Đây là lần thứ hai Nhan Ký Vân tới phòng y tế.
Bố cục của phòng y tế rất đơn giản, chỉ có mỗi hai khu vực. Bên ngoài là khu khám bệnh, bên trong là khu nghỉ ngơi, diện tích cũng không quá lớn.
Nếu là người chơi bình thường, muốn ở nơi này tìm thấy bí mật của bác sĩ Trì có chút khó khăn, dù sao quét mắt một cái cũng đã xem xong phòng.
Nhưng đối với Nhan Ký Vân thì không, cả hai lần cậu vào đây đều nghe được một mùi hương rất khó nghe. Lần đầu vội vội vàng vàng cũng gã đối kháng nên không nghĩ nhiều, nhưng hiện tại ngẫm lại cái mùi kia chắc chắn ít nhiều gì cũng liên quan đến bác sĩ Trì. Mùi hương khó nghe kia tuy bị chất hoá học che giấu, nhưng cậu vẫn có thể dễ dàng xác định được nó đến từ nơi nào.
Bác sĩ Trì gắt gào nhìn chằm chằm cậu, gã chầm chậm đi từng bước đến cái giá đồ gần đó. Hiện tại Nhan Ký Vân không thể tập trung điều tra được, dù sao mỗi lần hệ thống thông báo nhiệm vụ đều rất bất ngờ, hoàn toàn không cho người khác có thời gian phản ứng lại.
Nếu Nhan Ký Vân không phải là một con mèo thì có lẽ đã nhìn thấy mồ hôi cậu toát ra. Ít nhiều gì thì bác sĩ Trì trong phó bản cũng có điểm tương đồng với phim ảnh hay game kinh dị, dù sao thì trong mấy loại đó nhân vật bác sĩ 99% là người xấu, không phải phạm nhân biến thái thì cũng là tội phạm có IQ cao, đầu óc đầy mưu mô, giết người không thấy máu, trên cơ bản đều là BOSS cuối.
Vai ác có thân phận bác sĩ đa phần vừa biến thái vừa thông minh, khó đối phó cực kỳ!
Mùi hương gay mũi tràn lan trong phòng y tế, khoảng cách giữa bác sĩ Trì và Nhan Ký Vân ngày càng gần.
[Phòng phát sóng trực tiếp]
Mấy người xem ở góc nhìn thứ nhất đều bị không khí khẩn trương này doạ sợ.
“Không được, không được, nhìn bác sĩ Trì ở góc nhìn này thiếu chút nữa thở không thông.”
“Tôi cũng vậy. Có cảm giác bị áp bách, mèo nhỏ mau chạy đi, ngàn vạn lần đừng để bị bác sĩ bắt!”
“Góc nhìn thứ ba hoàn toàn không có áp lực gì cả.”
“A a a, khẩn trương quá!”
“Kích thích thật đó. Nhưng mà tôi thích, bác sĩ Trì nhất định phải bắt được nó, hôm nay tôi có vui hay không đều dựa vào anh.”
“Nghe nói trò chơi có giống loài mới làm chủ phòng, cố ý tới đây nhìn.”
Nhan Ký Vân vẫn ngồi trên nóc tủ như cũ. Bác sĩ Trì thân cao mét tám, tay chân đều dài, chỉ cần duỗi tay là có thể bắt được cậu, vô luận cậu chạy đi đâu cũng sẽ bị bắt lại. Lúc sáng đã bị đối phương bắt một lần, có thể thoát được là nhờ may mắn. Hơn nữa lần trước cậu không có đắc tội gã, nhưng lần này thì có, cậu chọc giận gã rồi nên có thể thuận lợi thoát ra hay không vẫn còn là ẩn số.
Nếu tạm thời thoát không được, chi bằng bây giờ tiếp tục chọc giận gã. Nhan Ký Vân lia mắt nhìn mấy lọ thuốc trong ngăn tủ.
Thấy trên đó còn không ít chai lọ, bản thân Nhan Ký Vân lại còn ở trên chỗ cao nhất, nên cậu liền vươn chân ra, có ý định đẩy rớt lọ.
Đây là một cái lọ màu nâu, có thể dễ dàng nhận ra cái lọ này không giống với những cái bị đẩy ngã lúc trước, bởi vì bên trong chất lỏng còn có vật gì đó. Thịt lót dưới chân Nhan Ký Vân đụng vào lọ, nó liền lung lay muốn đổ. Nương theo ánh sáng, cậu thấy rõ đồ vật bên trong là gì.
