Tháng Sáu đến, bầu trời xám xanh bị ánh chiều tà nhuộm màu đỏ.
Trên một cây cổ thụ to lớn trong tiểu khu Phong Lệ, một con mèo đen cuộn tròn đuôi dài nằm ườn, lười biếng liếc nhìn đàn chim sẻ ríu ra ríu rít đậu trên cành, rồi lại vùi đầu vào chân trước tiếp tục lim dim ngủ.
Đột nhiên, nó vểnh tai lên.
Dưới gốc đa cổ thụ bên cạnh có mấy ông lão đang ngồi đánh cờ, bên cạnh một ông mặc áo ba lỗ đặt một chiếc radio đang phát bản tin thời sự.
[Những ngày gần đây, thành phố chúng ta liên tiếp xảy ra nhiều vụ tự tử. Bản tin gần nhất là ba học sinh trung học hẹn nhau tự tử trong khách sạn. Trong phòng không có than, không tìm thấy vết thương trên người nạn nhân, nạn nhân không hút ma tuý, trước mắt thì cảnh sát vẫn đang điều tra nguyên nhân tử vong của họ]
[Bản tin thứ hai xảy ra vào hai giờ chiều hôm qua, một người phụ nữ đã có gia đình vô cớ nhảy lầu. Theo điều tra của phóng viên, người phụ nữ này có cả con trai lẫn con gái, sống hòa thuận với chồng, quan hệ mẹ chồng nàng dâu tốt đẹp, hoàn toàn không hiểu vì sao cô ấy lại tự sát]
[Bản tin thứ ba xảy ra vào rạng sáng hôm qua, tại một trung tâm thương mại ở trung tâm thành phố, một nữ khách hàng đột nhiên tự bốc cháy. Khi cảnh sát và bác sĩ đến hiện trường, nạn nhân đã tử vong. Trước mắt vẫn đang điều tra nguyên nhân vụ việc]
Mèo đen đột nhiên mở đôi mắt màu xanh nhạt, tràn đầy tinh thần đứng lên, vươn vai một cái thật dài trên cành cây. Nó khom lưng, nhanh nhẹn nhảy từ nhánh cây đến phần ngọn, sự rung động làm cho bầy chim sẻ ríu rít bay đi từ giữa những tán lá rậm rạp.
Mấy ông lão dưới tán cây đã thấy cảnh này nhiều lần, cũng không trách nó. Con mèo đen này có chủ, ngày thường rất ít khi thấy bóng dáng, con mèo đen cực kỳ lạnh lùng, không bao giờ thân thiết với người lạ, nhưng cũng không bao giờ làm ai bị thương.
Mèo đen thong thả nhảy nhẹ nhàng nhảy từ trên cây xuống, nhờ đệm thịt giảm xóc, bốn chân nó tiếp đất êm ái trên thảm cỏ.
Nó được gọi là Caramel, nó từng là một con người.
Một năm trước, cậu gặp tai nạn, khi tỉnh lại đã biến thành một con mèo đen, đã vậy còn được nhận nuôi.
Cậu băng qua khu nhà cao tầng của tiểu khu, chui vào con hẻm nhỏ dẫn đến khu biệt thự riêng lẻ. Càng đi sâu vào khu biệt thự, xung quanh càng trở nên yên tĩnh. Thính giác của cậu cực kỳ tốt, có thể phân biệt được âm thanh từ một mét đến hai mươi mét. Cậu dừng lại trước biệt thự số chín, khéo léo chui qua khe hở giữa hàng rào sắt của sân, rồi lại chui qua một cái lỗ nhỏ bên hông để vào nhà.
Lúc này trong nhà vắng tanh, không có ai gọi tên cậu.
Cậu đi đến dĩa ăn của mình, vỗ vỗ cần gạt, hỗn hợp thức ăn cho mèo đã được làm khô và ướp lạnh từ máy lạch cạch rơi xuống dĩa ăn.
