Quý Nhạc Thủy bị kích thích quá độ ngất xỉu tại chỗ. Phản ứng này của cậu ta khiến Lâm Bán Hạ bị dọa giật mình, vội vàng ngồi xổm xuống ấn huyệt nhân trung - giữa mũi và miệng, sau đó vỗ trán. Đang lúc Lâm Bán Hạ bắt đầu suy nghĩ xem có nên gọi cấp cứu hay không thì Quý Nhạc Thủy cuối cùng cũng tỉnh lại.
Chỉ là sau khi tỉnh lại, trạng thái của Quý Nhạc Thủy vẫn không khá hơn là bao, sắc mặt cậu ta trắng bệch, lui lui vào ghế sô pha, nhìn chằm chằm vào ô cửa sổ ở góc phòng.
Lâm Bán Hạ nhỏ giọng gọi tên cậu ta vài lần, Quý Nhạc Thủy mới hoàn hồn, dùng ánh mắt cầu xin nhìn Lâm Bán Hạ, run giọng hỏi: "Bán Hạ, tôi sợ cái cửa sổ kia quá, nó thật sự là cửa sổ nhà sao?"
"Đúng vậy." Lâm Bán Hạ an ủi bạn mình: "Là cửa sổ thật đấy..." Cậu nghĩ Quý Nhạc Thủy không tin, đứng lên đi tới bên cửa sổ, sau đó kéo chốt cửa rồi mở ra. Cửa sổ thủy tinh vừa mở, tiếng gió thổi bên ngoài càng thêm dữ tợn, lạnh lùng gào thét, táp vào gò má Lâm Bán Hạ.
Ngoài cửa sổ tối đen như mực, không thể nhìn được bất kì cái gì, không có sao, cũng không có trăng, chỉ có trời đêm đen thẫm, giống như một cái miệng lớn ăn thịt người.
Lâm Bán Hạ mở cửa sổ, quay đầu nhìn Quý Nhạc Thủy.
Quý Nhạc Thủy nhìn động tác mở cửa sổ của Lâm Bán Hạ lại càng sợ, run rẩy thúc giục Lâm Bán Hạ mau đóng cửa lại, đừng để vật kia thừa cơ xông vào.
Lâm Bán Hạ thấy cậu ta quá kích động, không dám nhiều lời, chẳng thể làm gì khác hơn là gật đầu, vươn tay đóng cửa sổ thủy tinh lại. Có điều khi cậu khép cửa vào, ngón tay lại có cảm giác như chạm phải thứ gì đó dinh dính, nhưng chưa kịp nghĩ kĩ hơn thì cửa sổ đã được đóng lại rồi.
“Cậu xem đi, không có gì cả." Lâm Bán Hạ đóng cửa sổ xong, đến bên cạnh tiếp tục an ủi Quý Nhạc Thủy: “Có phải cậu nhìn nhầm rồi không? Tôi sẽ ở nhà không đi nữa, ngày mai cậu còn phải đi làm, đi ngủ trước đi."
Quý Nhạc Thủy cười khổ: “Chuyện này sao có thể nhìn nhầm, căn nhà này rất quỷ quái... Bán Hạ, lúc đó cậu nghĩ gì mà lại mua nó vậy?"
“Vì giá rẻ, lại gần chỗ làm của tôi." Lâm Bán Hạ bộc bạch, "Mấy chỗ khác tôi không mua nổi."
Quý Nhạc Thủy áy náy: "Xin lỗi, tôi không có ý đó."
Lâm Bán Hạ nói: "Tôi biết, cậu đi nghỉ trước đi, tôi ở phòng khách, có chuyện gì cứ gọi tôi." Lâm Bán Hạ đan hai tay vào nhau, giọng điệu bình tĩnh đem đến cho Quý Nhạc Thủy một cảm giác an tâm. Ngay từ thời đại học, cậu ta đã biết bạn mình rất gan dạ, bất kể là rắn, côn trùng, chuột, kiến hay là yêu ma quỷ quái, hầu như không có thứ gì có thể dọa được cậu.
Lúc này đã sắp hai giờ sáng, Quý Nhạc Thủy sợ hãi cả đêm quả thật đã thấm mệt, lê tấm thân rã rời đi về phòng ngủ. Mãi đến khi nằm trên giường nghe tiếng tivi từ phòng khách vọng vào, cậu ta mới an lòng nhắm mắt lại.
Sau khi Quý Nhạc Thủy vào phòng, Lâm Bán Hạ cũng lén vào WC. Vừa rồi cậu không dám nói, sau khi đóng xong cửa sổ, cậu vẫn cảm thấy trên tay dinh dính. Cúi đầu nhìn thoáng qua, liền phát hiện ra trên ngón tay mình dính rất nhiều vết bẩn màu đỏ.
Lúc đầu Lâm Bán Hạ cho rằng đây là sơn gì gì đó, lúc vào WC, cậu đưa ngón tay lên mũi ngửi, lại ngửi thấy mùi tanh của máu tươi.
