Với năng lực hiện tại của Nhan Ký Vân thì hoàn toàn không thể đối đầu trực diện với bác sĩ Trì tay đang cầm rìu được, không bị dọa thót tim đã là không tồi rồi.
Nhan Ký Vân cũng không thể lo được nhiều như vậy, nên khi bác sĩ Trì trực tiếp đi đến chỗ tối mèo đen có thể trốn thì toàn thân cậu đều gào thét hai chữ chạy mau.
Lá gan của mèo rất nhỏ, bị doạ rồi thì lúc sau còn có khả năng có phản ứng giống như bị PTSD(*).
(*)PTSD: Rối loạn căng thẳng sau sang chấn.
Dương Tuyết và thiếu niên mặc hoodie chạy không nhanh bằng Nhan Ký Vân, nhưng trên tay họ có đạo cụ, để họ đối phó với bác sĩ Trì thì hẳn là sẽ không có vấn đề gì đâu… nhỉ?
Cũng không biết tại sao một bác sĩ sẽ sử dụng rìu làm vũ khí, gã muốn mai táng tất cả bọn họ ở chỗ này sao?
Áo hoodie lớn tiếng kêu Dương Tuyết mau rời khỏi nơi này: “Chúng ta đâu có ghẹo gã, tại sao gã còn đuổi theo vậy!”
Dương Tuyết phản ứng nhanh chóng, lập tức bò dậy: “Mấy cái hài cốt chúng ta vừa đào hẳn là có quan hệ với gã? Nơi này nằm trong phạm vi phòng y tế, gã là bác sĩ của phòng y tế, đã vậy hình như chỉ có một mình gã!”
Áo hoodie: “Chúng ta cũng đâu có nhận được nhiệm vụ nào? Mẹ kiếp, đuổi cũng đã đuổi rồi, tại sao còn chưa kích hoạt nhiệm vụ nữa!?”
Dương Tuyết: “Không biết, đừng nói nữa, gã sắp đuổi kịp rồi kìa!”
Lúc này trường học không có một bóng người, rõ ràng vừa nãy còn có lớp học thể dục, bây giờ đến cả một lao công cũng không có, đây chính xác là hiện trường chuẩn bị sẵn cho việc giết người phóng hoả!
Nhan Ký Vân phát hiện bọn họ trùng hợp chạy theo mình, thấy bác sĩ Trì cũng rẽ hướng chạy sang đây.
Cùng lúc đó, hệ thống của cả ba người đều đưa thông báo.
[Người chơi Nhan Ký Vân kích hoạt nhiệm vụ phụ: Đánh bại bác sĩ Trì]
[Chi tiết nhiệm vụ: Trong vòng ba phút chế ngự hoặc đánh bại bác sĩ Trì sẽ được thưởng 500 tích phân]
Vẻ mặt của Dương Tuyết và áo hoodie liền thể hiện sự vui mừng.
Áo hoodie: “Hừ, cuối cùng nhiệm vụ cũng xuất hiện, quá khó khăn!”
Dương Tuyết: “Trước tiên phải thoát được cây rìu của gã đã.”
Áo hoodie: “Trốn kiểu gì? Tôi còn đang sợ sẽ bị rìu của gã chém chết đây này!”
Hai người chạy theo hình chữ Z để phòng ngừa việc rìu của bác sĩ làm mình bị thương.
Lúc này đây Nhan Ký Vân đang trốn bên trong một trong ba cái tượng đồng rỗng ruột. Cậu có chút khó hiểu, rõ ràng cậu cách bác sĩ Trì một khoảng cách khá dài, nhưng tại sao lại kích hoạt nhiệm vụ? Là do cậu trốn chưa đủ xa sao?
Dương Tuyết và áo hoodie cũng chạy về phía pho tượng, bác sĩ Trì cầm rìu đuổi theo, gã còn treo nụ cười đáng sợ trên mặt, tươi đến mức ngay cả mặt trời cũng không thể xua tan sự lạnh lẽo của nó.
