Sau cả đêm bị tra tấn, tinh thần Quý Nhạc Thủy đã kém tới mức vô cùng. Lâm Bán Hạ vốn không yên tâm, muốn đi gặp nhân viên môi giới cùng cậu ta nhưng bị Quý Nhạc Thủy từ chối.
"Không cần đâu, tôi tự đi một mình được. Cả đêm qua cậu không ngủ, tìm chỗ nghỉ ngơi trước đi." Quý Nhạc Thủy thay đồ xong, cầm chìa khóa nói với Lâm Bán Hạ, “Nhưng đừng ngủ ở đây, tôi sợ cậu ở nhà một mình lại xảy ra chuyện."
"Tôi không sao mà." Lâm Bán Hạ nói: "Không cần tôi đi cùng thật à?"
"Không cần đâu." Quý Nhạc Thủy cười gượng, chẳng qua nụ cười này hết sức khó coi, "Dù sao tôi cũng là đàn ông, buổi tối sợ thì đã đành, chẳng lẽ ban ngày cũng sợ?" Cậu ta cất chìa khóa vào túi, gật đầu với Lâm Bán Hạ rồi quay người rời đi.
Lâm Bán Hạ dõi theo bóng lưng cậu ta với vẻ mặt phức tạp. Khi rủ Quý Nhạc Thủy tới ở, cậu vốn có ý tốt, nghĩ có thể giúp bạn tiết kiệm hai nghìn thuê nhà mỗi tháng; lại chẳng ngờ mới ở có vài ngày đã xảy ra chuyện như thế này.
Hôm nay trời nhiều mây, gió lạnh hiu hắt, không giống đầu xuân ấm áp chút nào.
Cây cối trong khu chung cư xanh tốt quanh năm, cành lá sum sê, nhưng chẳng hiểu sao trong từng bóng cây lại toát ra khí lạnh khiến người ta co đầu rụt cổ. Thoạt nhìn cả khu chung cư giống như một tấm ảnh cũ phai màu, làm người ta cảm thấy không thoải mái.
Quý Nhạc Thủy đi rồi, Lâm Bán Hạ kiểm tra cửa sổ thủy tinh lần nữa. Cửa sổ sạch sẽ, không nhìn thấy một vết máu nào, giống như những việc tối qua xảy ra đều là ảo giác của Lâm Bán Hạ.
Lâm Bán Hạ nhìn chằm chằm cửa sổ một lúc, không phát hiện ra điều gì khả nghi. Vừa vặn lúc này lại đang đói bụng, cậu liền vào nhà bếp tùy tiện nấu vài món lấp đầy dạ dày.
Cậu ăn hết mì, ngồi nghỉ ở ghế sô pha một chút, trong lúc mơ màng sắp ngủ thiếp đi thì nghe thấy tiếng chuông điện thoại vang lên.
Nhìn lướt qua màn hình, hóa ra là Quý Nhạc Thủy gọi.
"A lô, Nhạc Thủy?" Lâm Bán Hạ hỏi, "Sao vậy?"
Giọng cậu ta khàn khàn như chìm sâu vào tuyệt vọng: "Bán Hạ, cậu mau ra khỏi nhà đi, đừng ở đó nữa, chỗ đó đâu phải cho người ở."
Lâm Bán Hạ khó hiểu hỏi: "Là sao?"
“Tôi ra ngoài gặp nhân viên môi giới, tiện thể hỏi thăm tình hình khu chung cư chúng ta đang sống. Anh ta nói nơi này không hề có người ở!"
"Không có người ở? Là sao?" Lâm Bán Hạ không hiểu.
"Người môi giới kia nói, giá đất xây mộ quanh đây quá đắt, người có chút tiền bèn chọn một khu mới, xây mấy tòa nhà, chuyên dùng để đặt bình tro cốt. Khu chung cư đó vốn không lớn, vị trí lại vắng vẻ, còn dựa núi gần sông, đã có mấy tầng bị mua rồi." Quý Nhạc Thủy nói, giọng nói không ức chế được mà run rẩy: "Khó trách vì sao tầng trên tầng dưới đều không có người, thì ra trong phòng đều đặt hộp tro cốt, mà, mà, hai chúng ta lại cứ vô tư sống ở đó."
