#1.
Những cánh hoa đào rơi bay theo gió phiêu đãng, dưới gốc đào lại xuất hiện giai nhân.
Đúng là tức cảnh sinh tình.
Ta bước đến gần y, gọi một tiếng: "A Khanh"
Giai nhân quay đầu nhìn ta, lam y phiêu dật, phong thái ung dung nhẹ nhàng khẽ mỉm cười.
Không đợi y kịp nói gì, ta đã nhẹ giọng nói: "Chúng ta hòa ly đi"
Y khựng người, nụ cười vẫn chưa biến mất bất chợt cứng lại, đưa mắt nhìn ta.
Y biết ta không chịu được biểu cảm này của y, sẽ thỏa hiệp, sẽ nhân nhượng.
Nhưng ta đã kịp quay đầu đi.
"Hòa ly đi, chàng vốn sẽ gặp người tốt hơn ta"
Người phía sau không nói gì, không gian yên tĩnh đến lạ, bất chợt ta nghe thấy thanh âm vật nặng rơi xuống.
Tức tốc xoay người lại, y đã nằm trên đất.
Lam y nhuốm máu, gương mặt thanh lãnh lúc này lại trắng bệch yếu ớt vô cùng, y ngước nhìn ta: "Đến nàng cũng không cần ta..."
Bi thương hiện rõ trong ánh mắt, tim ta cũng không nhịn được khẽ co lại.
Y ngất đi, khoảnh khắc ta đến đỡ y, giọt lệ trong suốt trên gò má trắng bệch vẫn chưa khô.
2.
Y họ Bách Lý, danh Cảnh, tự Ngôn Khanh. Vốn là một vương gia quyền thế ngập trời, nắm trong tay binh quyền, nhiều lần xuất trận bình định phản loạn, rất được lòng dân.
Thế nhưng dường như ông trời đố kỵ người tài, trong một lần đánh trận, bên phe đồng minh lại có nội gián, hại y rơi vào tay giặc, đến khi sống sót trở ra, hai chân tàn phế, võ công mất hết, thân thể cũng như chiếc lá, có thể rụng bất cứ lúc nào.
Từ đó về sau, thiếu niên khí phách hăng hái, dũng mãnh thiện chiến lại như không còn nữa, chỉ còn lại một nam nhân yếu ớt, bệnh tật quấn thân, tính tình thất thường.
Đến cả Thánh Thượng cũng không nhìn được, ban cho y một cái danh Nhàn Vương, cùng với một phủ đệ cách xa hoàng cung, mặc y tự sinh tự diệt.
Đã từng là viên ngọc quý báu chói sáng nhất, nhưng giờ tựa như lại bị bụi đất làm cho lưu mờ.
Đừng hỏi vì sao ta biết rõ đến thế, bởi vì y chính là nam phụ trong quyển tiểu thuyết ta từng đọc.
Một nam phụ số khổ.
Còn nhân vật mà ta xuyên vào, lại là muội muội của nữ phụ phản diện.
Ta là thứ nữ, con của Hạ Thái phó và một nô tỳ thông phòng, còn nữ phụ Hạ Nhược Hy lại là đích nữ, trên còn có một vị ca ca.
Nữ phụ và nam phụ lúc còn niên thiếu, vì cả hai gia tộc đều có mối quan hệ khá hòa hợp, hơn nữa còn môn đăng hậu đối, nên trưởng bối hai nhà đã lập ra hôn ước, mong về sau hai đứa sẽ về một nhà.
Ai ngờ, biến cố xảy ra, Bách Lý Cảnh tàn phế, Quý Phi nương nương chỉ yêu bản thân nhất quyết bỏ mặc, Thánh Thượng không còn sủng ái, khiến cho gia đình Thái phó như dính phải một cục nợ to, nhưng lại không thể kháng chỉ từ hôn, chỉ có thể trộm long tráo phụng đổi tân nương.
Đó là lý do tại sao ta lại ở đây.