Nhan Ký Vân bị kích thích đến cả người cứng đờ.
Má ơi! Bên trong lọ là một đôi mắt!
Bác sĩ Trì quả nhiên là một tên biến thái, ai lại đi chưng mắt người ở trong phòng mình bao giờ!
Cùng lúc đó, mắt bác sĩ Trì cũng dừng lại ở đồ vật trước mặt Nhan Ký Vân, gã cũng khựng lại theo.
Nhan Ký Vân nhìn xuống, cậu phát hiện bác sĩ Trì thế mà lại có phản ứng với cái lọ màu nâu này, có lẽ có thể dùng đôi mắt này uy hiếp gã. Cậu cố ý để chân mình lên trên lọ, làm bộ dáng muốn đẩy rớt nó thăm dò bác sĩ Trì.
Đôi mắt này có lẽ có ý nghĩ quan trọng với bác sĩ Trì, nếu không gã sẽ không ngồi ở chỗ đó. Chỉ cần chú ý chút thôi sẽ thấy bác sĩ Trì hay ngồi ở chỗ có thể quan sát được cái lọ này, nghĩ tới thôi đã nổi da gà.
Bác sĩ Trì kéo dài khoé miệng, âm u nhìn Nhan Ký Vân, muốn cùng cậu thương lượng: “Mèo đen nhỏ, cậu thật sự rất thông minh, biết tới chỗ của tôi để lấy băng keo cá nhân cho thằng nhóc kia dùng. Hiện tại chúng ta có thể từ từ thương lượng, tôi thả bạn của cậu ra, cậu không đánh vỡ cái lọ đó của tôi.”
Nhan Ký Vân không quan tâm việc bác sĩ Trì cảm thấy cậu có thể nghe hiểu tiếng người. Nhưng làm người thì luôn có lòng hiếu kỳ, lỡ gã ta ngày càng có hứng thú với cậu thì sao?
Mèo có thể nghe hiểu tiếng người, đâu đâu cũng sẽ được hoan nghênh. Bác sĩ Trì lại là kẻ biến thái trưng bày đôi mắt, cậu không muốn rơi vào tay mấy kẻ như vậy.
Nhan Ký Vân chỉ tự hỏi một giây liền dùng lực đẩy rớt cái lọ màu nâu. Lực chú ý của bác sĩ Trì vẫn luôn đặt ở nó, vừa thấy cái lọ sắp ngã, gã hoảng loạn chạy đến muốn dùng tay đỡ lọ.
Cơ hội tốt!
Nhan Ký Vân liền nhảy xuống đất, nhanh chóng nhảy ra ngoài cửa sổ chạy đi.
Bác sĩ ôm chặt lọ trong tay, nhìn về phía mèo đen vừa chạy, nghiếng răng nói: “Mèo con, cậu tới số rồi.”
[Phòng phát sóng trực tiếp]
“Bé mèo thật quá đáng, vậy mà lại dám uy hiếp bác sĩ Trì! Nhưng nó lại bị bác sĩ ghim, sắp xong đời rồi.”
“Người chơi nào gặp bác sĩ Trì cũng sợ bởi vì gã thường chơi người ta đến xoay mòng mòng. Bây giờ lại gặp đối thủ, đã vậy còn là một con mèo đen, bị nó đùa bỡn đến tức giận. Mẹ nó, thật sự rất đáng mong đợi!”
“Tôi cũng thấy vui vẻ, bảo bối của bác sĩ Trì thiếu chút nữa bị mèo nhỏ đẩy rớt, biểu cảm này của anh ta phải gọi là trăm năm mới thấy một lần.”
“Đúng vậy đúng vậy, có phải bác sĩ Trì đang sợ hay không?”
“Ha ha ha, mèo nhỏ tài cao.”
“Quần tôi cũng đã cởi ra rồi nhưng bác sĩ Trì lại cho tôi xem cái này, thất vọng quá! Xông lên đi, đem chân của nó làm thịt kho tàu ăn!”
Nhan Ký Vân chạy trốn, trước mắt là phải giữ được cái mạng nhỏ của mình đã.
Cậu còn tận nửa tiếng để điều tra bí mật của bác sĩ Trì lận, đã có manh mối rồi, chỉ cần lần theo nó mà tìm thôi. Đến nỗi đôi mắt được ngâm trong formalin kia có khả năng cũng liên quan tới bí mật của gã, không quá chắc, nhưng bằng mắt thường cũng thấy được mấy lọ đó rất quan trọng với bác sĩ Trì.
