10.
Theo ánh mắt của Tiêu Văn, ta nhìn về phía bên kia hồ.
Ở một góc đình, Bách Lý Cảnh đang dùng cặp mắt ai oán nhìn về phía này.
Gương mặt y tối sầm lại, tựa như ai nợ y cả ngàn lượng.
"Y thích cô!" Tiêu Văn nói với giọng khẳng định.
Ta giật mình, phản xạ đầu tiên là phủ nhận: "Không đâu, Bách Lý Cảnh rất ghét tôi, lúc nào cũng bảo tôi cút đi"
"Ánh mắt sẽ không thể nào nói dối" Tiêu đại phu ra vẻ đạo mạo, trưởng thành mà giảng giải cho ta: "Chỉ là y chưa rõ lòng mình thôi!"
"Nam nhân với nhau, tôi hiểu y nghĩ gì"
"Có cần tôi giúp không?"
Ta nghiêng người tới: "Thế nào?"
Hắn ta đưa tay ra.
Ta trợn mắt, rút từ trên đầu một cây trâm vàng.
Hắn mỉm cười tao nhã, nâng niu chiếc trâm vàng trên tay:
"Cô cứ việc làm theo tôi nói, ba ngày sau tự khắc có kết quả"
#11
Lúc ta và Du nhi vẫn đang thưởng ngoạn uống trà chiều bên hồ, thì Bách Lý Cảnh bỗng nhiên từ đâu xuất hiện.
Sắc mặt y lạnh lẽo, giọng nói lại hùng hổ lạ thường:
"Ngươi vì một tên tiểu bạch kiểm mà làm lơ ta? Ngươi nên nhớ, thân phận bây giờ của ngươi vẫn là Nhàn Vương phi!"
"Thì sao" ta nâng mắt, lãnh đạm nhìn y: "Chàng không thích ta, còn không cho phép ta thích người khác à?"
Với lại nói cho đúng, ai càng giống tiểu bạch kiểm hơn?
"Ngươi dám!" y tức giận.
"Sao lại không?" ta nhìn thẳng vào mắt y, kiên định nói: "Chuyện hòa ly chàng nói lúc trước, ta đã suy nghĩ kĩ rồi, ta đồng ý"
Y sững sờ, huyết sắc trên mặt nháy mắt như bị rút cạn: "Ngươi nói gì?"
"Ta nói, chúng ta hòa ly đi!"
Bách Lý Cảnh như không thể tin trừng mắt nhìn ta, lồng ngực y phập phồng mãnh liệt, bàn tay trên xe lăn không ngừng nắm chặt.
"Được! Xong việc ngươi mau cút khỏi đây, đừng xuất hiện trước mắt bổn vương!"
Nói xong liền giận dữ gọi người đẩy đi.
Tối đó Nhàn Vương phủ đèn đuốc sáng trưng, cùng với đó là tiếng đập vỡ đồ đạc vang lên sang sảng.
Hạ nhân trong phủ nhịn không được khuyên can: "Vương gia, ngài bớt giận, cẩn thận nộ khí công tâm"
Bên trong lại vang lên tiếng gầm giận dữ: "CÚT. CÚT HẾT CHO TA"
Cùng với đó là một đống đồ vật quăng ầm ầm lên cửa.
"Vương phi, ngài xem.." quản gia nhịn không được rối rít nhìn ta.
Đồ phá gia chi tử này!
"Để chàng ấy đập đi" giọng ta lãnh đạm, đưa cho quản gia một tờ giấy: " Khi nào vương gia ngừng đập phá, đưa cho y tờ giấy này"
Quản gia nhận tờ thư hòa ly, nháy mắt hoảng sợ: "Vương phi, cái này sao lại..."
"Cứ nghe ta" nói rồi ta bỏ về phòng.
Tối đó ta ngủ ngon vô cùng.