#3.

“Phu quân”

Ta bưng khay thuốc bước vào phòng.

Bách Lý Cảnh đang ngồi bên bệ cửa sổ, tay cầm bút, vẽ mấy nét đã tạo thành một bức tranh thủy mặc.

Đúng là con người tài hoa!

Thấy ta bước vào, y chỉ liếc nhìn nhàn nhạt, tựa như chẳng quan tâm.

Ta đặt bát thuốc trên bàn, ngồi xuống bên cạnh: “Phu quân, mau uống thuốc đi, uống xong lại tiếp tục vẽ”

Cánh tay đang cầm bút của y chợt ngừng lại: “Đây không phải việc ngươi cần bận tâm”

"Thế sao?" ta cầm bát thuốc lên: “Ta là thê tử được chàng dùng sính lễ cưới vào cửa, lẽ nào đến thân thể của chàng, ta cũng không được bận tâm sao?”

Y quăng bút đi, phẫn nộ trừng ta: “Đừng tưởng ngươi thuận lợi vào phủ bổn vương sẽ không truy cứu, đó là tội khi quân, nếu bổn vương tâu lên Thánh thượng, ngươi sẽ không toàn thây”

"Chàng tâu đi" ta ra vẻ chẳng sao cả nói: “Trước sau gì cũng chết, nếu nói ra, ít nhất ta còn được cả nhà Thái Phó bồi táng”

"Ngươi" y tức giận, tay siết chặt nắm đấm, kiềm chế đến nổi gân xanh.

"Phu quân" ta dịu giọng: “Cần gì phải như thế, nếu chàng không muốn gặp ta thì hãy uống hết bát thuốc này đi, uống xong ta sẽ đi ngay”

Bách Lý Cảnh trừng mắt nhìn ta, nhịn một hồi cũng cướp lấy bát thuốc uống một hơi.

Nước thuốc màu đen đặc, chỉ ngửi mùi hương, cũng đã biết nó còn đắng hơn hoàng liên.

Y uống một hơi, liền không nhịn được mà ho sặc sụa.

Ta nhanh chóng bước đến, vỗ lưng cho y.

Y liền đẩy ra.

“Cút”

Chén thuốc lúc nãy đã rơi xuống bể tan nát, ta đành ngồi xuống dọn dẹp.

Ta sợ y không cẩn thận bị thương.

Nhìn y quay người thu mình vào một góc, ta liền đóng cửa ra ngoài.

#4:

Tối đó, y lên cơn sốt cao.

Cả người nóng như lò lửa, ngoài miệng lại than lạnh.

Hơn nữa còn kêu rên, tựa như chịu nỗi đau đớn khôn cùng.

Nhìn y co quắp trên giường, ta liền ôm người vào lòng.

"Đau, đau quá..." y yếu ớt thì thào, trán đã lấm tấm mồ hôi.

"Du nhi" ta gọi.

“Vâng tiểu thư”

“Mau gọi Hà đại phu đến đây!”

Lúc Hà đại phu tới, tay ta đã bị y cấu cho bầm tím.

Không biết y phải chịu nỗi đau gì, cả người cứ căng như mũi tên sắp lên dây.

Ta định đứng lên nhường chỗ cho đại phu thì bị Bách Lý Cảnh túm chặt.

Không còn cách nào, chỉ có thể ra hiệu cho ông.

Đại phu bảo do bệnh cũ tái phát, cộng thêm thân thể hằng ngày không chú ý điều dưỡng, dẫn đến hư nhược, nên khi sốt cao mới đau đớn như vậy.

Ta trầm mặc lắng nghe ông nói, khẽ gật đầu.

“Hà đại phu, ta muốn hỏi ông một chuyện”

“Vương phi cứ nói”

“Ông xem, đôi chân này của vương gia, có còn cứu được hay không?”

"Cái này..." Hà đại phu ngập ngừng hồi lâu: “Theo lão phu, chân của vương gia vẫn còn hi vọng, chỉ là...”

"Chỉ là thế nào?" mắt ta sáng hẳn lên.

“Chỉ là...đã qua thời gian chữa trị tốt nhất, tình trạng của vương gia cũng chuyển xấu, lão phu không đủ sức để chữa trị, nhưng lão phu biết có một vị thần y y thuật cao minh, chắc là có thể chữa được”

“Làm sao để gặp thần y?”

“Lão phu có thể viết một phong thư giúp vương phi, nhưng còn chịu giúp hay không, phải xem duyên số”

"Đa tạ Hà đại phu" ta phất tay, Du nhi liền đưa cho ông một túi bạc.

“Vương phi không cần khách sáo, giúp được Vương gia, đã là một vinh dự lớn của lão phu”

Tiễn đại phu về, ta liền trở lại giường.

Người trên giường gương mặt nhợt nhạt, nhưng vẫn xinh đẹp như đóa sen trắng, vừa ưu nhã vừa thanh thoát.

Mắt y nhắm nghiền, cả người như mỹ nhân đang ngủ say, dường như chỉ cần mở mắt, cũng khiến chúng sinh kinh ngạc.

Ta vén nhẹ làn tóc mai của y, khẽ mỉm cười.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play