Đối tượng Lý Mục Dương cần được bảo vệ giờ đây đang ôm Nhan Ký Vân chạy tới căng tin trường gần đó.

Có lẽ vì Lý Mục Dương quá nhỏ gầy, ôm Nhan Ký Vân chưa được bao lâu thì tay đã run rẩy. Nó chạy mới được một đoạn thì Nhan Ký Vân đã nhảy từ trên tay nó xuống. Cậu nguyện ý hưởng thụ việc không cần đi lại, nhưng cậu không thể cứ để một đứa nhóc hay bị bắt nạt này mang cậu đi mãi được. Cậu cũng không có bị què.

Giữa trưa, chuông vang lên, học sinh đều đi về phía căng tin ăn cơm.

Náo loạn cả nửa ngày trời thì buổi sáng mới qua, vẫn là nên đi ăn trưa rồi.

Khác với các trường trung học, căng tin của trường tiểu học luôn có giáo viên trông coi học sinh xếp hàng lấy cơm.  

Vào thời gian này, bụng Lý Mục Dương cũng đói, nhưng nó mới bị mấy người chơi kia dọa nên lựa chọn cùng Nhan Ký Vân ngồi ở gần cửa sổ gần căng tin.

Mùi đồ ăn tràn ngập căng tin, bay ra bên ngoài. Bởi vậy, không chỉ có Lý Mục Dương đói, mà Nhan Ký Vân cũng đói. Mèo khác với người, mèo nhỏ hơn nên dễ đói hơn, lại còn không thể ăn nhiều. Nếu ăn quá nhiều thì sẽ tạo nên gánh nặng cho cơ thể, dễ gây nôn mửa. Cho tới nay, cậu đều ăn ít nhưng chia làm nhiều cữ.

Căng tin ở lầu một, một người một mèo lại ngồi ở gốc cây. Mèo đen dựng tai cẩn thận nghe động tĩnh ở bên trong.

Ngày thường ở nhà mỗi khi đói đều có cơm ăn, thời điểm không đói bụng thì đi ngủ hoặc ra ngoài đi dạo, rõ ràng đã tiến vào kỳ dưỡng lão rồi, ai biết còn bị kéo vào cái trò chơi kỳ quái này, tự nhiên thấy nhớ con sen đang ở nhà quá.

Căng tin cũng là nơi đông người. Nếu Lý Mục Dương đi vào ăn cơm có khả năng sẽ bị bạn học va chạm làm đổ đồ ăn lên người, giá trị sinh mệnh sẽ rớt xuống.

Vừa nghĩ tới, cậu liền thấy hệ thống thông báo giá trị sinh mệnh của Lý Mục Dương giảm xuống.

[Giá trị sinh mệnh của Lý Mục Dương còn 55%]

Nhan Ký Vân: “……” Nghĩ cái gì có cái đó.

Trên người Lý Mục Dương không có vết thương, hẳn là bởi vì đói nên giá trị sinh mệnh mới giảm.

Nhan Ký Vân định lợi dụng thân phận của mình đi theo thằng nhóc lấy cơm, nhưng nghĩ đến khả năng sẽ đụng mặt học sinh giống như Vương Kỳ Kỳ thì khá rắc rối. Tuy nhiên, cũng không thể vơ đũa cả nắm, làm sao có nhiều học sinh thích ra oai như vậy?

Nếu Lý Mục Dương tử vong thì không biết sẽ có hậu quả gì. Dựa theo kinh nghiệm chơi game của cậu, NPC chính tử vong thì trò chơi liền kết thúc, cậu cái gì cũng không có.

Nhan Ký Vân thay đổi kế hoạch, không ngồi xổm dưới gốc cây nữa mà nhảy lên cửa sổ căng tin, chầm chậm đi tới chỗ mấy học sinh nữ ngồi xuống, ánh mắt nhìn chằm chằm khay đồ ăn của họ.

Mấy bạn nữ vẫn là người có thiện cảm với động vật nhỏ nhất: “Oa, mèo nhỏ đáng yêu quá.”

Tuy rằng Nhan Ký Vân ngồi gần nhóm bạn nữ, nhưng cậu vẫn duy trì khoảng cách nhất định.

Tâm của đứa nhỏ mềm xuống, rất biết điều mà cho cậu một cái bánh bao. Nhan Ký Vân sau khi đạt được mục đích liền xoay người rời đi.