Vừa rồi Nhan Ký Vân còn muốn tới căng tin tìm Lý Mục Dương, nhưng khi cậu thấy bác sĩ Trì đuổi theo đến đây liền nhấc chân chạy. Ngay sau đó cậu phát hiện, hiện tại trời còn sáng, thứ có thể che cậu trong trường học không nhiều lắm, vì vậy nên bác sĩ Trì lúc nào cũng có thể tìm thấy cậu, dù sao gã cũng là nhân vật mang theo nhiệm vụ trên người.
Bác sĩ Trì không nhanh không chậm đuổi đến đây, nhìn bọn Dương Tuyết nói: “Không phải mấy cậu rất có năng lực sao? Chạy cái gì?”
“Có phải bảo bối của tôi rất nhiều không? Nếu mấy cậu đã phát hiện, vậy thì mấy cậu cũng trở thành bảo bối đi.”
Keng!
Cây rìu chém sắt như chém bùn vung về phía hai người, bọn họ liền lợi dụng đạo cụ giữ mạng thoát khỏi công kích.
Rìu ghim vào giữa tượng đồng.
Nhan Ký Vân cảm thấy tai mình bị dư chấn làm cho tê rần, rốt cuộc tên bác sĩ biến thái này mạnh cỡ nào vậy? Cậu ngẩng đầu nhìn rìu lớn, lông trên người đều dựng đứng cả lên.
Chuyện rìu lớn vuột khỏi tay bác sĩ Trì là chuyện tốt đối với Dương Tuyết và áo hoodie, bác sĩ Trì không còn vũ khí, nhưng bọn họ có đạo cụ, hai người hợp lực hoàn toàn có thể đánh gục gã.
Nhan Ký Vân vẫn trốn ở trong tượng đồng, cậu có thể nghe thấy tiếng ba người đánh nhau, còn có thanh âm nói chuyện đứt quãng.
Bác sĩ Trì: “Nhưng mà mấy cậu đào bảo bối của tôi.”
Áo hoodie: “Anh giết người thì phải chịu sự trừng phạt của pháp luật.”
Bác sĩ Trì: “Tôi chỉ muốn giải thoát cho bọn họ thôi mà.”
Áo hoodie: “Nhưng mà họ là trẻ em!”
Bác sĩ Trì: “Thế giới này dơ bẩn hỗn loạn, cha mẹ không yêu thương bọn họ, về sau khi ra ngoài xã hội thì tâm lý họ cũng sẽ vặn vẹo, sớm rời khỏi thế giới này là chuyện tốt. Bây giờ mấy cậu lại đi làm hỏng chuyện tốt của tôi, nhưng tôi sẽ châm chước vì mấy cậu rất thích hợp làm bảo bối của tôi.”
Đậu má, biến thái chết đi được!
Nhan Ký Vân nhìn xuyên qua khe hở thấy hai tên người chơi sử dụng đạo cụ, nhưng giá trị vũ lực của bác sĩ Trì cũng không thấp, bọn họ lại phải đánh nhau một hồi lâu.
Nghe tiếng bọn họ đánh nhau, Nhan Ký Vân ngồi thử đoán xem tên bác sĩ kia đã đem đôi mắt giấu đi đâu.
Cuối cùng, bác sĩ Trì cũng bị hai tên người chơi áp chế, dùng dây thừng trói chặt lại.
Bác sĩ Trì có biến thái đến đâu thì cũng chỉ có thế, trên tay gã không có vũ khí lẫn dụng cụ y học, ngay cả giá trị vũ lực của gã cũng không bằng hai người chơi. Cậu thấy Dương Tuyết nắm chặt tay, dùng lực đấm thẳng vào mặt bác sĩ.
Thấy vết máu của bác sĩ Trì vương vãi trên đất, Nhan Ký Vân dùng chân che mặt, nhìn là biết đau rồi.