Cậu ở phòng y tế gây ra động tĩnh lớn như vậy, nhưng đến bây giờ Dương Tuyết và thiếu niên mặc hoodie mới vội vàng đuổi tới.
Nhan Ký Vân từ chỗ trốn ló đầu ra.
Bọn họ không biết đã có chuyện gì xảy ra, đến gần chỉ thấy mỗi con mèo đen đứng cách họ không xa. Mèo đen nhìn họ, sau đó dẫn họ tới bãi đỗ xe, chiếc xe đẩy lúc nãy đang nằm ở cửa nhỏ gần phòng y tế.
Cô bé tóc ngắn khá nhạy bén, nhìn đồng đội nói: “Là mèo của Lý Mục Dương, nó đang ở đây. Xem ra Lý Mục Dương và Vương Miên xảy ra chuyện rồi, đi theo nó.”
Thiếu niên mặc hoodie bỏ lỡ cơ hội nhận thức mèo đen, cũng không biết chuyện gì về nó: “Không vào phòng y tế xem thử à?”
Dương Tuyết nghiêng người ngồi xổm ở cửa sổ nói: “Bên trong là một mảnh hỗn độn, Vương Miên khẳng định đã đánh nhau với bác sĩ Trì, bây giờ bước vào chẳng khác nào xuất đầu lộ diện, chui thẳng vào lưới? Nhưng mà, bác sĩ cũng không có ở trong đó.”
Thiếu niên mặc hoodie: “Mèo đen có đáng tin cậy không?”
Dương Tuyết: “Nếu cậu có biện pháp tốt hơn để tìm được Vương Miên.”
Thiếu niên mặc hoodie: “Vậy đi thôi.”
Nhan Ký Vân quay đầu nhìn hai người chơi còn đang nói chuyện dong dài, khi thiếu niên mặc hoodie đuổi tới, anh ta có cảm giác mình đang bị mèo đen coi thường.
Hai người đi theo Nhan Ký Vân, liền thấy Vương Miên và Lý Mục Dương đang ở trên xe đẩy.
Dương Tuyết cảm thán: “Vòng đi vòng lại Lý Mục Dương vẫn rơi vào tay chúng ta.”
Hai người đẩy xe về hướng căng tin vắng người, thật lâu sau liền đẩy tới sau bếp.
Lúc sáng, ba người bọn họ ở căng tin tìm được một điểm dừng chân tạm thời.
Tiểu học Quang Minh không phải trường nội trú, chỉ cung cấp bữa sáng và bữa trưa cho học sinh cho nên thời gian này là giờ căng tin nghỉ bán.
Thiếu niên mặc hoodie nói: “Tôi cảm thấy mang Lý Mục Dương đi cũng không có tác dụng gì, dù sao cũng là vai chính, vô luận nơi nào đều sẽ gặp nguy hiểm, cần chúng ta cứu nó. Phó bản đã sắp đặt cả rồi, cứu nó thế nào là chuyện của chúng ta.”
Dương Tuyết lấy ly nước ở sau bếp, đi tới chỗ Vương Miên tát nước vào mặt cậu ta, nói: “Nhưng tôi muốn nó phải ở dưới mí mắt của chúng ta.”
Thuốc mê Vương Miên hít vào cũng không nhiều, rất nhanh đã tỉnh lại, nhìn thấy đồng đội của mình liền thở phào nhẹ nhõm.
Vương Miên lau sạch nước trên mặt, nói: “Phải chú ý cái tên bác sĩ kia, tôi vừa vào gã đã chuốc thuốc mê tôi.”
Dương Tuyết: “Cậu bị gã phát hiện?”
Vương Miên nghĩ một chút: “Không có, hai người làm thế nào tìm được tôi?”
Thiếu niên mặc hoodie chống cằm nói: “Động tĩnh ở phòng y tế rất lớn, lại thấy cậu vừa đến đó nên mới chạy tới.”
Vương Miên kinh ngạc: “Hả, nhưng tôi chưa làm cái gì thì gã đã gây choáng tôi rồi. Cái đống hỗn độn ở phòng y tế chắc chắn không phải do tôi làm.”
Dương Tuyết: “Chẳng lẽ còn có người khác?”
Thiếu niên mặc hoodie: “Có thể là cái người tên Nhan Ký Vân kia không?”
Dương Tuyết: “Có khả năng.”
