Tuy rằng Nhan Ký Vân là mèo, nhưng điều đó cũng không ảnh hưởng đến thao tác của cậu, bởi vì liên hệ hệ thống không nhất thiết phải dùng tay hay giọng nói, chỉ cần nghĩ trong đầu là được.
Vì thế có thể thấy được, thế giới trò chơi tuyệt đối không phải là thế giới duy vật. Nếu không thì cậu hoàn toàn có thể rời đi, chứ không phải không thể phản kháng như thế này rồi.
Căn cứ vào manh mối đã biết trước mắt, cậu biết đối tượng nhiệm vụ của mình là Lý Mục Dương.
Thời gian quy định là 24 tiếng, cậu vào trò chơi lúc phó bản khoảng 8 giờ tối, có nghĩa là tối mai trò chơi sẽ kết thúc.
Dựa theo tên phó bản – "Tan Học Về Nhà" – nghĩa là phải ở đây hết đêm nay, ngày mai Lý Mục Dương sẽ đến trường đi học.
Theo quy định của các trường tiểu học, buổi sáng 8 giờ 20 đến lớp, chiều 4 giờ 30 tan học.
Nếu cậu đoán không sai, chỉ cần trước 8 giờ tối mai giữ được giá trị sinh mệnh của Lý Mục Dương liền thông quan phó bản.
Nếu trò chơi đã để cậu tiến vào trước khi nhiệm vụ chính của phó bản bắt đầu, cũng có nghĩa là sự việc không đơn giản là hộ tống đứa bé tan học, mà có khả năng sẽ có sự kiện khác phát sinh.
Hiện tại đã đến giờ Lý Mục Dương đi ngủ, Nhan Ký Vân cũng bị nó ôm vào phòng theo. Cậu yên lặng nhìn vết sưng đỏ vẫn chưa thoa thuốc trên mặt của thằng nhóc đã sớm chết lặng này.
Nhan Ký Vân có thể đối mặt với sự sống còn, nhưng lại không thể trơ mắt nhìn mẹ của ai đó xuống tay với con của mình. Hình ảnh đó quá mức tàn bạo, liếc thấy thôi đã muốn báo cảnh sát.
Cậu nằm trong phòng Lý Mục Dương vểnh tai nghe động tĩnh bên ngoài, thấy đôi vợ chồng vừa bạo lực vừa máu lạnh kia xem TV xong đã về phòng ngủ, Nhan Ký Vân mới lặng lẽ chuồn ra phòng khách. Cậu lục lọi hòm thuốc, không chút khó khăn tìm được tuýp thuốc mỡ.
Nhan Ký Vân ngậm thuốc mỡ nhảy lên giường, đem thuốc ném cạnh gối của Lý Mục Dương. Thấy thằng bé không có phản ứng, cậu dùng chân trước dẫm dẫm lên vai nó.
Quả nhiên Lý Mục Dương vẫn chưa ngủ, nó chỉ đang chịu đựng đau đớn trên mặt, cũng hiểu được ý nghĩa động tác của mèo đen.
Nó thấy Nhan Ký Vân ngậm thuốc mỡ tới, trong mắt thoáng vẻ kinh ngạc: “Cho, tớ, sao?”
Mèo đen cao ngạo ngồi cạnh gối nó, đôi mắt màu xanh nhạt càng nổi bật hơn khi ở trong căn phòng tối tăm này.
Lý Mục Dương lấy ra một ít thuốc mỡ thoa lên mặt mình. Nó còn muốn nói thêm gì đó, nhưng cuối cùng vẫn im lặng giơ tay nhẹ nhàng vuốt ve Nhan Ký Vân, nó cảm thấy cực kỳ thoả mãn, lim dim ngủ.
Vai chính phó bản có thể bình yên ngủ, nhưng Nhan Ký Vân không quên là cậu đang trong phó bản. Hơn nữa căn cứ vào thông báo của hệ thống, đây là một phó bản có độ khó cao, thả lỏng một chút cũng không được nên cậu vẫn luôn duy trì trạng thái cảnh giác cao độ. Hô hấp của Lý Mục Dương dần đều đặn, lúc này Nhan Ký Vân mới nhảy lên kệ sách nằm xuống, dựng tai lên nghe động tĩnh xung quanh để đối phó với tình huống bất ngờ có nguy cơ xảy ra.
Cùng lúc đó, ba người chơi tiến vào trò chơi cùng thời điểm với Nhan Ký Vân đang ngồi canh ở dưới tiểu khu, còn không ngừng tìm mọi cách tránh né nhân viên an ninh đi tuần tra.