Nhan Ký Vân cho rằng Dương Tuyết và áo hoodie sẽ đem bác sĩ Trì nhốt lại, nhưng cậu phát hiện hai người đem gã trở lại phòng y tế, sau đó dùng điện thoại trên bàn báo cảnh sát.
“……” Trò chơi này cũng thực tế ghê, dùng khoa học để giải quyết vấn đề, được.
Thì ra cách giải quyết người xấu ở thế giới trò chơi cũng có thể vừa đơn giản vừa thô bạo như vậy.
Mười phút sau, cảnh sát tới đưa bác sĩ Trì đi.
Bác sĩ Trì nhìn còng tay trên tay, rồi lại nhìn hai tên người chơi nói: “Tôi sẽ còn trở lại.”
Áo hoodie run rẩy, da ga da vịt gì đều nổi lên: “Gã cho rằng gã là Sói Xám à? Bị cừu con đánh bại còn có thể trở về gây án.”
Dương Tuyết: “Có sao đâu? Dù sao trò chơi cũng là nơi tàn nhẫn.”
[Hoàn thành nhiệm vụ phụ “Đánh bại bác sĩ Trì”, phần thưởng sẽ được phát sau khi phó bản kết thúc.]
Nhan Ký Vân lại một lần nữa không cần nỗ lực cũng lấy được tích phân. Lúc này, cậu chạy về phía bếp sau căng tin, trở về nhanh hơn một bước so với Dương Tuyết và áo hoodie. Cậu đứng ở trong tầm nhìn của Lý Mục Dương, nó vừa mở mắt đã thấy Nhan Ký Vân ở trong góc.
Thời điểm này tiết hai buổi chiều đã sắp bắt đầu rồi.
Nó ngồi dậy, hoàn toàn bỏ qua Vương Miên, lập tức đi về phía mèo đen: “Hạt Mè à, chúng ta về lớp đi.”
Vương Miên lập tức ngăn Lý Mục Dương lại: “Từ từ, Lý Mục Dương, cháu ở cùng với chú sẽ an toàn hơn.”
Lý Mục Dương lại không hiểu được ý của Vương Miên: “Chú ơi, cháu còn phải trở về để đi học nữa. Mẹ cháu nói tối nay trở về sẽ kiểm tra bài cũ.”
Vương Miên nghĩ đến mẹ Lý đã bị bọn họ để quên ở phòng thiết bị dụng cụ, không biết đã tỉnh hay chưa, mong là sẽ không chạy trốn.
Lý Mục Dương ngồi xổm trên mặt đất, nói với mèo đen: “Hạt Mè, cậu tìm chỗ trốn trước đi, chờ tớ học xong thì chúng ta sẽ cùng nhau trở về, được không?”
Nhan Ký Vân tựa như một con mèo bình thường, cọ cọ vào chân Lý Mục Dương, ý nói cậu hiểu rồi.
Vương Miên hoàn toàn bị làm lơ: “……”
Lý Mục Dương cứ như vậy mà ra khỏi căng tin, còn rất chuẩn xác tìm được đường. Khi đến lớp, cậu phát hiện thế mà không có ai lấy làm lạ đối với sự biến mất của Lý Mục Dương.
Vương Miên giả trang làm bảo vệ đưa Lý Mục Dương đến khu dạy học, Dương Tuyết và áo hoodie vẫn còn đang bận xử lý chuyện của bác sĩ Trì chưa về.
Nhan Ký Vân tiếp tục chạy ra sau dãy dạy học, tìm một cái cây thích hợp để quan sát nhất leo lên, để cậu có thể chú ý tới trạng thái của Lý Mục Dương.
Cuối cùng, tiết học cũng không có gì bất ngờ xảy ra, Nhan Ký Vân ngồi ở trên cây nghe giáo viên giảng bài đến mức buồn ngủ.
“Các em, hôm nay tới đây thôi, nhớ rõ là phải hoàn thành bài tập về nhà. Tan học.”
