt, đó là thường xuyên qua lại với bên nhà tang lễ. Nhưng cậu không phải là thành viên của nhà tang lễ, phần lớn thời gian chỉ xử lý một số thi thể bị hư hại nghiêm trọng. Thi thể nhảy lầu tàn tạ cậu đã nhìn quen mắt, nhưng thảm nhất vẫn là thi thể bị thương nặng trong tai nạn giao thông, nếu không may thì dù có dùng xẻng đào một đống đất lên cũng không thể gom được thi thể hoàn chỉnh.

Do tính chất công việc nên cường độ làm việc của Lâm Bán Hạ cũng không cao, khi việc đến thì làm, không có việc gì thì lại thảnh thơi. Nhưng mà người có khả năng làm nghề này thực sự không nhiều, đa số chỉ làm được hai, ba tháng đã không chịu nổi. Lâm Bán Hạ là ngoại lệ, cậu đã làm việc này hai năm rồi, kể từ khi tốt nghiệp đại học cũng không nhảy việc lần nào, dù sao việc này có hơi đáng sợ chút, nhưng đãi ngộ và phúc lợi đều rất tốt.

Hôm nay vận khí của Lâm Bán Hạ không tệ, kể từ lúc vào làm đến giờ vẫn chưa gặp phải chuyện gì. Có thời gian, cậu lại nghĩ tới Quý Nhạc Thủy, tảng đá trong lòng không sao bỏ xuống được.

Sau cuộc điện thoại buổi sáng, Quý Nhạc Thủy đã lặn mất tăm, không trả lời tin nhắn Wechat, không bắt máy, thậm chí còn tắt hẳn điện thoại.

Lâm Bán Hạ buồn bực ngồi trong phòng làm việc, nghĩ thầm, tan làm xong nhất định phải ghé qua coi thử.

Đồng nghiệp Lưu Tây của Lâm Bán Hạ là một người nhiệt tình, thấy cậu có vẻ sầu não, hiếu kỳ hỏi: "Này, Bán Hạ, hôm nay sao thế, sao lại âu sầu thế kia?"

Lâm Bán Hạ nói: "Không có gì."

"Bộ dáng của anh chẳng có vẻ gì là không sao cả." Lưu Tây tiếp: "Anh xem lại hàng mày của mình đi, sắp chau lại thành một đường rồi kìa." Cậu ta lại gần, cười hì hì nói: "Vả lại hôm nay chúng ta cũng rảnh rỗi không có gì làm mà..."

Lời còn chưa nói hết đã bị đồng nghiệp sau lưng vỗ một cái, người nọ cả giận nói: "Lưu Tây, ngậm miệng quạ đen của cậu lại! Không biết lời nào có thể nói, lời nào không thể sao?"

Lưu Tây lầm bầm: "Làm gì có chuyện linh như thế chứ."

Nghề của bọn họ có một điều kiêng kỵ, đó là không được nói mình rảnh rỗi. Vừa nói rảnh rỗi, thế nào cũng sẽ xảy ra chuyện, trăm lần như một. Lưu Tây là người mới, làm việc chưa được ba tháng, đối với mấy điều cấm kỵ này không để ý lắm.

Nhưng chưa tới ba mươi phút sau, điện thoại văn phòng đã đổ chuông.

Một đồng nghiệp nhận điện thoại xong liền trừng mắt nhìn Lưu Tây: "Nhìn đi, có việc rồi đấy."

Lưu Tây 'a' một tiếng, khổ não gãi đầu: "Ai mà biết lại linh như vậy!"

Lâm Bán Hạ tỏ vẻ thoải mái, vỗ vỗ vai cậu ta.

Ba mươi phút trước, trên đường cao tốc trong khu vực của họ xảy ra tai nạn giao thông nghiêm trọng. Một chiếc xe tải cỡ lớn chở đầy vật liệu sắt thép không khống chế được phanh xe, lạng lách lung tung trên đường, gây ra tai nạn thảm khốc. Có vài chiếc xe chở hàng cũng không tránh được tai ương, mà nghiêm trọng nhất là một chiếc xe bị xe chở hàng lật ngửa đè lên.