Lâm Bán Hạ cũng sửng sốt. Cậu cũng từng nghĩ phòng này giá tốt như vậy, có lẽ là có vài chuyện không tiện nói, nhưng trong hợp đồng có yêu cầu rất rõ ràng, nếu nhà có ma có thể yêu cầu bồi thường. Nhưng cậu lại không nghĩ tới, phòng này không chỉ có ma, mà hàng xóm xung quanh đều là những bình tro cốt, là mộ sống.
"Tôi đang đi xem nhà." Quý Nhạc Thủy thấp giọng nói: "Cậu xem kĩ đi, rồi mau chóng chuyển ra ngoài..." Cậu ta nói xong liền cúp điện thoại.
Lâm Bán Hạ nhìn màn hình đang tối dần, một lúc lâu không có động tĩnh gì. Cậu nhìn phòng khách một lượt, cũng không cảm giác được chỗ nào khác thường, chỉ là hơi lạnh một chút, đây là một phòng khách rất bình thường mà? Nhưng chẳng lẽ như Quý Nhạc Thủy nói, phòng này thật sự không thể ở? Lâm Bán Hạ suy nghĩ một lúc lâu, chợt nhớ ra điều gì, cầm lấy chìa khóa, xoay người ra cửa.
Lâm Bán Hạ đi trên hành lang, dừng bước trước cửa phòng bên cạnh. Cậu do dự một chút, giơ tay lên gõ cửa.
Cốc cốc cốc. Tiếng gõ cửa thanh thúy vang lên, quanh quẩn trong hành lang. Nhưng cửa không mở.
Lâm Bán Hạ thoáng thất vọng. Mấy ngày trước cậu từng thấy có người dọn vào đây, tuy không nhìn thấy mặt chủ nhà nhưng cánh cửa này quả thật từng được mở ra. Lẽ nào chủ nhà đi vắng, hoặc vốn không vào ở, chỉ thỉnh thoảng ghé qua đây?
Lâm Bán Hạ nghĩ như vậy, lại gõ thêm vài lần. Nào ngờ ngay khi vừa buông tay xuống, cậu bỗng nghe được một tiếng két nho nhỏ, cánh cửa trước mặt từ từ mở ra.
Lúc đầu Lâm Bán Hạ tưởng là chủ nhà mở cửa cho cậu, nhưng cậu nhìn qua khe cửa lại không thấy ai.
"Có ai không?" Lâm Bán Hạ chần chừ lên tiếng. Cậu kéo chốt, mở cửa ra, liền nhìn thấy phòng khách.
Trong phòng khách không có một bóng người, ngay cả TV cũng không có, chỉ đặt một cái bàn và một cái sô pha, đơn giản hơn cả nhà của Lâm Bán Hạ. Vì đồ đạc thực sự quá ít, nên Lâm Bán Hạ chỉ liếc mắt đã thấy được những vật kì lạ được đặt trong góc phòng khách. Trong góc phòng có rất nhiều chiếc rương màu đen, có lớn có nhỏ, có cái đứng có cái nằm, đặt ngay ngắn ở góc tường như xếp gỗ. Mà ở cái rương bên trái, có một người phụ nữ áo đỏ đứng quay lưng về phía cậu. Người phụ nữ này mặc đồ cưới thời xưa màu đỏ, đội mũ phượng nhìn rất khoa trương, nhìn qua vô cùng cổ quái.
"Xin chào, cửa nhà cô không khóa." Lâm Bán Hạ nói một câu, muốn hấp dẫn sự chú ý của chủ nhà.
Chủ nhà vẫn thờ ơ không đáp, duy trì trạng thái quay lưng về phía cậu.
"Xin chào?" Lâm Bán Hạ cảm thấy hơi kì lạ. "Cô có nghe được tôi nói gì không?"
Vẫn không đáp lời.
Có phải có chuyện gì không, Lâm Bán Hạ hơi do dự, nhưng rốt cuộc vẫn vào phòng. Cậu vừa đi vừa gọi, nhưng mặc kệ cậu có nói gì, người phụ nữ đang quay lưng về phía cậu vẫn không có bất kì phản ứng nào.
Lâm Bán Hạ mơ hồ cảm thấy không ổn. Đi tới sau lưng người phụ nữ, cậu đưa tay nhẹ nhàng vỗ bả vai cô: "Cô à, cô... không sao chứ?"
Người phụ nữ không mở miệng.