Lớp trưởng kêu đứng dậy, toàn bộ học sinh đứng dậy trong miệng một lời hô: “Cảm ơn thầy!”
Nhan Ký Vân cũng không thể nghe được giọng của Lý Mục Dương trong bốn mươi mấy học sinh. Suy cho cùng nó mới làm giải phẫu, có thể hiểu vì sao nó chỉ nhép theo mà không nói ra tiếng.
Mặt khác, bạn học của Lý Mục Dương cũng bắt đầu thu dọn tập sách đi về.
Các bạn học khác đều có bạn bè đi chung, chỉ có nó một mình đeo cặp sách ra khỏi trường.
Người chơi khác sau khi phát hiện không thể hạn chế hành động của Lý Mục Dương đều âm thầm đi theo nó. Thẳng đến khi nó ra khỏi trường, họ mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Hiện tại đã là 4 giờ 35 phút chiều.
Khoảng thời gian này vào buổi chiều, giá trị sinh mệnh của Lý Mục Dương chỉ còn 45%, bởi vì Nhan Ký Vân làm phòng y tế rối tung lên, nhưng bác sĩ Trì cũng không kịp xuống tay với Lý Mục Dương, cho nên giá trị sinh mệnh của nó cũng không còn giảm thêm nữa.
Cuối cùng cũng có thể rời khỏi cái trường học như muốn ăn thịt người này.
Hiện tại đã là 5 giờ kém 20, tối qua cậu đến đây vào lúc tám giờ, còn khoảng chưa đến bốn tiếng nữa là phó bản kết thúc.
Trong hơn ba tiếng này, Nhan Ký Vân cảm thấy bản thân nên đi theo sát Lý Mục Dương.
Mẹ Lý chỉ cần có cảm xúc tiêu cực liền xuống tay với Lý Mục Dương, ngoài điểm này cần chú ý ra thì cậu cũng không xác định được khi trở về còn phát sinh sự kiện khác hay không.
Nhan Ký Vân đi theo học sinh ra cổng trường, đuổi kịp Lý Mục Dương.
Đã có người chơi gặp qua cậu, biết cậu là mèo do Lý Mục Dương nuôi, cho nên cậu cũng không cần phải trốn tránh.
Ngoại trừ người chơi buổi sáng ở phòng điều khiển bị bảo vệ phát hiện thì tám người chơi khác đều có mặt đông đủ, bọn họ đồng thời đi theo Lý Mục Dương. Nhan Ký Vân cũng nhàn nhã đi bên cạnh Lý Mục Dương, khi thì nhảy lên vách tường đi, khi thì chui vào trong bụi cỏ tránh né chiếc xe lao tới, cậu đi một đường rất ngoằn ngoèo.
Lý Mục Dương thường sẽ quay lại nhìn xem Nhan Ký Vân có theo kịp mình hay không, toàn bộ hành trình đều đi ở trên vỉa hè, đường về nhà cũng không có phát sinh sự kiện gì đột phá, chỉ có một con chó đi ra đường khiến cho chiếc xe phía sau gặp sự cố, nhưng may mắn là nó không gây ảnh hưởng gì cho Lý Mục Dương.
[Phòng phát sóng trực tiếp]
“Lúc trước tôi thường hay bỏ qua phần kịch bản khi Lý Mục Dương tan học về nhà, vẫn luôn thấy nó quá mức nhàm chán. Thẳng cho đến khi mèo nhỏ xuất hiện, tôi thế mà lại ở trong phòng phát sóng trực tiếp xem loại phim tình cảm ấm áp này. Nếu năm đó mỗi ngày tan học đều có mèo đi theo, tôi cũng sẽ rất chờ mong được đi học mỗi ngày.”
“Ấm áp quá, cứ mãi như thế này thì sự cố nào cũng không thu hút tôi được.”
“Người chơi khác quá yếu, đến tận bây giờ vẫn chưa phát hiện mèo nhỏ là người chơi, được xem ở góc nhìn thượng đế thật sự rất vui vẻ.”