Mùi máu? Chẳng lẽ Quý Nhạc Thủy không cẩn thận va vào cửa sổ? Lâm Bán Hạ mở vòi sen, rửa sạch sẽ vết bẩn trên tay, sau đó lại đi tới cái cửa sổ kia.
Lúc này, cậu không mở cửa sổ mà nghiêm túc quan sát nó từ trên xuống dưới. Trước đó trời quá tối, cậu không chú ý lắm, bây giờ quan sát lại mới phát hiện ra cửa sổ thủy tinh này có khá nhiều điểm lạ, mấy thứ này nhìn qua giống như những hoa văn kì quái. Quan sát kĩ hơn, Lâm Bán Hạ cuối cùng cũng nhận ra đây là cái gì.
Là từng dấu tay đỏ như máu, những dấu tay đó ấn lên cửa sổ thủy tinh, nếu không chú ý kĩ, có lẽ sẽ mặc định đó là hoa văn trên cửa sổ.
Lâm Bán Hạ nhíu mày nhìn những dấu tay này, xoay người đi vào nhà bếp, lúc đi ra, trên tay có thêm một cái khăn lau.
Cẩn thận mở cửa sổ ra, Lâm Bán Hạ khom người, định lau sạch vết bẩn bên ngoài cửa sổ. Nhưng mà khăn lau ẩm ướt lau qua lau lại cửa sổ thủy tinh một lát, cậu liền dừng lại, thu tay về, nhìn khăn lau sạch sẽ trong tay, đột nhiên phát hiện ra một điều.
Dấu tay máu không phải in ở bên ngoài cửa sổ, mà là từ bên trong.
Lâm Bán Hạ xoay người, nhìn phòng khách sau lưng mình.
Đèn trong phòng không tính là quá tối, đồ đạc lại không nhiều, vì vậy chỉ nhìn một cái, có thể bao quát toàn bộ không sót chỗ nào. Theo lý thuyết, người bình thường thấy mấy cái này này, hẳn phải lập tức trở nên luống cuống, nhưng Lâm Bán Hạ rất bình tĩnh, chỉ đứng dậy đi vào WC, giặt sạch khăn lau trong tay.
Trước khi mua căn phòng này, Lâm Bán Hạ đã cảm thấy kì lạ, vì giá nhà thật sự quá tốt, cùng một khu nhưng căn hộ khác thông thường cũng phải đắt hơn từ hai đến ba trăm nghìn. Lâm Bán Hạ cũng từng hỏi người môi giới vì sao giá phòng rẻ như vậy, người môi giới trả lời rằng, chủ nhà đang vội vàng muốn xuất ngoại, muốn bán càng nhanh càng tốt.
Mà mãi đến ngày kí hợp đồng chuyển nhượng, Lâm Bán Hạ mới gặp chủ nhà. Đó là một người đàn ông trung niên sắc mặt trắng bệch, thân thể gầy yếu, trong miệng luôn lẩm bẩm cái gì, thoạt nhìn tinh thần không tốt lắm.
Sau khi sang tên, chủ nhà lập tức biến mất, cũng không mang theo bất kì đồ đạc nào trong phòng. Bây giờ nghĩ lại, đúng là nơi này có gì đó không đúng.
Lâm Bán Hạ đóng cửa sổ, lẳng lặng ngồi lại lên ghế sô pha, điều chỉnh âm lượng TV lớn thêm một chút.
Trong phòng ngủ tối om, Quý Nhạc Thủy trợn mắt nhìn chằm chằm trần nhà. Do dán mắt quá lâu nên cậu ta dần nảy sinh một cảm giác choáng váng quái lạ, thân thể như đang ở giữa dòng nước xoáy, không ngừng méo mó biến dạng. Cậu ta nhắm mắt lại, tiếng gió bên tai càng não nề hơn, còn xen lẫn tiếng ken két kỳ dị. Đúng lúc này, cửa tủ quần áo bên cạnh giường chợt hé ra một khe hở.
Tủ quần áo này do chủ nhà trước để lại, đã hơi cũ kỹ, họ thấy tiếc nên không vứt mà để lại dùng tiếp. Chỉ là hình như cửa tủ có chút vấn đề, thỉnh thoảng cứ tự mở ra.
Nếu là vài ngày trước, Quý Nhạc Thủy có lẽ sẽ không coi đây là chuyện gì nghiêm trọng, song hôm nay do gặp phải rất nhiều chuyện rùng rợn nên thần kinh cậu ta đang căng như dây đàn, không thể chịu đựng thêm bất kỳ kích thích nào nữa.
Cửa tủ vừa mở, da gà da vịt trên người Quý Nhạc Thủy đồng loạt nổi lên, cũng không dám ngủ nữa, lập tức thẳng lưng ngồi dậy.
"Bán Hạ..." Quý Nhạc Thủy kêu to, muốn nhờ Lâm Bán Hạ vào đóng cửa tủ giúp mình.