Lâm Bán Hạ đi tới, muốn nhìn mặt cô ta, nhưng mà cậu vừa nghiêng đầu ra phía trước, liền nghe được âm thanh loạt xoạt. Đầu của người phụ nữ trước mắt cứ thế mà rơi xuống từ cổ, lộc cộc lăn đến bên chân Lâm Bán Hạ. Cô ta trang điểm rất lộng lẫy, khóe miệng cứng nhắc cong lên, đôi mắt cô ta vờn quanh đầy tử khí, Lâm Bán Hạ nhìn chằm chằm đối phương, đối phương cũng nhìn chằm chằm lại cậu.
Lâm Bán Hạ sửng sốt vài giây mới biết được chuyện gì đang diễn ra, nhưng chỉ trong vài giây ngắn ngủi, cậu đã thấy rõ cái đầu dưới chân không phải đầu người, mà là đầu nhựa. Con manocanh này thiết kế vô cùng chân thực, nhìn thoáng qua giống người thật y đúc. Đầu nó vừa rơi, mũ phượng xinh đẹp cũng rớt xuống đất, tóc dài vừa đen vừa dày, giống như mạng nhện lan ra khắp mặt sàn.
Lâm Bán Hạ đối diện với đầu người dưới chân, cúi người muốn nhặt nó lên, nhưng đầu ngón tay vừa chạm vào da thịt nó, bên cửa liền truyền tới một thanh âm tuy mềm nhẹ lại lạnh băng: "Cậu đang làm gì?"
Lâm Bán Hạ ngẩng đầu, nhìn thấy người đàn ông trước kia cậu đã từng gặp trong thang máy.
Hôm nay trong tay anh không có cái rương màu đen, cũng không mặc áo gió đen, chỉ là sắc mặt vẫn khó coi như vậy, tái nhợt, không có lấy một tia huyết sắc. Anh nghiêng đầu, nhìn chằm chằm Lâm Bán Hạ, giọng nói nhẹ như gió: "Cậu đang làm gì?" Vừa nói anh vừa cất đồ vào chiếc túi bên cạnh. Lâm Bán Hạ tinh ý nhận ra đó là hai viên xúc xắc.
"Xin lỗi!" Lâm Bán Hạ lập tức thẳng lưng, giải thích: "Tôi thấy cửa nhà anh không đóng... tưởng rằng đã xảy ra chuyện gì nên đi vào xem thử."
Người đàn ông nhìn Lâm Bán Hạ bằng ánh mắt hết sức lạ lùng, như thể đang vừa quan sát vừa đánh giá cậu. Cậu đuối lý, không dám nói lời nào, thế là bầu không khí cứ chìm trong yên lặng suốt một phút đồng hồ.
Một phút sau, người đàn ông mới cất tiếng, có điều lời nói của anh lại khiến cậu ngu ngơ, “Cậu vào phòng này mà không muốn làm gì à?"
Lam Bán Hạ không hiểu: "Muốn làm cái gì cơ?"
Hàng mày ưa nhìn của người đàn ông chau lại, anh đột nhiên cất bước lại gần cậu, gần đến mức chóp mũi hai người như sắp chạm vào nhau. Lâm Bán Hạ giật nảy mình, không dám thở mạnh, chỉ trợn to mắt nhìn đối phương. Ở khoảng cách gần trong gang tấc, cậu có thể thấy rõ từng sợi lông mi của anh và cả đôi mắt hơi khác biệt kia. Đôi mắt ấy đen đến mức không nhìn thấy đường vân của tròng mắt, giống như một vùng biển u ám.
Một lúc sau, người đàn ông lùi về sau một bước, hai tay khoanh trước ngực: "Cậu có nhìn thấy manocanh này không?"
Lâm Bán Hạ: "A...? Có, đẹp lắm."
Người đàn ông nói: "Cậu không muốn làm gì sao?"
Lâm Bán Hạ không hiểu: "Làm? Làm cái gì?"
Người đàn ông không trả lời, lại hỏi tiếp: "Cậu ở phòng bên cạnh phải không?"
Lâm Bán Hạ nói: "Đúng vậy..."
Người đàn ông hỏi: "Cậu dọn vào ở được bao lâu rồi?"
Lâm Bán Hạ: "Một tuần."
Người đàn ông lại hỏi: "Dự định bao giờ chuyển đi?"
Câu hỏi này thực sự quá kì quái. Lâm Bán Hạ nói: "Tôi không định chuyển đi..."