Chiếc xe con bẹp rúm, người ngồi bên trong đoán chừng cũng lành ít dữ nhiều, bây giờ gọi họ tới là để xử lý hiện trường nhanh chóng, tránh xảy ra phản ứng dây chuyền trên đường cao tốc.

Đám Lâm Bán Hạ thay sang quần áo lao động, leo lên xe đi tới hiện trường xảy ra tai nạn.

Bầu không khí trong xe vô cùng yên ắng, trong lòng mọi người đều nặng nề như đeo chì. Nói thật, tuy làm nghề này nhưng gặp phải tai nạn thảm khốc như thế, nhìn thấy bao nhiêu người mất mạng ngoài ý muốn, không một ai có thể mang tâm trạng thoải mái được.

Lâm Bán Hạ nhìn điện thoại lần cuối, bây giờ đã sắp sáu giờ tối, Qúy Nhạc Thủy vẫn chưa trả lời tin nhắn. Cậu thở dài nặng nề, nhét điện thoại vào sâu trong túi áo.

Một tiếng sau, cậu và mấy đồng nghiệp đã tới hiện trường vụ tai nạn. Lúc này cảnh sát đã đến, đang điều khiển xe cần cẩu kéo xe tải cỡ lớn lên, sau đó lực lượng cứu hỏa tiến vào cắt xe con bị đè bẹp ra.

Đội Lâm Bán Hạ cầm dụng cụ chờ ở bên cạnh, vừa rồi vài xe cứu thương đã chở nạn nhân còn thở đi. Họ không đợi người bị thương trong chiếc xe con này, bởi mọi người đều ngầm hiểu, về cơ bản không ai có khả năng sống sót trong một vụ tai nạn nghiêm trọng như thế này.

Xe con trước mắt đã bị ép dẹt, gần như thành một tấm phản, sau khi cắt xong mui xe kim loại, liền nhìn thấy người ngồi bên trong.

Không rõ lắm có mấy người, chỉ có thể miễn cưỡng đoán ra từ quần áo đang mặc, có khoảng ba, bốn người.

Lưu Tây niệm "A di đà Phật" xong, bắt đầu cẩn thận xử lý thi thể. Lâm Bán Hạ đeo khẩu trang vào, rũ mắt làm việc.

Mùi máu tanh nồng nặc xuyên qua khẩu trang, xông thẳng vào khoang mũi của họ. Lâm Bán Hạ nghe được tiếng khóc bi thương truyền tới. Cậu nghiêng đầu nhìn, thấy sau lưng mình có một người phụ nữ yếu ớt, chắc là người thân của người chết trong xe con, lúc này đang được vài người khác đỡ, đã khóc đến rối tinh rối mù.

"Thật đáng thương." Lưu Tây nhỏ giọng lẩm bẩm: "Bị đè tới mức này, có lẽ không thể tách thi thể ra rồi..."

Lâm Bán Hạ: "Đừng nói nữa."

Lưu Tây: “Ôi, thật sự khiến người ta nhìn mà khó chịu."

Lâm Bán Hạ lại "Suỵt” một tiếng, cậu ta thở dài rồi mới hậm hực im lặng.

Những lúc thế này, tốt nhất không nên nói chuyện, bởi vì dù nói gì chăng nữa, người nhà đang đau thương quá độ cũng đều nghe không lọt tai, ngược lại còn khiến bọn họ càng thêm khổ sở.

Lâm Bán Hạ vừa đem thi thể cho vào túi đựng xác, vừa nghe được cảnh sát đang nhỏ giọng thảo luận tình tiết vụ án.

Hóa ra cả gia đình này cùng đi du lịch, lái hai chiếc xe, người vợ ngồi xe phía trước tránh được tai nạn giao thông, nhưng chồng, con và bố mẹ ở xe sau đều không may mắn như vậy. Tai nạn vừa xảy ra, người vợ liền vội vàng dừng xe quay lại, nào ngờ kết quả nhận được lại là một chiếc xe con bẹp rúm.

Chỉ có thể trơ mắt nhìn người thân cứ thế ra đi, dù là ai cũng không chịu đựng nổi.