Người chơi đúng thật không nhận ra Nhan Ký Vân chính là mèo đen. Ngoại trừ cậu, số người chơi hiện tại còn chia làm hai phe, phe của ba người Dương Tuyết và phe của nam nhân đầu trọc cùng ba người chơi khác, trong đó còn có anh Cường lúc trước từng vào phòng điều khiển cũng gia nhập bọn họ, ba chọi năm, tổng cộng tám người.
Lộ trình hai mươi phút cuối cùng cũng đi xong.
Hôm nay Lý Mục Dương rất vui. Tuy rằng nó không có bạn nhưng nó có Hạt Mè làm bạn.
Muốn đến tiểu khu phải đi qua một trung tâm thương mại, đột nhiên Lý Mục Dương dừng chân, ba học sinh cấp hai đứng chắn trước mặt nó.
Trong đó có một học sinh nam cao 1m6 đi lại choàng vai Lý Mục Dương: “Lý Mục Dương, cùng tụi tao đi tiệm net đi.”
Lý Mục Dương lắc đầu cự tuyệt: “Tớ không đi.”
Nam sinh cấp hai cũng không để ý đến sự cự tuyệt của nó: “Không đi cũng không sao, mày cho tụi tao mượn chút tiền đi.”
Lý Mục Dương lại lần nữa lắc đầu, trong mắt có vài tia kháng cự: “Tớ không có tiền tiêu vặt.”
Nam sinh cấp hai bị nó từ chối hai lần, có chút tức giận, trực tiếp túm lấy cặp sách của Lý Mục Dương. Tuy nhiên, thằng nhóc còn chưa kịp làm gì thì những người chơi luôn canh giữ ở bên cạnh đã ra tay. Dương Tuyết nhanh chóng đem nam sinh cấp hai ném qua một bên, cô nắm lấy cổ áo đối phương ấn lên tường, tẩn cho thằng nhóc một trận.
“Bạn học nhỏ, có bao giờ nghe câu không được tùy tiện bắt nạt người khác chưa? Bắt nạt người khác thì cũng sẽ có ngày người khác sẽ bắt nạt mình, đạo lý nhỏ này em không hiểu sao?”
Ba học sinh cấp hai thấy nhiều người lớn như vậy, trong đó còn có một tên đầu trọc cứ giơ nắm đấm đe dọa chúng. Bọn nó cũng đúng là đang bắt nạt kẻ yếu, biết bản thân đánh không lại liền co chân chạy.
Nam sinh cấp hai sợ hãi: “Hiểu, hiểu ạ!”
Vương Miên nói: “Vậy chẳng phải rất đơn giản sao.”
Vừa dứt lời, người chơi liền nghe được tiếng la của một người phụ nữ: “Lý Mục Dương, mày ở đó làm gì, còn không mau về nhà làm bài tập.”
Nhan Ký Vân lập tức lay quần Lý Mục Dương, Lý Mục Dương và cậu đã ở bên nhau cả một ngày, đương nhiên sẽ hiểu ý cậu. Nó lập tức mở khóa cặp để Nhan Ký Vân chui vào bên trong.
Từ trong cặp sách, Nhan Ký Vân đã nhìn thấy mẹ Lý đi ra từ bên trong, trên tay bà ta là đồ ăn vừa mới mua.
Ba người Dương Tuyết nhìn nhau, không phải mẹ Lý bị bọn họ nhốt ở trong phòng thiết bị thể dục sao? Bà ta trở về từ trường học từ khi nào?
Dù sao đi nữa, bây giờ mẹ Lý nhìn rất ôn nhu hào phóng, còn cùng bà con hàng xóm trò chuyện rất vui vẻ.
Bà hàng xóm: “Lần trước con tôi thi thử cũng được lắm, toán khó vậy mà được 100 điểm, tối nay tôi muốn hầm vịt bồi bổ cho nó.”
Khuôn mặt mẹ lý bắt đầu hơi vặn vẹo, bà ta ha hả cười nói: “Lần trước con tôi thi cũng được hạng nhất môn Văn.”