Là một con người, mỗi ngày bị ép ăn thức ăn cho mèo, thật sự rất khó chịu.
Cũng không phải do cậu kén ăn, mà là cậu thật sự không được phép ăn đồ ăn cho người. Bởi vì lần trước ăn xong, cậu đã được tặng một vé vào bệnh viện thú y, chứng minh việc cậu không thể ăn đồ ăn có quá nhiều dầu mỡ.
Bây giờ ăn thức ăn cho mèo đến mức tê cả linh hồn.
Nhan Ký Vân nâng chân trước, gạt cần để đồ ăn rớt xuống từ máy, sau đó ghét bỏ nhìn lượng đồ ăn cho mèo ít ỏi trong dĩa ăn. Quá tốt luôn, hết lương thực rồi.
Cậu chọn cách bỏ bữa, quay người chạy lên lầu hai, dừng lại trước cửa thư phòng, nhẹ nhàng nhảy lên kéo tay nắm cửa, một tiếng “cạch” vang lên, cửa mở ra.
Trong thư phòng không có ai.
Thời gian trở về của người đàn ông kia càng ngày càng dài, đã vài ngày rồi còn chưa thấy hắn trở lại.
Cậu rất tò mò rốt cuộc con sen đang làm việc gì. Hắn rất thường xuyên đột nhiên biến mất, không lâu sau đó sẽ xuất hiện ở vị trí cũ. Bình thường hắn sẽ trở lại sau ba đến năm ngày, lần lâu nhất là bảy ngày.
Mà lần này đã qua một tuần, hôm nay đã là ngày thứ tám, con sen vẫn chưa trở lại. Nếu hắn còn không chịu về, cậu chắc chắn sẽ phải ra đường ăn xin.
Nhan Ký Vân lười biếng tìm một vị trí thoải mái trên sô pha màu kem ở trong thư phòng, cuộn lại thành một cục nhỏ.
Trước khi cậu tới chỗ này, bài trí trong nhà toàn bộ chỉ có đen trắng. Nhưng sau khi chủ nhân có thêm cậu, hắn không thể tìm thấy cậu bởi vì bộ lông đen này, thế là hai tháng sau liền tân trang lại thành gam màu ấm, tiện cho việc dù cậu có ở đâu thì hắn cũng tìm được, trừ phi cậu cố tình trốn đi.
Ánh mặt trời sau giữa trưa làm cho toàn thân Nhan Ký Vân cảm thấy ấm áp, cậu chậm rãi nhắm mắt, nhưng cậu không định ngủ mà dựng tai lên nghe động tĩnh xung quanh.
Một tiếng sau, một người đàn ông cao lớn xuất hiện trong thư phòng an tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng kim rơi.
Sắc mặt của người đàn ông có chút đờ đẫn, có chút rối rắm hít thở một hơi thật sâu, không chút biểu tình một tay xoa đầu ngồi lên sô pha.
Hắn đem cái dây chuyền bạc có gắn bảng tên trên đó vứt lên ghế.
Từ lúc hắn xuất hiện cho tới giờ, Nhan Ký Vân vẫn luôn mở mắt, bất động đánh giá người đàn ông.
Sau khi hắn bình tĩnh lại mới nhìn về phía Nhan Ký Vân, thanh âm hắn nghẹn ngào trầm thấp, có chút nghiêm túc nói: “Caramel, lại đây, cho tao ôm mày xíu.”
Nhan Ký Vân lười biếng duỗi người nhảy xuống sô pha, nghe lời nhảy lên đùi người nọ, tìm một vị trí thoải mái nằm yên.
Cậu có thể cảm nhận được sau mỗi lần hắn trở về, hắn sẽ từ từ thả lỏng.
Ngón tay người đàn ông nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông mượt như lụa của cậu, không biết đang nghĩ gì mà có chút thất thần, phải ôm Nhan Ký Vân vào trong lòng thì hắn mới bình tĩnh lại được.