Người đàn ông nói: "Sao không chuyển?"
Lâm Bán Hạ suy nghĩ một chút: "Bởi vì tôi có nỗi khổ riêng."
Nghe thấy thế, người đàn ông thoáng trầm mặc giây lát. Có lẽ cho rằng Lâm Bán Hạ có ẩn khuất gì đó khiến người ta nghẹn lòng, giọng anh cũng trở nên hòa nhã đôi phần: “Cậu có nỗi khổ gì?”
Lâm Bán Hạ yếu ớt phun ra một chữ: "Nghèo."
Người đàn ông: "..."
Lâm Bán Hạ: "..."
Bầu không khí giữa hai người lại lâm vào lúng túng và trầm mặc.
Lâm Bán Hạ đang nghĩ mình có nên chào tạm biệt không, người đàn ông lại lên tiếng: “Lý do này đúng là đủ khổ rồi."
Hốc mắt cậu tức thì ươn ướt, thầm nghĩ trên đời này có gì đáng sợ hơn cái nghèo sao? Trước mắt xem ra là không có.
Dường như không muốn nỗi ưu sầu này tiếp tục lan tràn, người đàn ông bèn đổi đề tài: "Cậu tìm tôi có việc gì không?"
Lâm Bán Hạ: "À đúng. Nhà tôi hình như có chút kì lạ, nhà anh có thế không?"
Người đàn ông: "Lạ ở chỗ nào?"
Lâm Bán Hạ nói: "Bạn cùng phòng của tôi nói cậu ấy nhìn thấy ma."
Người đàn ông nói: "Tôi không tin vào chuyện ma quỷ."
Lâm Bán Hạ cười khổ: "Tôi cũng vậy."
"Nhưng mà" Người đàn ông nói, "Cậu rất thú vị. Tôi mời cậu bữa cơm được không? Sau đó cậu có thể nói tỉ mỉ cho tôi nghe đã xảy ra chuyện gì." Anh nói xong đưa tay về phía Lâm Bán Hạ: "Tống Khinh La."
Đây là tên của anh, Khinh La, Khinh La, khá có duyên với Bán Hạ. Lâm Bán Hạ nở nụ cười, bắt tay với anh: "Lâm Bán Hạ."
Tống Khinh La là một người kì lạ. Từ nhà ở của anh, từ cách anh nói chuyện, có thể nhận ra điều này. Anh nói muốn mời Lâm Bán Hạ ăn bữa cơm, sau đó ung dung đi vào bếp, bảo cậu cứ tự nhiên ngồi trong phòng khách.
Lâm Bán Hạ lần đầu đến nhà người ta, không thể tùy tiện quá mức, đành giữ kẽ ngồi trên sofa. Cái đầu ma nơ canh đột ngột rơi xuống ban này vẫn yên vị trên nền đất, đang nhìn thẳng vào cậu. Cũng chẳng biết có phải cậu hoa mắt hay không mà lại thấy khóe môi vốn tươi cười của nó giờ đã xị xuống, biến thành biểu cảm u ám.
Lâm Bán Hạ nhìn chằm chằm con ma nơ canh trong chốc lát rồi cúi người nhặt đầu nó lên, cẩn thận đặt ở đầu bên kia sofa, còn mình ngồi đầu bên này. Vì không có việc gì để làm, cậu bắt đầu nghiêm túc quan sát phòng khách.
Những chiếc rương lớn nhỏ gần như chiếm hết diện tích căn phòng, có một chiếc rất gần Lâm Bán Hạ, cậu ngập ngừng chạm nhẹ vào bề mặt chiếc rương rồi lập tức cau mày, lộ ra vẻ hoài nghi. Thoạt nhìn cứ tưởng chiếc rương này được làm bằng gỗ, nhưng khi sờ vào lại vô cùng mềm mại, thậm chí còn hơi giống... da người.
Một cái rương như vậy, bên trong rốt cuộc đựng thứ gì? Lâm Bán Hạ đang suy tư, chợt nghe được một tiếng động rất nhỏ. Cậu ngẩng đầu, phát hiện âm thanh phát ra từ một ngăn tủ ở chỗ nối tiếp phòng khách và ban công. Âm thanh tuy nhỏ, nhưng có chút chói tai, nếu như miêu tả thì hẳn là, giống như có người trong ngăn kéo, dùng móng tay sắc nhọn cào lên mặt tủ.