Bà hàng xóm nhìn thoáng qua Lý Mục Dương đang đứng một bên, che miệng cười cười, vẻ mặt hiển nhiên không tin: “Phải vậy không?”
Trong tiểu khu này ai mà không biết chuyện nhà mẹ Lý, chuyện con bà ta có thành tích kém mọi người đều biết, vậy mà mẹ Lý vẫn còn cố gắng che giấu, rõ ràng là chết vì sĩ diện.
Lời nói dối của mẹ Lý bị phát hiện, cảm thấy khổ sở. Bà ta và bà hàng xóm tách ra khi đến gần nhà Lý Mục Dương, trên đường đi có rất nhiều đứa trẻ vui vẻ tan học về nhà, phụ huynh trên mặt đều rạng rỡ tươi cười, bà ta cảm thấy không công bằng, miệng không khống chế được mà bắt đầu lải nhải.
“Lý Mục Dương, tao từ chức ở nhà cũng chỉ để chăm mày, dạy mày học, nhưng tất cả những gì mày cho tao chỉ là sự khổ sở.”
“Tao làm sao có thể sinh ra được đứa con như mày? Tại sao mày lại không biết báo đáp mẹ mày!”
“Mày làm tao quá thất vọng rồi!”
Lý Mục Dương bị bà ta túm lấy còn muốn thoát ra, nhưng sức bà ta lớn nên nó không thể thoát khỏi sự khống chế của bà ta.
Mấy người chơi còn lại bắt đầu phát huy trình độ nhập vai của bọn họ, từng người tiến lên ngăn lại, nhưng bọn họ đều bị mẹ Lý doạ lui.
“Có người muốn bắt cóc con tôi!”
“Mấy tên khốn! Cứu mạng!”
“Nếu mấy người dám đụng vào tôi, tôi sẽ báo công an cho mấy người xem!”
Người chơi hoàn toàn không ngờ mẹ Lý lại làm vậy, lúc này đâu đâu cũng là người, trực tiếp thu hút bảo vệ của tiểu khu đến.
Bảo vệ của tiểu khu rất nghiêm khắc, ngăn đám người đầu trọc đã động thủ với bà ta ở bên ngoài tiểu khu, đồng thời cũng cảnh giác những gương mặt xa lạ, dẫn tới ba người Dương Tuyết đang muốn lấy cớ đi vào cũng không vào được.
Người chơi không vào được tiểu khu, chỉ có thể trơ mắt nhìn mẹ Lý túm Lý Mục Dương về nhà. Mọi người đều hiểu, sau khi bà ta về sẽ có khả năng hạ tay đánh Lý Mục Dương, như vậy thì giá trị sinh mệnh của Lý Mục Dương sẽ lại giảm. Vì vậy người chơi chỉ có thể một lần nữa tìm mọi cách tiến vào tiểu khu đang được quản lý nghiêm ngặt.
Chỉ có Nhan Ký Vân một lần nữa thuận lợi đi vào tiểu khu, cậu yên tĩnh nằm trong cặp sách của Lý Mục Dương.
Tuy nhiên, bọn họ vừa mới ra khỏi thang máy, cậu liền cảm thấy lối đi nhỏ có một mùi hương không thích hợp, cực kỳ gay mũi.
Nhan Ký Vân bắt đầu nôn nóng, nghĩ đến vài khả năng khác nhau, cậu quyết đoán nhảy ra từ cặp sách của Lý Mục Dương, chui vào cầu thang bên cạnh.
Lý Mục Dương thấy mèo đen chạy xuống cầu thang liền vội vàng đuổi theo: “Hạt Mè, cậu đi đâu vậy? Mau quay về.”
Mẹ Lý đang muốn vào nhà ngay lập tức mắng: “Cái con mèo đáng chết.”
Bà ta ném phịch đồ ăn trong tay xuống, đuổi theo Lý Mục Dương.