Nhìn tình trạng của thi thể, nhóm Lâm Bán Hạ không dám để cho người nhà nạn nhân nhìn lâu, định nhanh chóng đưa lên xe đến nhà tang lễ xử lý.

Thi thể vừa được chuyển lên xe, lại bị người phụ nữ đang khóc đến xé ruột ngăn cản. Cô ấy nằm úp sấp ở trên xe, nhất quyết không để họ đi, tuyệt vọng gào khóc, nói muốn nhìn mặt người nhà.

Cảnh sát vốn muốn khuyên thêm, nhưng nhìn thái độ kiên quyết của cô, không thể làm gì khác hơn là đồng ý.

Lâm Bán Hạ và Lưu Tây ngồi trong xe liếc mắt nhìn nhau, đều cảm thấy cho cô ấy xem thì không hay lắm, nhưng mà người phụ nữ kia sống chết không chịu thỏa hiệp. Vì vậy họ đành mở cửa xe.

Người phụ nữ gần như bò lên xe bằng cả tay lẫn chân, run run kéo túi đựng xác, làm lộ ra thi thể đã biến dạng bên trong. Nếu là người bình thường nhìn thấy cảnh tượng này ắt hẳn sẽ nôn mửa ngay tại chỗ. Nhưng có lẽ do bị thương quá độ nên người phụ nữ kia chỉ một mực ôm lấy cái xác, trong miệng nức nở gì đó.

Lâm Bán Hạ đứng khá gần, nghe loáng thoáng cô ấy nói: “Đều tại tôi, đều là lỗi của tôi, do tôi hại chết mọi người..." Trong lòng cậu hơi thắc mắc vì sao cô ấy lại gào lên như vậy, lẽ nào do cô ấy nhất quyết đòi đi chơi nên mới xảy ra tai nạn?

"Cả gia đình giờ chỉ còn lại mình cô ấy, thật đáng thương." Lưu Tây lại cảm thán.

Lâm Bán Hạ nhìn sang người phụ nữ, cảm thấy quái lạ, “Chỉ còn lại mình cô ấy ư? Thế người kia là ai?"

Lưu Tây nói: "Hả? Ai cơ?"

Lâm Bán Hạ nhạy bén nhận ra có gì đó không đúng, cậu cẩn thận nhìn sau lưng người phụ nữ một lát, nặng nề mở miệng, hàm hồ nói: "Không có gì, hình như tôi nhìn nhầm."

Nhưng cậu không hề nhìn lầm, khoảng một mét phía sau người phụ nữ có một người mặc váy dài màu đen đang đứng quay lưng về phía họ. Thân hình đối phương xấp xỉ với người vợ, lẳng lặng đứng sau cô ấy hệt như chiếc bóng. Lúc này đường cao tốc đã bị phong tỏa, chỉ có cảnh sát và nhân viên làm việc, sự tồn tại của người phụ nữ mặc váy đen tức khắc trở nên kỳ quái. Song dường như mọi người xung quanh đều không nhận ra sự tồn tại của ả, chỉ chuyên tâm làm việc của mình.

Một lát sau, người vợ được cảnh sát dìu ra khỏi xe, khập khiễng bước lên xe cảnh sát, mà cái người mặc đồ đen sau lưng cô ấy cũng bắt chước động tác của họ, đi vào xe cảnh sát. Lúc đối phương ngồi vào xe cảnh sát, Lâm Bán Hạ mới thấy rõ mặt ả, lòng khẽ thảng thốt. Người phụ nữ này giống người vợ y như đúc, chỉ là sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, tròng mắt cũng trắng nhờn. Cô ả giống như tượng gỗ, người vợ đi một bước, ả cũng bám sát không rời. Chẳng biết có phải ảo giác hay không mà cậu luôn cảm thấy khoảng cách giữa hai người họ hình như càng lúc càng gần...

"Bán Hạ, anh đang nhìn gì thế." Lưu Tây kỳ quái nhìn cậu.

"Không có gì." Lâm Bán Hạ thu hồi ánh mắt, làm như không có gì xảy ra, liếc nhìn điện thoại: "Chúng ta đi trước đi." 