Học sinh nữ vừa cho bánh bao: “……”

Nhan Ký Vân quay lại gốc cây lúc nãy, đem bánh bao nhét vào tay Lý Mục Dương.

Lý Mục Dương hiểu ý mèo đen, nhẹ nhàng sờ đầu cậu, nhỏ nhẹ nói: “Cảm ơn Hạt Mè.”

Nhan Ký Vân chăm chú nhìn nó, dùng chân vỗ vỗ tay nó, ý bảo nó ăn nhanh lên. Lý Mục Dương ăn xong thì giá trị sinh mệnh cũng ổn định trở lại, hào phóng tặng độ hảo cảm cho Nhan Ký Vân.

[Độ hảo cảm của Lý Mục Dương với người chơi Nhan Ký Vân +25]

Người chơi khác: “……”

Là bọn họ chọn sai cách thông quan phó bản hả?

Nhan Ký Vân từ đầu tới đuôi không hề xuất hiện, tại sao hắn lại có được độ hảo cảm của vai chính!

Nhan Ký Vân đã quen với việc có được độ hảo cảm của Lý Mục Dương. Cậu hiện tại đói đến rã rời, lần nữa nhảy lên cửa sổ, diễn lại vở kịch đó nhưng ngồi trước một nhóm học sinh nữ khác, nhìn bánh bao của người ta. Bạn học nữ này không phụ kỳ vọng của cậu, lấy bánh bao đưa qua.

Mèo đen lấy được bánh bao liền chạy đi, quá mưu mẹo.

Nhan Ký Vân trở lại bên Lý Mục Dương, cậu từng chút một ăn nốt bánh bao. Hôm nay vận động quá mức nên ăn nhiều cũng không sao.

[Phòng phát sóng trực tiếp]

“Nhìn bé mèo ăn mà thèm, đói bụng quá.”

“Mèo nhỏ đáng thương quá, đáng lẽ phải có đồ hộp ăn mới phải.”

“Ha ha ha, người chơi khác đều ngẩn người cả ra. Mặc dù thấy giá trị sinh mệnh của Lý Mục Dương giảm nhưng lại không biết thằng nhỏ xảy ra chuyện gì, tâm tình lên xuống như ngồi tàu lượn siêu tốc.”

“Phó bản này so với tàu lượn siêu tốc còn ghê hơn nhiều.”

“Mèo nhỏ ăn xong bánh bao rồi. Mẹ ơi, nhìn nó liếm lông lộ ra cái lưỡi hồng hồng nhỏ nhắn kìa. Sao mà có thể đáng yêu như vậy hả!”

Nhan Ký Vân cũng không định liếm lông, đây là bản năng vô thức, cậu cũng khó khống chế được. Nhưng lông bị dơ thì vẫn nên xử lý một chút, bằng không cậu cũng cảm thấy khó chịu.

Cậu đã làm mèo được một năm rồi. Thói quen hay gì đó đều là làm theo bản năng để thoả mãn dục vọng của mình.

Cậu cùng Lý Mục Dương ngồi ở ngoài căng tin. Khó khăn lắm mới có thời gian nghỉ ngơi, còn có thể phơi nắng bổ sung canxi.

Mà lúc này, người chơi khác vẫn đang chia nhau ra tìm kiếm Lý Mục Dương.

Buổi sáng xảy ra chuyện quá nhiều người chơi xâm nhập phòng điều khiển nên hiện tại đã bị đội trưởng đội bảo vệ canh giữ chặt chẽ, muốn đi vào cũng không được nên bọn họ cũng không biết Lý Mục Dương đang ở đâu.

Có tổng cộng mười người chơi, trừ bảy tên vừa đi đánh nhau xong, Nhan Ký Vân chiếm một chỗ nữa thì chỉ còn dư lại hai người, chính là bọn đã gặp ở phòng điều khiển.

Chín người ba phe. Từ trong miệng vài tên người chơi biết được tổng tích phân nhận được sau khi phó bản kết thúc có liên quan chặt chẽ tới sự cống hiến của họ đối với giá trị sinh mệnh của Lý Mục Dương. Mà cậu đây, từ đầu đến cuối đều ở bên Lý Mục Dương.