Thiếu niên mặc hoodie: “Mọi người có để ý không, chúng ta tiến vào cũng không nhận được nhiệm vụ phụ nào, chắc chắn là Nhan Ký Vân đã đi trước một bước rồi.”
Dương Tuyết gật đầu: “Cậu nói rất đúng. Tên bác sĩ ở phòng y tế vừa nhìn đã biết không phải người tốt, trên người chắc chắn có nhiệm vụ.”
Nhan Ký Vân lặng lẽ đi theo họ vào căng tin, ngồi xổm ở sau tủ đông nghe bọn họ nói chuyện, còn kết luận được ai là người lấy được nhiệm vụ phụ của phó bản.
Bọn họ đoán không sai, trên người bác sĩ Trì có nhiệm vụ phụ.
Cậu nhìn thoáng qua thời gian còn dư để hoàn thành nhiệm vụ, hai mươi phút.
Vậy nên làm thế nào để hoàn thành nhiệm vụ này đây?
Lần đầu tiên đi vào trộm băng keo cá nhân nên không có gây ảnh hưởng gì đến bác sĩ Trì. Nhưng cậu vừa mới phá tung phòng y tế, bác sĩ Trì hiện tại đang hận không thể đem cậu đi hầm ăn.
Còn đang tự hỏi, thì ba người kia lại có ý định mạo hiểm đi tìm bác sĩ lấy tích phân.
Lý Mục Dương còn đang bất tỉnh, cũng không thể đối xử với nó như người chơi được, chỉ có thể chờ nó tỉnh dậy, ai biết lỡ tạt nước nó lỡ có vấn đề gì rồi sao?
Dương Tuyết lớn mật đề nghị: “Nếu không chúng ta đến phòng y tế bắt bác sĩ Trì?”
Nhan Ký Vân lặng lẽ gật đầu, tán thành với đề nghị của cô, cậu cũng có ý định này.
Vương Miên vẫn còn sợ hãi: “Bác sĩ hẳn là rất khó chơi. Phòng y tế là sân nhà của gã, ai biết trong đó chứa cái quỷ gì.”
Thiếu niên mặc hoodie đồng ý lời đề nghị của Dương Tuyết: “Tôi nghĩ trò chơi sẽ không vô duyên vô cớ để một con mèo chạy loạn ở phòng y tế, khẳng định là có cái gì đó. Muốn có tích phân thì phải đâm đầu vào chỗ hiểm, phải kiếm nhanh lên để còn ra khỏi phó bản.”
Vương Miên: “Cũng đúng. Chúng ta để một người ở lại canh Lý Mục Dương là được. Chờ nó tỉnh thì đi theo nó làm nhiệm vụ tiếp, khoảng một tiếng nữa là tụi học sinh tan học rồi.”
Ba người họ kéo búa bao, cuối cùng Vương Miên giành được vé ở lại bảo vệ Lý Mục Dương.
Dương Tuyết và thiếu niên mặc hoodie kiểm tra lại đạo cụ rồi mới đi tới phòng y tế, Nhan Ký Vân vẫn luôn lặng lẽ lén lút đi theo sau bọn họ.
Có người tự nguyện thu hút sự chú ý của bác sĩ Trì, cậu sẽ có thời gian để tìm bí mật của gã.
Tuy nhiên, Nhan Ký Vân toàn thân màu đen, đi dưới ánh mặt trời vẫn dễ thấy được, cuối cùng vẫn bị hai người chơi phát hiện.
Dương Tuyết: “Con mèo kia không biết vì cái gì vẫn luôn đi theo chúng ta.”
Thiếu niên mặc hoodie: “Không phải cô nói Lý Mục Dương đưa nó đến trường sao? Chắc chắn là mèo do Lý Mục Dương nuôi, đại khái muốn cảm ơn chúng ta đã cứu Lý Mục Dương.”
Dương Tuyết: “Nói hay ghê, nhưng tôi vẫn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.”
Dương Tuyết cùng thiếu niên mặc hoodie đi vào phòng y tế. Phòng y tế lúc này vẫn là một mảnh hỗn độn, không có chỗ nào sạch sẽ, cũng không biết bác sĩ Trì đã đi đâu rồi.
Hai người lục tung lên nhưng vẫn không nhận được nhiệm vụ nào.
Nhan Ký Vân ngồi trên bệ cửa, lọ thuốc có chứa đôi mắt kia không thấy đâu, hẳn là bác sĩ Trì mang nó đi rồi.