Mấy đồng nghiệp còn lại phải ở lại dọn dẹp nốt hiện trường và hỗ trợ cảnh sát khôi phục giao thông.

"Đi thôi." Lưu Tây khởi động xe.

Hai người chở thi thể đi về nhà tang lễ.

Ngồi trong xe, Lâm Bán Hạ lòng dạ có chút không yên.

Lưu Tây ngồi bên cạnh tâm trạng cũng không tốt hơn là bao. Cậu ta lấy từ trong túi áo ngực ra một điếu thuốc đưa cho Lâm Bán Hạ, Lâm Bán Hạ lắc đầu từ chối.

Lưu Tây bèn tự châm một điếu, hung hăng rít một hơi: "Đang nghĩ gì thế?"

"Chuyện trong nhà." Lâm Bán Hạ nói. "Bạn cùng phòng của tôi hình như bị trúng tà."

Lưu Tây hỏi: "Trúng tà ư?"

Lâm Bán Hạ suy nghĩ một chút bèn đem sự việc ở tiểu khu bọn họ kể cho Lưu Tây. Lưu Tây nghe xong liền không tự giác mà thẳng lưng, hỏi, anh nghiêm túc à? Việc chúng ta làm bình thường đã đủ kích thích rồi, còn ở một nơi còn kích thích hơn như thế, người bình thường làm sao chịu nổi. Cậu ta lải nhải một lúc, lại liếc Lâm Bán Hạ, dò xét nói: "Nhưng mà hình như anh không sợ mấy thứ này."

Lâm Bán Hạ chậm rãi nói: "Thật ra... không phải là tôi không sợ."

"Vậy tại sao anh không có phản ứng gì?" Lưu Tây nói. "Tôi nghe đồng nghiệp nói, lần đầu tiên tới hiện trường, bọn họ đều nôn thốc nôn tháo, chỉ có anh là không."

Lâm Bán Hạ muốn nói lại thôi.

Lưu Tây: "Sao thế anh trai, sao không nói gì hết vậy?"

Lâm Bán Hạ: "Vậy bọn họ không nói cho cậu biết, nửa năm sau tôi không ăn nổi thịt à?"

Lưu Tây lắc đầu.

"Không phải tôi không sợ, mà là phản ứng chậm." Lâm Bán Hạ thở dài. "Ví dụ nhé, người bình thường nếu đang đi trên đường mà bị vỗ vai, quay đầu lại không thấy có ai sau lưng, hầu như sẽ bị dọa đến hồn vía lên mây, thế nhưng tôi... tôi thì chắc phải một tiếng sau mới có chút phản ứng."

Lưu Tây im lặng nhìn Lâm Bán Hạ, giống như đang nhìn một con yêu quái.

Lâm Bán Hạ nói: "Việc này xảy ra khá lâu rồi." Cậu chống tay lên cửa sổ xe, cảm nhận gió đêm rét lạnh. Lúc này bên ngoài bắt đầu có mưa nhỏ, theo gió bay vào trong xe, táp vào gò má Lâm Bán Hạ.

Lưu Tây đột nhiên sợ run cả người: "Lạnh quá, anh Lâm, anh đóng cửa sổ lại đi!"

Lâm Bán Hạ kéo cửa sổ lên.

"Anh phát hiện mình bị như vậy từ bao giờ?" Lưu Tây tiếp tục nói vấn đề trọng tâm.

Lâm Bán Hạ: "Khi học đại học, có một nữ sinh... cô ấy nói 'Lâm Bán Hạ, mình không muốn ăn mừng ngày lễ độc thân’."

"Sau đó thì sao, sau đó thì sao?" Lưu Tây hỏi tới tấp.

Lâm Bán Hạ: "Sau đó tôi nói, lễ độc thân mà không ăn mừng thì thiệt quá nhỉ?"

Lưu Tây: "..."

Lâm Bán Hạ nói: "Cô ấy lại lặp lại lần nữa, tôi nói không được không được, lễ nào không biết, chứ lễ độc thân nhất định phải ăn mừng."