Sau khi gặp Thái tử Bách Lý Hành, cũng chính là nam chủ, nữ phụ đã nhất kiến chung tình, chỉ hận không thể ngay lập tức từ hôn với tên tàn phế khó chiều kia.
Cả nhà Thái phó bàn bạc, đem ta thành thế thân.
Ta thân cô thế cô, mẫu thân đã mất từ khi sinh ra, cũng không có ai yêu thương, chỉ có thể đem theo một tỳ nữ, cam chịu mặc hỷ phục xuất giá.
Thật ra ta cũng không quá lo lắng, trong nguyên tác do bị bệnh tật quấn thân, cộng thêm đi lại không tiện khiến Bách Lý Cảnh tính khí thất thường, còn lại không nói tới việc y thích bạo hành hay có sở thích biến thái như giết người gì đó.
Ta không sợ y sẽ giết ta, nếu có cũng chẳng sao.
Biết đâu ta còn được về nhà.
Nến cháy đỏ rực, hồng y kiều diễm, cả căn phòng ngập tràn không khí vui mừng.
Ta được người khác đỡ vào phòng, sau đó liền đóng cửa lại.
Dưới lớp khăn hỉ, ta thật sự chẳng biết làm sao.
Nên tiến hay lui.
Đứng ngẩn ra một lát, ta quyết định tiến về phía giường.
Trước giường có người đang ngồi, thân mặc hỷ phục, chắc là tân lang của ta.
Ta tiến đến gần, hơi khom người, nhẹ giọng kêu: "Phu quân"
Bàn tay của y khẽ giật, không có tiếng đáp lại.
Ta tiếp tục nói: "Phu quân, người có thể vén khăn trùm đầu lên cho ta không?"
Trước khi lên kiệu hoa, có người đã dặn ta, khăn trùm đầu của tân nương không nên tùy tiện vén lên, phải để tân lang tự tay vén, mới là điềm lành.
Nến cũng sắp tắt, mà người kia vẫn chưa có động tĩnh, ta cũng không chờ thêm nữa.
Ta cầm lấy tay y, vén tấm khăn hỉ lên.
Mắt ta và y chạm nhau.
Tân lang của ta, phong thái như ngọc, mặt như tiên nhân, cả người toát ra khí chất thanh lãnh cấm dục, giống như chỉ cần chạm đến, đã là phi lễ.
Y thật sự rất đẹp.
Ánh mắt ta mang theo ý thưởng thức, không ngờ một người xinh đẹp như vậy, lại là tân lang của ta.
Nhưng dường như y không thích ta.
Sau một khắc, y đã hất tay ta đi, lạnh giọng nói: "Ngươi không phải nàng, Tiểu Hy đâu?"
Ta im lặng một chút rồi đáp: "Tỷ tỷ không nguyện ý gả cho chàng"
Bách Lý Cảnh chợt nắm chặt vai ta, siết đến phát đau, đôi mắt tràn đầy tức giận nhìn thẳng ta.
Ta không nói gì, cũng không kêu rên, chỉ im lặng nhìn y.
Một lát sau, y rũ mắt, buông lỏng tay.
Ta biết y đã hiểu.
Y không quan tâm đến ta, chỉ một mình cởi bỏ hỷ phục, lặng lẽ nằm xuống giường.
Bóng lưng vừa cô độc vừa đáng thương.
Ta cũng tự cởi bỏ lớp hỷ phục dày nặng trên người, rửa sạch lớp son phấn trên mặt, mới ôm gối chăn trong tủ trải dưới đất.
Nhìn cả người y co lại trên giường, ta mới đứng dậy giúp y kéo chăn.
Ta không nghĩ y sẽ bằng lòng cho một người xa lạ như ta ngủ chung giường, nên ta đã tự giác ngủ dưới đất.
Đêm xuân một khắc đáng ngàn vàng, thế mà tân lang và tân nương lại không gần nhau, thật là đáng tiếc.