Tầm mắt Nhan Ký Vân dừng ở chiếc bảng tên trên sô pha, so với màu bạc thì nó hơi sậm hơn một chút, trên đó còn khắc một dãy số.
Đối với người đàn ông mà nói, sờ mèo có thể làm hắn cảm thấy bớt áp lực, làm cho cảm xúc cực đoan của hắn nhanh chóng hoà hoãn lại, trở về trạng thái bình thường.
Mười phút sau, hắn buông Nhan Ký Vân ra, xoay người đi vào phòng tắm.
Nhan Ký Vân tò mò dùng vuốt gõ gõ bảng tên trên sô pha. Cậu đã ở đây một năm rồi, nhưng cho tới tận bây giờ người đàn ông kia mới buông sợi dây bạc này ra. Cậu vẫn luôn không có cơ hội nghiên cứu xem sợi dây này đáng giá thế nào mà hắn luôn đeo khư khư trên người như bảo bối. Chẳng lẽ nó có ý nghĩa đặc thù nào đó?
Màu bạc của mặt dây chuyền này sậm hơn so với bạc thường một chút, phía trên còn có một chuỗi số không rõ nghĩa. Mặt còn lại là hình của một con gấu mèo, mỏ chuột tai khỉ, không phải hình mèo đẹp trai là cậu.
Cậu nhìn một chút liền cảm thấy nhàm chán, bàn chân vừa vặn ấn lên trên hình gấu mèo.
Đúng lúc này, trước mắt Nhan Ký Vân tối sầm, thân thể bị một lực vô hình cuốn lên làm toàn thân cậu lơ lửng.
Bỗng nhiên, Nhan Ký Vân biến mất, chỉ để sót lại vài sợi lông màu đen trên sô pha.
Nửa tiếng sau đó người đàn ông mới tắm xong, hắn bước về phía sô pha, vân vê vài sợi lông mèo còn sót lại, lại không thấy Nhan Ký Vân đâu.
Hắn khôi phục tinh thần, vừa lau tóc vừa thuận tiện đi tìm mèo con nghịch ngợm vừa tròn một tuổi: “Caramel?”
Nuôi một con mèo đen thường không thấy bóng dáng đâu thật sự giống như đang nuôi một con quỷ trong nhà, là một loại trải nghiệm đặc biệt không thể nào diễn tả được.
— Mà lúc này, Nhan - "khó tìm" - Kỳ Vân lại đang trợn tròn mắt phát ngốc trong một không gian nhỏ hẹp.
Thân thể cậu đong đưa theo túi, mà cảm giác này cậu lại cực kỳ quen thuộc, là túi vận chuyển thú cưng.
Chẳng lẽ cậu vừa hôn mê, con sen liền dẫn cậu đi bệnh viện?
Cậu không cảm thấy thân thể cậu có chỗ nào không khoẻ, chưa kể bình thường con sen dẫn cậu đi bệnh viện cũng không dùng cái túi vải này mà dùng túi chuyên dụng cho mèo.
Cậu thông qua túi vận chuyển nhìn ra bên ngoài, nhưng cái lỗ quá nhỏ, cậu không thể nào quan sát được.
Đột nhiên có một cái thanh âm xa lạ cắt ngang suy nghĩ của cậu. Lúc này đây, một giọng nam hoạt bát trẻ tuổi đang vang lên trong đầu cậu.
[Chào mừng người chơi đến với trò chơi "Vận Mệnh". Vượt qua phó bản của trò chơi lấy tích phân, sau khi thu thập đủ tích phân có thể mua thời gian đổi thành người ở cửa hàng hệ thống]
Nhan Ký Vân nghĩ thầm, chẳng lẽ đến nước này rồi mà còn từ chối sao?
[Nguyện vọng gì cũng được?]