Tuy nhiên, người bên ngoài lại không có bất cứ phản ứng nào. Đúng lúc này cậu ta nghe thấy một tiếng động quái dị, dường như truyền ra từ trong tủ. Đó là kiểu âm thanh nhai nuốt nhóp nhép, như thể bên trong có thứ gì đó đang ăn ngấu nghiến.
"Lâm Bán Hạ." Giọng của Quý Nhạc Thủy đã mang theo cả tiếng khóc nức nở. Cậu ta là một người đàn ông trưởng thành, rất muốn tự mình đứng lên, nhưng lúc này sức lực toàn thân lại như bị rút sạch, dù làm cách nào cũng không nhúc nhích được.
Âm thanh nhai nuốt càng lúc càng lớn, Quý Nhạc Thủy liếc thấy được trong khe hở đen nhánh của tủ quần áo, xuất hiện một con mắt màu đỏ máu, nó đang tham lam nhìn trộm ra bên ngoài, nó hình như đã chú ý tới Quý Nhạc Thủy ở trên giường đang không thể động đậy, liền phát ra một tiếng cười trộm làm cho người ta lạnh cả xương...
Quý Nhạc Thủy há to miệng, cổ họng như bị siết chặt, phải dốc hết sức bình sinh mới gắng gượng thốt ra được hai chữ: "Cứu với..."
"Tách." Đèn phòng ngủ sáng lên.
Cảm giác lạnh lẽo, cứng đờ, sợ hãi, tất cả đều nhanh chóng rút đi như thủy triều. Quý Nhạc Thủy ngẩng đầu, nhìn Lâm Bán Hạ đứng ở mép giường. Lâm Bán Hạ lo lắng nhìn cậu ta, miệng mở ra đóng vào, hình như đang nói gì đó, nhưng Quý Nhạc Thủy không nghe được gì cả. Cậu ta như hóa thành một pho tượng, cứng ngắc tại chỗ, không bày tỏ nổi cảm xúc, cũng không nói nổi một câu.
"Nhạc Thủy?" Lâm Bán Hạ lo lắng gọi bạn mình, lúc này khuôn mặt Quý Nhạc Thủy đã trở nên trắng bệch.
"Bán Hạ..." Quý Nhạc Thủy cũng cất tiếng nhưng giọng lại lí nha lí nhí, xen lẫn sự run rẩy không thể kiềm chế, “Tôi muốn dọn đi."
Lâm Bán Hạ: "Được rồi, khi nào cậu đi?"
"Càng sớm càng tốt." Quý Nhạc Thủy nói, “Cậu cũng dọn cùng với tôi đi, căn, căn nhà này thật sự không ổn đâu."
Lâm Bán Hạ không trả lời. Cậu thở dài, ngồi xuống bên cạnh Quý Nhạc Thủy, đè bả vai cậu ta xuống, cố gắng áp chế sự run rẩy của cậu ta: "Tôi ở lại vài ngày xem sao đã."
Quý Nhạc Thủy nói: "Cậu có nghe thấy cái tiếng kia không?"
"Tiếng gì?" Lâm Bán Hạ hỏi.
"Có người ở trong tủ, ăn gì đó." Quý Nhạc Thủy đờ đẫn nói, "Hình như là ăn thịt, rất nhiều, rất nhiều, rất nhiều thịt."
Lâm Bán Hạ đứng dậy xem xét tủ quần áo. Bên trong hoàn toàn không có gì. Cậu nhìn dáng vẻ đờ đẫn của Quý Nhạc Thủy, cũng không đoán ra khi nãy Quý Nhạc Thủy rốt cuộc nghe thấy cái gì, có lẽ là di chứng do thần kinh quá tệ.
"Tôi mà ở lại chỗ này, tôi sẽ phát điên mất." Quý Nhạc Thủy nắm lấy cánh tay Lâm Bán Hạ, gần như cầu xin: "Cậu cũng đừng ở chỗ này, chỗ này thật sự quái dị..."
Lâm Bán Hạ: "Tôi giúp cậu tìm phòng ở trước đã."
"Được." Quý Nhạc Thủy nói. "Mai tôi không đi làm nữa, phải nhanh chóng tìm phòng ở mới..."
Lâm Bán Hạ đồng ý.
Tuy Quý Nhạc Thủy nhìn cực kì mệt mỏi, nhưng vài giờ sau cậu ta cũng không dám ngủ, mà ngồi trong phòng khách xem TV cùng Lâm Bán Hạ.
Hơn sáu giờ sáng, nắng sớm cuối cùng cũng xuất hiện.
Quý Nhạc Thủy hai mắt vô hồn, nhìn chằm chằm điện thoại di động, trên màn hình toàn là hình ảnh phòng ốc. Đến tám giờ sáng, cậu ta không chờ được nữa, lập tức gọi điện, hẹn môi giới đi xem phòng.
Lúc Quý Nhạc Thủy làm việc này, Lâm Bán Hạ vẫn ở bên cạnh cậu ta. Cậu không nói lời nào. Chỉ là nhìn dáng vẻ không bình thường của Quý Nhạc Thủy, cậu chau mày, lộ ra dáng vẻ lo âu.