Ở trong bầu không khí này, cậu lại một lần nữa nghe thấy mùi hương gay mũi kia, lần này nước thuốc cũng không che được cái mùi ghê tởm của nó.
Lúc mới vào phòng cũng không nặng mùi như vậy, cậu xoay đầu ra ngoài cửa sổ hít thở không khí trong lành, trong khi cái mùi kia càng ngày càng nồng.
Cửa sổ phòng y tế ở phía tây, vẫn luôn là vị trí đón nắng nên mùi còn nồng hơn những chỗ khác.
Cậu nhảy lên nền đất, dùng chân dẫm dẫm, phát hiện đất nơi này có dấu vết vừa bị đào lên, mùi cũng nồng, thật sự rất hôi.
Cậu duỗi móng muốn đào đất, nhưng nghĩ lại bản thân cũng không phải cái xẻng, đào cũng vô dụng nên cậu nhảy vào phòng, chạy đến chỗ Dương Tuyết rồi đi vòng quanh cô, sau đó lại nhảy lên cửa sổ, quay đầu nhìn Dương Tuyết.
Dương Tuyết lập tức hiểu được ý cậu, mèo đen nhỏ muốn dẫn bọn họ đi tìm đồ.
Thiếu niên mặc hoodie cũng hiểu được ý Nhan Ký Vân.
“Nó muốn dẫn chúng ta đi sao?”
Dương Tuyết đi theo Nhan Ký Vân đến bệ cửa sổ: “Chắc chắn, đi xem thử.”
Nhan Ký Vân thấy Dương Tuyết lại liền đào một chút đất, cả hai lập tức hiểu ý cậu.
Thiếu niên mặc hoodie: “Phía dưới khẳng định có cái gì đó, cô có ngửi được mùi gì không?”
Dương Tuyết nhảy từ cửa sổ xuống, sờ sờ đất: “Có chút thối, nơi này đất cũng hơi tơi, chúng ta cứ đào thử xem.”
Nhan Ký Vân tìm một chỗ sạch sẽ ngồi, nhìn hai người họ lấy công cụ ra bắt đầu đào đất.
Năm phút sau, Dương Tuyết và thiếu niên mặc hoodie dừng đào, bên dưới vậy mà toàn hài cốt!
Bằng mắt thường cũng có thể nhận ra đây là hài cốt của trẻ em! Bên cạnh đó còn có một khối thi thể chưa phân hủy, làm người ta muốn nôn.
Thiếu niên mặc hoodie dùng tay áo che mũi lại: “Mẹ nó, bác sĩ này cũng thật biến thái, gã vậy mà lại giết nhiều trẻ em như vậy!”
Dương Tuyết cũng nhíu mày: “Quá ghê tởm. Nếu không phải chúng ta chạy tới kịp thời, Lý Mục Dương cũng sẽ trở thành một trong số họ.”
Nhan Ký Vân lui lui về sau, cậu cũng không dám xem mấy cái thi thể bị tàn nhẫn giết hại ở một chỗ như vậy.
Đương nhiên, cậu so với hai người Dương Tuyết còn rõ hơn về sự khủng bố của bác sĩ Trì, gã không chỉ giết trẻ em, chôn xác, mà còn sưu tầm tròng mắt.
Cùng lúc đó, cậu nhận được thông báo của hệ thống.
[Hoàn thành nhiệm vụ “Bí mật của bác sĩ Trì, sau khi phó bản kết thúc sẽ nhận được phần thưởng.]
Dương Tuyết và áo hoodie đột nhiên thấy lành lạnh sau lưng, hai người quay đầu, phát hiện cách đó không xa có một người mặc blouse trắng, trên tay gã là một cái rìu lớn, là bác sĩ Trì vừa nãy còn không biết ở nơi nào của họ!
[Phòng phát sóng trực tiếp]
“Hai người chơi này quá thảm.”
“Làm công cụ hình người thật thảm, họ làm việc, mèo nhỏ nhận lương.”
“Ha ha ha, mẹ nó cười chết mất!”
“Chờ một chút, bí mật của bác sĩ Trì cứ như vậy bị phát hiện sao? Tôi xem người chơi khác tiến vào phó bản, căn bản không có phần phụ này, lần đầu tiên nhìn thấy hàng của bác sĩ.”
“Không hổ là mèo nhỏ thông minh!”
“A a a, tôi yêu mèo nhỏ quá mọi người ơi!”