Âm thanh này vang lên, liên miên không dứt, khiến cho Lâm Bán Hạ muốn quên cũng không được. Cậu nghe suốt mấy phút đồng hồ, cuối cùng vẫn thấy không yên đành đứng dậy đi vào bếp.
Cửa nhà bếp là cửa kính mờ, khóa trong. Lâm Bán Hạ chỉ nghe được âm thanh xào nấu thức ăn truyền ra, cậu gõ cửa song không có tiếng đáp lại, đành gọi: “Anh Tống?”
"Sao vậy?" Giọng Tống Khinh La rất nhỏ.
"Trong tủ quần áo nhà anh hình như có gì đó." Lâm Bán Hạ lớn tiếng nói. "Anh có muốn ra xem một chút không?"
Tống Khinh La nói gì đó, quá nhỏ, Lâm Bán Hạ không nghe rõ. Đến khi cậu hỏi lần nữa, bên trong lại không có tiếng đáp lại.
Tiếng động trong tủ quần áo càng lúc càng ồn ào, cót ca cót két, giống như muốn cào nát cái tủ mới thôi.
Lâm Bán Hạ hết cách, đành xoay người đi đến trước tủ quần áo, két một cái, mở ra.
Cửa tủ vừa mở, Lâm Bán Hạ đã nhìn thấy đồ vật bên trong. Đó là một cái bàn thờ.
Trên bàn thờ đốt mấy cây hương nến màu đỏ, đằng sau hương nến có hai bình gốm sứ đắt tiền. Lâm Bán Hạ từng nhìn thấy loại gốm sứ này, đây chính là loại bình thường thấy trong nhà tang lễ - bình đựng tro cốt. Mà ngoại trừ bàn thờ, Lâm Bán Hạ vẫn chưa phát hiện ra bên trong có cái gì có thể phát ra âm thanh giống vừa nãy. Cậu băn khoăn quan sát, rất nhanh phát hiện ra ở trên tủ treo quần áo, chằng chịt những vết cào và vết máu. Vết máu vừa to vừa đậm, khiến người nhìn tê dại cả da đầu.
Lâm Bán Hạ nhìn chằm chằm bàn thờ nửa phút, cuối cùng yên lặng đưa tay khép cửa tủ lại, sau đó làm như không có chuyện gì quay về sofa, tiếp tục ngồi ngẩn ngơ.
Tống Khinh La cuối cùng cũng đi ra khỏi nhà bếp, trên tay bê một bàn thức ăn nóng hổi. Anh đặt từng món lên bàn, ngẩng đầu nhìn Lâm Bán Hạ, ý bảo cậu tới ăn cơm.
Lâm Bán Hạ tới cạnh bàn, nói: "Hình như tôi nghe thấy trong tủ quần áo của anh có tiếng động gì đó..."
Tống Khinh La bày bát đũa, đầu cũng không thèm ngẩng lên: "À."
Lâm Bán Hạ thận trọng nói: "Hay là có chuột?"
Tống Khinh La: "Nhà tôi làm gì có chuột."
Lâm Bán Hạ: "Vậy..."
Tống Khinh La: "Chỉ có bình đựng tro cốt thôi."
Lâm Bán Hạ: "..."
Tống Khinh La: "Theo lý thuyết mà nói, bình tro cốt sao có thể phát ra tiếng động?"
Lâm Bán Hạ cạn lời.
Có lẽ biểu cảm của Lâm Bán Hạ ngạc nhiên quá mức, Tống Khinh La phát hiện ra mình nói chuyện có chỗ không đúng, anh trầm ngâm: "Nhưng mà để nói cho rõ ràng, bình tro cốt này là chủ nhà để lại, tôi không chuyển đi, vì thế có tiếng hay không có tiếng, tôi cũng chịu."
Lâm Bán Hạ bắt đầu cảm thấy hơi váng đầu: "Chủ nhà để lại?"
"Đúng thế, tầng trên tầng dưới, hàng xóm ở đây đều là mấy lọ tro cốt, tôi khá vừa ý với lọ tro nhà này nên mới thuê căn này."
Lâm Bán Hạ nghĩ thầm, hai chữ "vừa ý" dùng thật khéo, cậu không phản bác được.
Hai người vừa nói chuyện, Tống Khinh La vừa đưa đũa cho Lâm Bán Hạ. Lâm Bán Hạ cầm đũa bưng bát, bắt đầu yên lặng ăn.