Lưu Tây: "Sau đó?"

Lâm Bán Hạ nói: "Sau đó thì không có sau đó." Cậu dừng một lát, cảm khái bổ sung một câu: "Khi tôi trải qua lễ độc thân, mới hiểu ra ý của cô ấy..."

Lưu Tây thở dài, nói, “Lâm ca ơi là Lâm ca, cuối cùng tôi cũng hiểu vì sao anh không có bạn gái. Anh tự xem lại bản thân đi, ngay cả tôi cũng đã có bạn gái! Thật là uổng phí khuôn mặt cùng khí chất trời sinh này, cuối cùng bên cạnh anh cũng chỉ có mấy bà mẹ hàng xóm đầy từ ái.”

Lâm Bán Hạ lườm cậu ta: "Cậu có bạn gái? Tôi không tin."

Lưu Tây: "Hừ, mấy ngày nữa em sẽ đưa cô ấy đến cho anh mở mang tầm mắt."

Cậu ta đang hăng say khoe khoang, đột nhiên lại nghe được tiếng gì đó, chần chừ nhìn Lâm Bán Hạ: "Anh Lâm, anh có nghe thấy tiếng động gì không?"

Lâm Bán Hạ lắng tai nghe một lát: "Ở trong khoang xe?"

Hai người liếc nhau. Lưu Tây có chút sợ, trong xe căn bản không có ai, chỉ có mấy bộ thi thể bị nghiền nát, âm thanh này hơi giống tiếng vật gì đang ma sát với túi đựng xác, xoạt xoạt xoạt, khiến cho người ta nổi hết da gà.

"Có cần dừng xe kiểm tra một chút không? Vật gì vậy?" Âm thanh càng lúc càng lớn, Lưu Tây đã không kiềm chế được, chân đạp ga run rẩy đến lợi hại.

Lâm Bán Hạ nhìn bộ dáng của cậu ta, biết không mở không được, bèn bảo cậu ta dừng xe bên vệ đường, để cậu vòng ra buồng xe xem một chút.

Lưu Tây run sợ hỏi: "Anh Lâm, có cần em đi cùng anh không?"

Lâm Bán Hạ nói: "Không cần đâu." Nhìn bộ dáng Lưu Tây, cậu sợ cậu ta vừa nhìn thấy sẽ hoảng đến mức tiểu ra quần.

Lâm Bán Hạ nhảy xuống xe, đi tới thùng xe sau, đưa tay mở cửa xe, lộ ra những túi đựng xác bên trong. Trước khi đem thi thể xếp lên xe, bọn họ đều nghĩ tới cảm nhận của người chết mà xếp xác thật chỉnh tề, thế nhưng những thi thể trước mắt này lại xếp chồng chất lên nhau, tựa như có bàn tay giúp 'họ' di chuyển. Mà âm thanh kỳ quái phát ra, chính là từ những túi đựng xác đang chồng chất lên nhau.

Lâm Bán Hạ leo lên xe, nhẹ nhàng sắp xếp gọn gàng các túi đựng xác một lần nữa. Bình thường, túi đựng xác đều có chức năng chống thấm, nhưng không biết có phải tại thi thể quá thảm hay không, không ngừng có chất lỏng chảy ra từ trong túi, tí tách tí tách rơi trên xe.

Lâm Bán Hạ vừa đem túi đựng xác xếp gọn xong, phát hiện ra âm thanh xoạt xoạt cũng đã ngừng. Lâm Bán Hạ cúi đầu, cẩn thận tra xét một lượt cũng không tìm được gì, nhưng mà khóe mắt cậu chú ý tới một chi tiết. Khóa của túi đựng xác bé nhất đã bị kéo ra một đoạn.

Cậu tuyệt đối sẽ không bao giờ mắc phải sai lầm này. Lưu Tây cũng đã tới được mấy tháng, cũng không thể quên kéo khóa. Lâm Bán Hạ nhìn chằm chằm khóa túi một lúc, trầm mặc đưa tay kéo khóa lại; sau đó cậu làm như không có gì xảy ra mà đứng lên, nặng nề đóng cửa khoang xe.