Thanh niên mặc hoodie có chút lo âu: “Chẳng lẽ chúng ta phải chờ đến sáng mai khi Lý Mục Dương đi học sao?”
Cô bé tóc ngắn: “Không phải đã có nhắc nhở chúng ta phải hộ tống Lý Mục Dương tan học về nhà một cách an toàn sao? Tất nhiên là phải chờ nó đến trường đi học rồi.”
Nam tóc đỏ bình tĩnh đặt câu hỏi: “Lỡ như thằng nhóc chết trên đường đi học thì sao?”
Cô bé tóc ngắn nhìn thông tin phó bản: “Trước mắt thì giá trị sinh mệnh vẫn là 90%.”
Thanh niên mặc hoodie nhiệt huyết nói: “Nó bị cái gì đó mới giảm mất 10% sinh mệnh, ai biết lỡ đâu đêm nay còn giảm nữa thì sao? Chúng ta phải bảo vệ nó.”
Cô bé tóc ngắn: “Chỉ cần lúc sau hộ tống cậu ta về nhà an toàn là được.”
Thanh niên mặc hoodie và nam nhân tóc đỏ đều cảm thấy lý do này hợp lý.
Trong lúc bọn họ ngồi xổm, bỗng nhiên có cái gì đó rơi xuống bãi cỏ gần đó.
Ba người bọn họ sợ đến mức chạy thẳng đến tận vách tường bên cạnh.
Nam tóc đỏ vẫn còn kinh hoảng, chưa kịp định thần lại, vỗ vỗ ngực nói: “Mẹ kiếp, thằng nào thiếu đạo đức vứt đồ từ trên cao xuống vậy! Gần chỗ ông đây cũng có cái bãi rác nào đâu!”
Thanh niên mặc hoodie ngẩng đầu nhìn lên, phòng ngủ nhà 6002 đang sáng đèn, bên cạnh đó còn có thanh âm la hét chói tai của nữ nhân vang lên.
Anh ta nói: “Là cha mẹ của Lý Mục Dương.”
Nam tóc đỏ: “Theo lẽ thường, cha mẹ cãi nhau cũng liên luỵ đến con cái. Chúng ta có nên giả thành nhân viên bất động sản đi lên kiểm tra tình huống không?”
Cô bé tóc ngắn: “Nhưng giá trị sinh mệnh của Lý Mục Dương vẫn đang ổn định.”
Đang nói chuyện, trên lầu đột nhiên có tiếng leng keng, một cái chảo sắt cứ thế rơi từ trên lầu xuống, tiếp theo là cuộn giấy vệ sinh, sau đó nữa lại là một cái gối ôm.
Cô bé tóc ngắn: “Người phụ nữ này cũng sung sức quá đi.”
Mà lúc này, phòng phát sóng trực tiếp [Muốn làm người] lại đang vui sướng.
Dựa theo cốt truyện, bởi vì mẹ Lý Mục Dương phát hiện chồng mình gian díu cùng nữ nhân khác nên làm loạn lên, cha Lý thấy bà ta như vậy thì vô cảm đóng cửa thư phòng chơi game. Mẹ Lý không có cách nào phát tiết lên người ba Lý, bà ta nổi điên liền lôi đầu đứa con đang ngủ của mình dậy đánh đập một hồi, đem tất cả cảm xúc tiêu cực trút lên người Lý Mục Dương. Nếu người chơi không kịp tới cứu, giá trị sinh mệnh của Lý Mục Dương sẽ giảm còn 70%.
Trên cơ bản, sau khi giá trị sinh mệnh của Lý Mục Dương giảm còn 70% thì người chơi mới dùng thân phận khác tới gõ cửa giải cứu cậu ta. Có người sẽ lấy danh hiệp hội bảo vệ tới đem thằng bé đi, có người lại lấy thân phận nhân viên bất động sản tới, có người cũng sẽ ngồi xổm ở cửa, chỉ cần mẹ Lý động tay, bọn họ sẽ phá cửa xông vào bảo vệ vai chính.
Mà lúc này đây, người chơi khác lại không nhận được cảnh báo giá trị sinh mệnh của Lý Mục Dương giảm xuống còn 70%.