Tay nghề của Tống Khinh La không tồi, các món này sắc hương đều đủ, Lâm Bán Hạ ăn đến vui vẻ, sau khi vui vẻ liền nhắc tới mục đích mình tới, nói phòng ở hình như có gì đó quái lạ, bạn cùng phòng của cậu định dọn ra ngoài.
Lâm Bán Hạ nói, Tống Khinh La nghe, nhưng sự chú ý của anh không đặt lên người Lâm Bán Hạ, mà đang nghiêm túc suy nghĩ gì đó.
Lâm Bán Hạ thấy anh không quan tâm lắm tới cuộc nói chuyện, cũng đành im miệng. Hai người ăn một bữa cơm trong trầm mặc. May mà thức ăn cũng ngon nên bữa cơm này cũng không quá khó nuốt.
Ăn cơm xong, Lâm Bán Hạ không tiếp tục làm phiền mà đứng dậy chào tạm biệt.
Lúc đi đến cửa, cậu nghe thấy Tống Khinh La nhẹ giọng nói: "Cậu đừng dọn đi."
Lâm Bán Hạ ngạc nhiên: "Hả?"
"Không dọn đi được đâu.” Những lời này thật sự quá kì quái, Lâm Bán Hạ muốn hỏi rõ hơn, cửa phía sau đã 'cạch' một tiếng khép lại.
Lâm Bán Hạ sững sờ trong chốc lát, sau đó không thể làm gì khác hơn là quay người về nhà.
Lâm Bán Hạ bên này đang thăm dò, bên kia Quý Nhạc Thủy đã thuê được một căn nhà thích hợp. Cậu ta gọi điện cho Lâm Bán Hạ, nói rằng hôm nay mình không về, đang ở bên chỗ nhà mới.
Lâm Bán Hạ cũng biết trạng thái của cậu ta hơi bất ổn, cũng không nói gì, giúp Quý Nhạc Thủy thu dọn quần áo và đồ dùng hàng ngày, đưa tới chỗ ở mới của cậu ta.
"Bán Hạ, tối nay cậu ngủ lại đi." Quý Nhạc Thủy nói: "Một mình cậu ở đó, tôi lo lắm."
"Không sao đâu." Lâm Bán Hạ nói. "Cậu không cần lo cho tôi, tôi chưa nhìn thấy cái gì kỳ quái cả."
Quý Nhạc Thủy còn muốn khuyên bảo mấy câu, nhưng thấy thái độ kiên quyết của Lâm Bán Hạ, cũng đành thôi.
Lúc trời sắp tối, Lâm Bán Hạ về nhà một mình, nhà cửa vẫn như cũ không chút xê dịch. Cậu đơn giản rửa mặt một chút rồi nặng nề đi ngủ.
***
Quý Nhạc Thủy nằm trên ghế sô pha trong phòng mới, mặc dù có chút chật vật, nhưng cậu ta đã an tâm hơn rất nhiều. Hôm qua náo loạn một đêm, ban ngày lại không nghỉ ngơi, Quý Nhạc Thủy bây giờ đã rất buồn ngủ rồi, nhưng mà cậu ta vẫn hơi sợ, không dám tắt đèn phòng khách.
Quý Nhạc Thủy nằm trên ghế sô pha, vô tri vô giác nhắm mắt lại, nhanh chóng đi vào giấc ngủ, không gian xung quanh liền trở nên yên tĩnh.
Ting ting tinh, tiếng đồng hồ báo thức nhẹ nhàng vang lên, kéo Quý Nhạc Thủy từ trong mơ về hiện thực. Cậu ta mơ mơ màng màng mở mắt, nhìn đến cửa sổ màu đen, trước cửa sổ có một người phụ nữ mặc đồ đỏ.
Toàn thân như bị điện giật, Quý Nhạc Thủy lập tức trở nên tỉnh táo. Lúc đầu cậu ta tưởng mình đang nằm mơ, nhưng khi cậu ta nặng nề xoa xoa mắt, thoát khỏi tia buồn ngủ cuối cùng, cậu ta mới phát hiện ra, mình không mơ.
Cùng một phòng khách, cùng một chương trình tivi, cậu ta đã trở lại căn hộ mà mình vừa dọn đi, nằm trên chiếc sofa mà tối qua cậu ta đã nằm. Trên tivi còn đang phát đi phát lại chương trình kia, hình ảnh bắt đầu chớp tắt, tạp âm chói tai như tiếng kêu khóc truyền ra từ tivi hết lần này đến lần khác.