"Sao rồi, âm thanh gì vậy?" Lưu Tây thấy Lâm Bán Hạ đã về, khẩn trương hỏi.

Lâm Bán Hạ nói: "Trong xe có chuột, tôi cũng chỉ vừa thấy cái bóng, nó đã lủi đâu không biết. Bỏ đi, không cần để ý, đưa người tới xong rồi tìm nó cũng được."

Lưu Tây thở phào nhẹ nhõm: "À, ra là con chuột, làm em sợ muốn chết..." Cậu ta thì thầm, còn nói rằng mình biết ngay đơn vị có chuột mà. Thuốc diệt chuột mà bên hậu cần mua trước kia chẳng có hiệu quả gì, thậm chí con chuột còn leo vào cả khoang  xe.

Lâm Bán Hạ lại kéo cửa kính xuống, trầm mặc chống tay phải lên cửa sổ xe.

Lưu Tây kỳ quái hỏi: "Anh Lâm, anh sao thế?"

Lâm Bán Hạ lắc đầu: "Không sao, tự nhiên thèm thuốc lá, còn không cho tôi xin một điếu?"

Lưu Tây cười ha ha, đưa cho cậu một điếu.

Thực ra Lâm Bán Hạ không nghiện thuốc, chỉ thỉnh thoảng mới hút một chút. Nửa đường sau, cậu híp mắt ngủ gà ngủ gật, buồng xe lại vang lên tiếng va chạm. Mấy lần Lưu Tây liếc nhìn Lâm Bán Hạ đang ngủ, cuối cùng vẫn không nói gì, chỉ là chân đạp ga như cố đạp đến đứt tốc, hận không thể đến nơi ngay lập tức.

Khi tới nhà tang lễ, người tiếp đón đã đợi ở bên trong.

Đây cũng là người quen, tên Vương Kim Tiêu, thường làm việc cùng bọn họ, chắc là nửa đêm dậy làm việc thì tâm tình cũng không quá tốt, mồm miệng cứ nói mát vài câu. Lưu Tây cười híp mắt mời thuốc, hàn huyên với người nọ vài câu, sau đó tới mở cửa buồng xe chuyển thi thể xuống.

Chỉ cần có tai nạn giao thông là sẽ phải khám nghiệm tử thi, nhưng vụ tai nạn này đã xác định trách nhiệm rõ ràng, hơn nữa không có gì khả nghi nên có thể bỏ qua bước khám nghiệm. Nhà tang lễ chỉ cần chờ người nhà tới, làm xong thủ tục là có thể hỏa táng.

Vương Kim Tiêu vừa hỏi bọn họ tình huống hôm nay, vừa đi tới buồng xe, tự mở buồng ra, nghiêng đầu hỏi họ: "Nghe nói đây là một gia đình?"

Anh ta hỏi xong, liếc mắt nhìn trong buồng xe một cái, sắc mặt lập tức xanh mét, không nói nên lời.

Lưu Tây thấy vẻ mặt anh ta không đúng lắm, đang muốn hỏi anh ta làm sao vậy, Vương Kim Tiêu đã gầm lên: "Các cậu làm ăn kiểu gì đấy hả? Sao lại xếp thế này? Họ…"

Lưu Tây và Lâm Bán Hạ bị mắng đến sửng sốt, hai người đi lên phía trước nhìn vào trong xe.

Ngoài dự liệu của họ, chỉ thấy tất cả các túi đựng xác đều đã bị kéo ra, thi thể chất chồng lên nhau; bởi vì bị hư hại nặng nề, nhìn qua như một ngọn núi xây bằng thịt người, máu đọng trong thùng xe thành vũng đỏ sậm.

"Oẹ!" Lưu Tây chỉ nhìn thoáng qua, liền xoay người nôn liên tục.

Sắc mặt Lâm Bán Hạ cũng không tốt hơn là bao.

"Rốt cục là có chuyện gì, như thế này làm sao mà phân ra thi thể ai với ai?" Vương Kim Tiêu cả giận nói: "Chẳng lẽ châm một cây đuốc, hỏa táng toàn bộ? Người nhà họ còn không đến tìm chúng ta náo loạn à?"