Nguyên nhân là vừa lúc nãy, khi vợ chồng nhà họ Lý bắt đầu cãi nhau rồi đập phá đồ vật, Nhan Ký Vân vẫn luôn ngồi xổm trên kệ sách nhảy xuống đánh thức Lý Mục Dương, ra dấu hiệu bảo nó trốn dưới gầm giường. Lý Mục Dương ban đầu con mơ màng, tận đến khi Nhan Ký Vân ở dưới gầm giường chui ra chui vào hai lần, Lý Mục Dương mới hiểu ý cậu, nó cũng chui xuống gầm giường như cậu.
Theo suy đoán của Nhan Ký Vân, người đàn bà kia một khi không còn cách nào trút giận lên người chồng, bà ta sẽ tìm Lý Mục Dương gây phiền toái. Bởi vì chỉ có kẻ yếu mới đi ức hiếp kẻ yếu hơn mình.
Quả nhiên, người đàn bà giận dữ xông vào phòng Lý Mục Dương. Kỳ thật, bà ta vẫn còn rất trẻ, mới hơn 30 tuổi, được chăm sóc rất tốt, nhưng bởi vì tức giận mà mặt bà ta trở nên vặn vẹo, xấu xí, biểu hiện giận chó đánh mèo viết rõ trên mặt.
Nhan Ký Vân và Lý Mục Dương rụt sâu vào trong, tay Lý Mục Dương còn đặt trên người cậu xoa xoa.
Lý Mục Dương đã sớm quen với sự im lặng của cha nó. Nó nhỏ tuổi, hoàn toàn không thể nào so được với sức người lớn, mỗi lần bị đánh nó cũng chỉ biết cam chịu. Trước kia nó từng thoát được, nhưng nó trốn không giỏi, bị tìm thấy còn ăn đòn dữ hơn, sự tức giận của mẹ nó lúc đó đã lên đến đỉnh điểm.
Lúc này, người phụ nữ nổi cơn thịnh nộ, bắt đầu nhục mạ Lý Mục Dương.
“Lý Mục Dương, mày trốn cái rắm, cút ra cho tao! Tao lẽ ra không nên sinh ra mày, mày và cha mày đều là phế vật như nhau. Cút ra đây để tao còn về phòng ngủ, đừng có nghĩ rằng tao không biết mày đang trốn chỗ nào!”
“Được lắm, mày đã không ra thì đừng để tao tìm được mày!”
Bà ta không tìm thấy người khi mở tủ quần áo liền xoay chân đi về phía giường. Bà ta đến gần, cúi người xuống, một cái mặt lớn bị lộn ngược xuất hiện trước mắt Nhan Ký Vân.
Mẹ kiếp, quá khủng khiếp!
Mặc dù Nhan Ký Vân đã chuẩn bị tinh thần nhưng vẫn bị doạ sợ. Nhưng đồng thời, bà ta cũng bị đôi mắt màu xanh nhạt trong bóng tối doạ.
“Lý Mục Dương, mày và cha mày sinh ra đều muốn chống đối tao. Mày cư nhiên để thứ súc sinh này doạ tao sợ!”
Bà ta duỗi tay muốn túm chân Lý Mục Dương kéo ra, nhưng tay còn chưa chạm vào Lý Mục Dương đã bị móng vuốt của Nhan Kỳ Vân cào chảy máu, để lại ba đường đỏ tươi.
Bà ta ăn đau, càng tức giận hơn.
Tất nhiên, sự chú ý của bà ta vào Lý Mục Dương cũng bị Nhan Ký Vân thu hút và đánh lạc hướng.
“Súc sinh, cút ra cho tao! Hôm nay tao phải đánh chết mày!”
Mục đích duy nhất của Nhan Ký Vân là không để cho bà ta đánh thằng nhóc đã đạt được. Cậu từ gầm giường chạy ra bên ngoài, bà ta cũng từ bỏ ý tưởng hành hạ Lý Mục Dương, ngược lại chạy theo mèo đen!
Đáng chết, hôm nay bà ta nhất định phải bắt được thứ súc sinh đó, hung hăng trừng phạt nó!
Nhất định phải ném nó từ trên lầu xuống, làm cho nó ngã chết.
Mà lúc này Nhan Ký Vân đã chạy tới phòng khách, cậu đánh giá nhanh căn hộ ngột ngạt này.
Căn hộ có diện tích khoảng 120 mét vuông, có ba phòng ngủ hai phòng khách, một phòng bếp và một phòng tắm.