Quý Nhạc Thủy cứng người, liếc mắt nhìn về phía cửa sổ từng bị cậu ta tưởng nhầm là vị trí của một bức tranh.
Người đàn bà khi nãy còn đứng ở trước cửa sổ, lúc này đã đẩy cửa ra, ngồi lên bệ cửa, đưa lưng về phía cậu ta. Tóc cô ta rất dài, tán loạn trên mặt đất, giống như mạng nhện lan tràn.
Quý Nhạc Thủy lạnh cả người, cậu ta như thể bị đông cứng, ngay cả ngón tay cũng không thể nhúc nhích, đừng nói là đứng lên bỏ chạy.
"Cô... cô là ai?" Phải dốc hết sức lực toàn thân cậu ta mới bắt đầu thốt được vài chữ, vừa run lẩy bẩy vừa tuyệt vọng hỏi: "Cô là ai?"
Người phụ nữ nở nụ cười, tiếng cười sắc bén bi ai, giống như ác ma gào thét, “Tôi chính là cậu đấy.” Nói xong, cô ta lập tức tung người nhảy xuống khỏi cửa sổ.
Nhưng mà một giây sau, cơ thể cô ta nặng nề đập xuống sàn nhà trước mặt Quý Nhạc Thủy, như một quả dưa hấu nát vụn, chia năm xẻ bảy. Đầu cô ta cũng vỡ nát, chỉ có đôi mắt vẫn không chút thương tổn, oán độc nhìn chằm chằm Quý Nhạc Thủy đang ngồi trên ghế sô pha, đôi môi đỏ mọng mở ra: "Cậu không chạy thoát được đâu."
Quý Nhạc Thủy kêu lên một tiếng tuyệt vọng. Cậu ta muốn đứng lên rời khỏi chỗ này, nhưng cơ thể không sao nhúc nhích được. Màn hình TV đã hoàn toàn nhiễu sóng. Người phụ nữ bắt đầu vặn vẹo tứ chi, muốn đứng lên. Nhưng mà khớp xương đã vỡ, cô ta chỉ có thể duy trì một tư thế vặn vẹo, lê lết trên mặt đất, từng bước từng bước, đi đến trước mắt Quý Nhạc Thủy.
Mũi của Quý Nhạc Thủy có thể ngửi thấy mùi tanh khiến cho người ta nôn mửa. Cậu ta không thể kêu được nữa, nỗi sợ giống như một tảng đá, nặng nề chắn ngang cổ họng cậu ta. Con ngươi của Quý Nhạc Thủy phóng to, bắt đầu hít thở không thông.
Người phụ nữ nhếch môi cười, cô ta tiến tới, để lại một nụ hôn đỏ tươi lên gò má Quý Nhạc Thủy, lặp lại câu nói kia: "Quay về đi."
Tiếng này giống như một lời nguyền, không ngừng lặp lại. Phòng tuyến lí trí cuối cùng của Quý Nhạc Thủy bị hạ gục. Cổ họng cậu ta nghẹn ứ, hai mắt trợn trừng, lập tức hôn mê bất tỉnh.
Khi cậu ta tỉnh lại lần nữa đã là sáng muộn ngày hôm sau. Lúc mới lấy lại được ý thức, cậu ta thậm chí không dám mở mắt ra, chỉ he hé quan sát hồi lâu, sau khi xác định mình không trở lại căn hộ ban đầu thì mới run rẩy rời khỏi sofa.
Không có người phụ nữ váy đỏ, không có cửa sổ, cũng không có căn phòng lúc trước, như thế tất cả chuyện tối qua chỉ là một giấc mơ.
Quý Nhạc Thủy vào nhà vệ sinh, chật vật lấy nước ấm để rửa mặt, song khi ngẩng đầu nhìn vào gương, cậu ta lại phát hiện bên má phải của mình in dấu son đỏ chót hệt như một dấu ấn nguyền rủa không thể xóa nhòa.
Tiểu kịch trường:
Tống Khinh La: Vì sao em không trốn?
Lâm Bán Hạ: Dù tôi thoát được quỷ, ngân hàng cũng không tha cho tôi, cái phòng này còn phải trả góp ba mươi năm nữa đấy.
Tống Khinh La: ... có lí.