#7.
Bách Lý Cảnh thật sự nghe lời ta.
Từ việc ăn, uống thuốc, cho đến tắm thảo dược, dù ta kêu y làm gì, y cũng tuân theo.
Chỉ là thái độ đối với ta vẫn chưa thay đổi.
Vẫn cứ thờ ơ, lạnh nhạt như lúc đầu.
Đến lúc ta cảm thấy đây là thời điểm thích hợp, ta liền dẫn Tiêu Văn đến gặp y.
Tiêu Văn chính là thần y nổi danh mà Hà đại phu từng nhắc tới.
Hắn tuổi trẻ tài hoa, tướng mạo hơn người, hơn nữa còn nho nhã lễ độ, y thuật cao minh.
Lúc đầu gặp ta còn hơi câu nệ, nhưng nói chuyện được vài câu, chúng ta lại dần quen thuộc.
Bởi vì hắn cũng là người xuyên không.
Lúc trước là bác sĩ, còn có cơ hội học qua Đông Y, may thay xuyên qua gặp được sư phụ cũng là thái y từng chữa trị cho vua, đi theo học tập, đến giờ đã rất thành tựu.
Còn được gọi là thần y.
Ta khen hắn: “Đúng là tuổi trẻ tài cao, bác sĩ Tiêu, mong anh chiếu cố nhiều hơn”
Hắn nói: “Không dám nhận, không dám nhận, cứu người là chức trách của bác sĩ, tôi sẽ cố hết sức”
Lúc ta dẫn hắn đến gặp Bách Lý Cảnh, y đã vì ngấm thuốc nên ngủ mất.
Tiêu Văn xem xét một hồi, mới nói với ta: “Đôi chân này của y còn cứu được, nhưng phải mất nhiều nguyên liệu quý giá, hơn nữa phải kiên trì”
Ta hỏi: “Mất bao lâu mới đứng dậy đi lại được?”
“Nếu tiến triển tốt, thì khoảng nửa năm, không thể nhanh hơn được”
Thấy mi mắt y động đậy, sợ sẽ bị tiếng ồn đánh thức, ta liền bảo: “Bác sĩ Tiêu, chúng ta ra ngoài nói chuyện”
Ta và Tiêu Văn trao đổi thêm về bệnh tình của Bách Lý Cảnh, hắn nói với ta về những lưu ý về việc chọn lựa món ăn, thời gian uống thuốc và tắm thuốc, hơn nữa còn phải kết hợp việc xoa bóp chân để mau chóng lấy lại cảm giác.
Ta nghe hắn nói liền không ngừng gật gù.
Cuối cùng khi đưa tiễn, ta liền tháo vòng ngọc trên tay ra, đưa cho hắn.
“Hiện tại ta không có nhiều tiền, chiếc vòng này bán ra cũng được một khoản, mong bác sĩ Tiêu không chê”
Của hồi môn có bao nhiêu ta cũng đều bán hết để mua dược liệu chữa bệnh cho Bách Lý Cảnh rồi, bây giờ cũng chẳng còn nhiều nữa.
Tiêu Văn đúng là không chê, hắn đưa tay nhận lấy chiếc vòng, bỏ vào tay áo, rồi hành lễ rời đi.