"Nhưng mà, trước khi tới đây chúng tôi rõ ràng đã xử lí xong xuôi mà." Lưu Tây nôn xong bèn lau miệng, run giọng nói: "Sao có thể biến thành như vậy được... Anh Lâm, anh Lâm?"

Lâm Bán Hạ trầm mặc nhìn vào trong xe.

Lưu Tây còn muốn nói thêm, Vương Kim Tiêu đã nhìn ra vung tay ý bảo cậu ta câm miệng: "Được rồi được rồi, tôi biết rồi, chờ người nhà nạn nhân đến các cậu tự giải thích đi."

Nói xong sắc mặt âm trầm, quay đầu gọi người đến dọn dẹp buồng xe.

Lâm Bán Hạ và Lưu Tây đuối lý, đứng một bên không dám ho he gì.

Lưu Tây hút một điếu lại một điếu, ngón tay cầm thuốc run rẩy lợi hại. Cậu ta rất muốn chất vấn Lâm Bán Hạ, âm thanh hai người nghe thấy trong xe thực sự là chuột sao? Nhưng nhìn thấy gò má bình tĩnh của Lâm Bán Hạ, lời nói đã tới cổ họng lại đành nuốt ngược trở lại.

Bên này còn đang chật vật dọn dẹp thùng xe, bên kia người còn sống duy nhất cũng đang ngồi xe cảnh sát tới đây.

Tai nạn cướp lấy tính mạng của cả nhà ngoại trừ cô ấy, đối với người bình thường mà nói, là đòn đả kích tinh thần trí mạng.

Có lẽ cảnh sát cũng suy nghĩ đến cảm xúc của người trong cuộc nên lúc đưa người vợ đi nhận xác, họ tỏ thái độ rất cẩn trọng. Chỉ là thời gian đến thật sự không phù hợp lắm, nhân viên nhà tang lễ vẫn đang chật vật tách các thi thể đang chồng lên nhau ra.

Người phụ nữ vừa tới, liếc mắt nhìn thấy được một mảnh hỗn độn trong thùng xe.

Lưu Tây hơi sợ thân nhân có phản ứng quá khích, lưu về phía sau Lâm Bán Hạ nửa bước. Cậu ta nhỏ giọng hỏi: "Anh Lâm, liệu chúng ta có bị đánh không?"

Lâm Bán Hạ thấp giọng nói: "Đó chỉ là một người phụ nữ, đánh hai ba cái cũng không phải việc gì lớn."

"Đúng thật." Lưu Tây cười khổ. "Nếu em  thấy người nhà biến thành bộ dạng này, chắc chắn cũng sẽ muốn đánh người."

Nhưng ngoài dự đoán của họ, người phụ nữ thấy thảm trạng trong xe xong cũng không hề tỏ ra tức giận. Khuôn mặt trắng toát của cô ấy nở một nụ cười hết sức quái dị, đôi môi đỏ tươi như máu cong lên đến cực độ, giống như đang khóc, lại cũng như đang cười. Cô ấy chậm rãi tới bên thùng xe, lạnh lùng nhìn đống thi thể nát bươm, toét miệng cười: "Mọi người thực sự không coi tôi là người một nhà."

"Đáng đời tôi." Người phụ nữ nói một tiếng giễu cợt, xoay người rời đi, làn váy màu đen tạo thành một đường cong duyên dáng.

Sau lưng người phụ nữ, là thứ mà Lâm Bán Hạ từng nhìn thấy ở hiện trường, cái thứ giống cô ấy như hình với bóng. Khoảng cách của hai người, đã gần hơn rất nhiều.

Tiểu kịch trường:

Lưu Tây: Anh Lâm hút thuốc không?

Lâm Bán Hạ:...

Lưu Tây: Anh nghĩ trong xe có cái gì?

Lâm Bán Hạ: ...

Lưu Tây: Trời hôm nay hình như hơi lạnh nhỉ.

Lâm Bán Hạ: ....

Lưu Tây: Anh Lâm, đến giờ tan làm rồi.

Lâm Bán Hạ: Hút!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play