#8.
Lúc ta trở lại phòng, Bách Lý Cảnh đã tỉnh.
Y ngồi trên giường, gương mặt vốn lạnh lùng lúc bấy giờ lại cực kì tức giận.
Đôi mắt đen huyền hung hăng trừng trừng ta, môi mím chặt lại.
Gương mặt vì bệnh mà trắng bệnh, lúc này lại kìm nén đến nổi gân xanh.
Làm mỹ nhân tức giận như vậy, ta cũng không biết đã làm sai ở đâu.
“Phu quân?”
"Đừng gọi ta là phu quân!" y mạnh mẽ quát ta, giọng điệu lạnh lùng.
Vừa dứt lời, y liền bắt lấy chiếc bình sứ bên cạnh ném tới.
Bình sứ vỡ nát, mãnh vụn còn bay xẹt qua mặt ta.
Ta giật mình, đau đớn thoáng qua rồi như dần dần dày đặc thêm.
Đưa tay lau vết máu trên mặt, ta hơi nheo mắt.
Bách Lý Cảnh vẫn không chịu ngừng, gối chăn trên giường, những thứ có thể ném, đều ném hết về phía ta.
Thấy ta không né không tránh, mắt y đỏ lên, quát lớn một tiếng: “CÚT”
“Ngươi mau cút ra khỏi đây! Ta không muốn gặp ngươi nữa!”
“Cút đi, ta muốn hòa ly, ta muốn hưu ngươi!”
Mắt ta như lóe lên tia sáng, khẽ nắm chặt tay.
Lúc y đang tức đến không thở nổi, ta liền xông tới.
Một chưởng đẩy ngã, cả người đè lên.
Y bị bất ngờ, đôi mắt mở to nhìn ta.
Môi vừa mấp máy định nói gì đó, ta đã không kiên nhẫn chặn lại.
Ồ, thật yên tĩnh.
Ta tập trung vào chuyên môn, ngấu nghiến cái miệng lúc nào cũng khắc nghiệt này.
Mắt y mở to trừng ta, ta liền đưa tay che lại.
Lúc y như không thở được nữa, ta mới buông người ra.
Người dưới thân gương mặt mơ màng, đôi môi sưng đỏ, mắt chớp động như có ánh nước, kết hợp với một thân bạch y tản mạn, trong như một vị tiên nhân cao cao tại thượng vừa bị khinh nhục.
Đúng là một mỹ nhân!
Ta khẽ lắc đầu, không đợi y phát tác, ta liền đứng dậy rời đi.
Trước khi đi còn không quên nói.
“Bách Lý Cảnh, chuyện hòa ly không phải mình chàng có thể quyết định!”
#9.
Bách Lý Cảnh tránh mặt ta rồi.
Kể từ chuyện lần trước, y dường như càng chán ghét ta hơn.
Mỗi lần mang thuốc đến, người kia chỉ để lại cho ta một bóng lưng.
Haiz.
Thôi kệ.
Một tuần trôi qua, kiên nhẫn của ta cũng mất sạch.
Ta cũng không dỗ y nữa, ta muốn tập trung vào việc chữa trị hơn.
Vì thế, việc làm hằng ngày của ta là hẹn Tiêu Văn đến để bàn luận về bệnh tình của Bách Lý Cảnh.
Dưới tán hoa đào, bên trong đình viện cạnh hồ sen, bọn ta cùng nhau uống trà thưởng ngoạn.
Tài tử và giai nhân, khung cảnh này thật đẹp biết bao.
Ta: “Cảnh này thật là đẹp quá đi, đáng tiếc là không có điện thoại ở đây, tôi muốn selfie vài tấm”
Tiêu Văn cười khẽ: “Cô có ý nghĩ thật giống vợ tôi, ngày nào cô ấy cũng tiếc nuối”
“Vợ anh cũng xuyên à?”
"Ừ" tay hắn nâng tách trà, uống một ngụm: “Chúng tôi cùng lên xe đi du lịch, chẳng may gặp tai nạn, mở mắt ra đã đến đây rồi”
“Hai người xuyên cũng có đôi có cặp, thật ganh tỵ”
Tiêu Văn nhướng mày, nói với ta: “Cô cũng có phu quân rồi, còn tiếc nuối điều gì?”
"Anh không thấy y rất ghét tôi à?" tôi ảo não.
"Ghét cô không thì chưa chắc" Hắn ra hiệu với ta bằng ánh mắt: “Nhưng ghét tôi thì chắc chắn rồi”