[Đúng vậy. Ngài là người chơi mới, chỉ cần ngài hoàn thành phó bản đầu tiên sẽ tặng ngài năm phút biến lại thành người]
Nhan Ký Vân không hiểu sao lại nghe được một chút ác ý từ những lời này.
[Thông qua những gì hệ thống đo được, người chơi đã thông qua tài khoản người chơi khác tiến vào trò chơi. Tài khoản người chơi đã tạo thành công, số liệu hoàn tất. Người chơi Nhan Ký Vân có muốn mở phát sóng trực tiếp không?]
Cậu là người đã chết qua một lần, lại nhớ đến tình huống của con sen nhà mình, không ngờ là bảng tên của hắn lại có liên quan đến cái trò chơi này?
Rốt cuộc là trò chơi này như thế nào, lại có thể tra tấn người ta đến mức đó?
Nhan Ký Vân nhanh chóng sắp xếp lại ý nghĩ của mình.
Cậu hỏi: Phát sóng trực tiếp có ích lợi gì?
[Hệ thống: Sau khi mở phát sóng trực tiếp, người xem có thể cho người chơi Vận Mệnh tệ. Vận Mệnh tệ với tích phân là loại một đổi một, là phương pháp kiếm tích phân nhanh nhất. Chỉ có tiến vào phó bản cấp cao mới có cơ hội mở phát sóng trực tiếp, những phó bản khác sẽ tuỳ vào thời gian để mở.]
Nhan Ký Vân: Mở.
[Đã nhận lệnh mở phát sóng trực tiếp, mời đặt tên phòng]
Nhan Ký Vân suy nghĩ ba giây: Muốn làm người.
[Đổi tên phòng phát sóng trực tiếp thành công. Trò chơi sắp bắt đầu, sống chết có số, chúc người chơi chơi trò chơi vui vẻ!]
Ngay sau đó, trong đầu cậu vang lên một giọng nói máy móc không chút cảm tình.
[Người chơi phải hoàn thành phó bản "Tan Học Về Nhà" trong 24 tiếng]
[Tên phó bản: Tan Học Về Nhà ]
[Thời gian phó bản: 24 tiếng]
[Độ khó phó bản: Khó]
[Nhiệm vụ chính: Hộ tống Lý Mục Dương tan học về nhà]
[Giá trị sinh mệnh của Lý Mục Dương: 90%]
[Số người chơi: 10/10]
Ngay sau đó, tai Nhan Ký Vân nghe được một giọng nam trung niên lầm bầm lầu bầu: “Hôm nay sinh nhật Dương Dương, mình tặng nó một con mèo, hẳn là nó sẽ cực kỳ vui vẻ.”
Lý Mục Dương là ai?
Nhiệm vụ của cậu là hộ tống Lý Mục Dương tan học về nhà. Làm một con mèo, làm sao cậu có thể hộ tống đối tượng nhiệm vụ? Đây cũng không phải là phim hoạt hình cảnh sát trưởng Mèo Đen!
Cậu lắc lư qua lại trong túi, thức ăn đêm qua đều muốn nôn ra hết, kết quả cuối cùng cũng được đặt xuống.
Nhìn xuyên qua dây kéo có thể đoán bây giờ là buổi tối vì căn hộ đang bật đèn.
Vừa mới nãy nghe từng lời yêu thương của người đàn ông trung niên đối với đứa con của mình, thậm chí còn muốn tặng thằng nhóc một con mèo đen là Nhan Ký Vân làm quà sinh nhật, thì trong chốc lát, cậu liền nghe tiếng người mẹ chửi mắng đứa con.
"Lý Mục Dương, sao mày lại ngu thế hả? Cái đề đơn giản như vậy tao đã chỉ đi chỉ lại mấy trăm lần rồi!" Giọng điệu bén nhọn chói tai của người phụ nữ vang vọng cả phòng khách.
Nhan Ký Vân thiếu chút nữa bị bà ta hù cho sợ tới mức đứng tim.