Bởi vì tính tình chủ hộ quá lôi thôi nên phòng khách giờ đây chả khác gì một mớ hỗn độn, nơi nơi đều là chuyển phát nhanh chưa mở, quần áo vứt lung tung, trên bàn thậm chí còn có bữa tối chưa ăn xong. Có một mùi tanh tưởi bay ra từ hướng bếp, có thể dễ dàng đoán được chủ hộ đã lâu không dọn rác hay rửa bát. Tóm lại, căn hộ này cực kỳ dơ.
Có vài người bên ngoài nhìn sạch sẽ ngăn nắp, nhưng mà lại bẩn thiểu vô cùng.
Ở trong căn phòng lung tung lộn xộn như vậy, tuy rằng mùi hương khó ngửi kia kích thích khứu giác cực kỳ mẫn cảm của Nhan Ký Vân, nhưng cũng dư sức để cậu trốn. Ít nhiều gì bình thường cậu cũng hay chơi trốn tìm với con sen, nếu không cậu cũng không tìm được chỗ trốn ổn định nhanh như vậy.
Người đàn bà nhào đến, chỉ cần duỗi tay là có thể bắt được Nhan Ký Vân. Nhan Ký Vân nhảy lên đống chuyển phát nhanh chất chồng cao gần trần, bà ta vồ hụt, đứng không vững vịn tay vào mấy gói chuyển phát nhanh, chúng nó liền nhanh chóng bị đẩy ngã lung tung ra sàn. Nhan Ký Vân nhảy lên bàn ăn, bà ta cũng xoay người nhào lên bàn ăn. Nửa thân hình bà ta đè lên bàn, chén đũa liền rơi loảng xoảng. Giờ đây, người phụ nữ trên mặt bàn tóc tai bù xù, nhìn chả khác nào kẻ điên.
Bà ta tức sôi máu, hoàn toàn quên mất ý định ban đầu của mình.
Mà lúc này, Nhan Ký Vân đã đứng ở trên cao, nhân lúc bà ta không chú ý mà chạy ra phòng khách nhảy lên tủ gỗ đựng đồ trang trí, ngồi xổm nghiêng đầu, hết sức kiêu ngạo nhìn người đàn bà phía dưới.
Nhưng người đàn bà thô tục kia khó đối phó hơn cậu tưởng, hôm nay bà ta nhất quyết phải bắt được con mèo đen kia!
“Tên súc sinh đáng chết!”
Bà ta vớ được gì là ném cái đó về phía Nhan Ký Vân, định ép cậu rơi xuống!
Gối ôm, chén trà, trái cây! Cái gì cũng ném.
Nhan Ký Vân nhanh nhẹn trốn thoát, từ trên nóc tủ nhảy đến tủ rượu, sau đó linh hoạt chui vào phía dưới sô pha.
Mà hộ này lại xài sô pha hình chữ L, do hai ghế lớn ghép lại, bà ta không biết nên xuống tay ở đâu, trong nháy mắt bắt đầu mờ mịt: “...”
[Phòng phát sóng trực tiếp]
“Ha ha ha, mẹ nó, lần đầu tiên thấy có người chơi phó bản này như vậy!”
“Trong khi người chơi khác thương lượng cùng bà ta thì mèo nhỏ lại quần bà ta đến quay mòng mòng. Tôi yêu bé mèo quá đi!”
“Mẹ Lý như vậy là không được rồi, thật thất vọng. Tôi muốn thấy cảnh bà ta xé xác mèo nhỏ.”
“Ha ha ha, lúc mà bé mèo chui xuống dưới sô pha ấy, mẹ Lý liền trợn tròn mắt lên, không hề nghĩ tới sô pha vậy mà lại là bug.”
“Đột nhiên tôi có chút đau lòng cho mẹ Lý, càng nhìn càng nhớ đến thú cưng của mình.”
“Thưởng cho bé mèo điểm để bé mua đồ hộp ăn nè.”
Không khí phòng phát sóng náo nhiệt cỡ nào cũng không ảnh hưởng tới Nhan Ký Vân. Cậu thở dốc, cố gắng điều tiết nhịp thở của mình.
Cậu nằm ở dưới ghế sô pha nghỉ ngơi một chút, cũng có thể coi là đã an toàn.
Đột nhiên, có ánh sáng bất ngờ lọt vào tầm mắt, xem ra bà ta có chấp niệm với việc bắt cậu.
Thế mà bà ta lại dùng tay không nâng đoạn sô pha bên trái lên, trên miệng cười tà ác: “Để tao xem tên súc sinh mày còn trốn đi đâu!”