Chỉ vài giây sau, đứa con lại ăn một cái tát.
“Mày là heo sao? Cái đề này tao vừa mới giảng xong!”
“Mày đúng là ác quỷ, chỉ biết hành tao là giỏi!”
Người đàn ông vừa bước vào nhà, cái gì cũng chưa nói, chỉ nhanh chóng tới chắn trước đứa con của mình, hứng chịu tất cả những gì vợ mình làm với người con.
Thằng nhóc bị mẹ tát một cái trước sau đều không hó hé tiếng nào.
Cứ như vậy giằng co tra tấn tinh thần nhau tận nửa tiếng, người đàn ông kia thậm chí còn mở máy chơi game, trong lúc đó người mẹ còn không ngừng mắng chửi.
Lúc mà người mẹ ngừng đánh chửi cũng là lúc trên máy tính của ông ta xuất hiện hai chữ "Thất bại" màu đỏ to lớn, tương đối gây sốc thị giác của những người xung quanh.
Khoảng chín giờ tối, người đàn ông trung niên tắt máy. Lúc này, ông ta mới đứng dậy, đối mặt với thằng nhóc bị tát đến mặt sưng đỏ lên, nói: “Dương Dương, ngày mai là sinh nhật con, không phải con thích mèo sao? Cha có bắt cho con một con rồi này.”
Miệng túi vận chuyển được mở ra hoàn toàn, ông ta thô lỗ vươn tay lôi Nhan Ký Vân ra, đặt cậu vào trong lòng thiếu niên.
Nhan Ký Vân được cậu bé ôm, cậu có thể cảm nhận được tay thằng bé đang run rẩy. Cậu thấy thằng nhóc với gương mặt sưng đỏ cùng đôi mắt phiếm hồng đột nhiên ngẩng đầu, mà nơi hấp dẫn sự chú ý của cậu nhất là cái vết sẹo dài tầm 6-7cm trên yết hầu của nó.
Người mẹ bạo lực vừa mới tức giận không ngừng giờ đây quan sát mèo đen với nụ cười cứng đờ trên môi.
Nếu đổi lại là gia đình khác thì hình ảnh này ấm áp thật, nhưng mà ở gia đình này thì lại có cảm giác đáng sợ không chịu được.
Giọng Lý Mục Dương ngắt quãng nói: “Cảm, ơn, cha.”
Lông mèo của Nhan Ký Vân đều dựng đứng cả lên: Tôi mẹ nó cũng cảm ơn cái trò chơi quái đản này!
Cùng lúc đó, ở phòng phát sóng trực tiếp [Muốn Làm Người]
“Tới nhìn tên người mới này xem, vừa bắt đầu đã vướng phải 'Tan Học Về Nhà', thật mong chờ!”
“Sao góc nhìn thứ nhất của người này lạ vậy? Đây là lần đầu tôi thấy mặt NPC gần như vậy đấy!”
“Muốn thử xem người mới tròn méo ra sao, kết quả đổi sang góc nhìn thứ ba vẫn không thấy ai! Người chơi đâu??”
“Lần đầu có người chơi trực tiếp xông vào nhà NPC ở đêm đầu tiên.”
“Hỏi nhỏ một chút, ai là người chơi vậy?”
“Tôi đổi từ góc nhìn thứ ba đổi sang góc nhìn thứ nhất, sau đó lại từ góc nhìn thứ nhất đổi lại. Rồi lại nhìn thoáng qua tên phòng phát sóng trực tiếp, hệ thống có bug sao? Tại sao lại là ở góc nhìn của một con mèo?”
“Trò chơi hẳn là điên rồi! Một con mèo con đáng yêu cũng không tha? Nhưng tôi cực kỳ hưng phấn, đã nghĩ ra tận mấy chục cách chết thảm của bé mèo rồi! Đang dõi theo bé mèo đó nha!”