Một người một mèo cùng nhau nghỉ ngơi. Ở đằng xa có mấy học sinh tiểu học đang đi về phía họ, nhưng cây cối cũng không thể che được Lý Mục Dương nên khi Nhan Ký Vân nghe được tiếng nói chuyện cùng tiếng chân, cậu liền vỗ vỗ ống quần Lý Mục Dương, cùng nó trốn vào sau cái cây. Đáng tiếc, đồng phục trên người nó đã bán đứng nó.

Bạn học: “Lý Mục Dương, đang tiết thể dục, cậu ở đây làm gì?”

Thì ra đã lâu như vậy rồi. Có lẽ do ngày thường cậu ăn ở quá nhàn nên không có khái niệm thời gian quá mãnh liệt.

Nhan Ký Vân nhìn thoáng qua thời gian ở góc trái, đã hai giờ rưỡi chiều rồi.

Lý Mục Dương liếc mắt nhìn Nhan Kỳ Vân đang trốn ở trên cây, đi theo bạn học: “Lớp trưởng, tớ đi liền đây.”

Lý Mục Dương đi theo lớp trưởng tới sân thể dục. Nó lo Nhan Ký Vân không theo kịp nên lâu lâu sẽ quay đầu nhìn một cái. Nhan Ký Vân đi dưới bóng cây, vì muốn làm Lý Mục Dương yên tâm, chốc lát sẽ lộ đầu ra, chốc lát lại lộ đuôi ra. Vẻ mặt đờ đẫn của Lý Mục Dương khi thấy hành động của cậu liền lộ ra nụ cười nhợt nhạt.

Nhan Ký Vân nghĩ thầm, thằng nhóc này cười lên thật đáng yêu, giờ khắc này cậu cảm nhận được một chút thành tựu khi đang chăm trẻ.

[Phòng phát sóng trực tiếp]

“Quá hoàn hảo, quá hoàn mỹ!”

“A a a, đáng yêu chết mất! Huhu, khi nào tôi mới có thể tìm được một bé mèo nhỏ đáng yêu như thế này đây.”

“Tại sao lại đáng yêu như vậy hả! Cứu mạng, tôi muốn tắt thở rồi!”

“Điên cuồng chụp màn hình!”

“Thưởng tích phân! Thưởng tích phân!”

“Cứ tưởng như đang ở phó bản Trốn Tìm không đó. Huhu, dễ thương quá đi!”

Lúc nội tâm của người xem ở phòng phát sóng trực tiếp đều gào thét hai từ đáng yêu cũng là lúc Nhan Ký Vân muốn biết khi học thể dục Lý Mục Dương sẽ gặp chuyện gì.

Nhưng rất nhanh cậu sẽ biết.  

Thầy thể dục chia lớp 4-6 thành hai nhóm thi đấu bóng rổ. Nhóm mà Lý Mục Dương phải đối đầu cùng đều cao lớn hơn nó.

Bản thân Nhan Ký Vân chơi bóng rổ cũng khá tốt, nhưng tiền đề cậu phải là con người, chứ hiện tại muốn giúp cũng không giúp được.

Thân thể Lý Mục Dương thường xuyên chịu những trận đánh đập của mẹ nó, hơn nữa còn vừa mới hết bệnh chưa kịp khôi phục, thể lực cũng không tốt, chỉ cần nó bị đối thủ cao lớn đánh ngã trên đất, giá trị sinh mệnh của nó liền giảm 5%.

Lý Mục Dương ở sân học thể dục, người chơi liếc mắt một cái liền nhận ra nó.

Chỉ trong chốc lát, tổ đội của thiếu niên mặc hoodie lúc trước bắt cóc Lý Mục Dương đi đến, họ đổi cải trang khác, Dương Tuyết đến chỗ thầy thể dục tìm cớ để dẫn ông ta đi. Thiếu niên mặc hoodie liền nhân cơ hội này giả làm giáo viên thể dục lớp 4-6, thay Lý Mục Dương thì giá trị sinh mệnh của nó mới không giảm nữa.

[Giá trị sinh mệnh của Lý Mục Dương còn 50%]

Lý Mục Dương bị bạn học đẩy ngã, đầu gối chảy máu, giá trị sinh mệnh của nó bắt đầu giảm. Thấy vậy, Vương Miên đưa nó tới phòng y tế.

Mục tiêu nhiệm vụ một lần nữa rơi vào tay họ, thiếu niên mặc hoodie lúc này liền tìm cớ để lớp 4-6 có trò để chơi.

Nhan Ký Vân yên lặng đi theo bọn họ.

Khi đến phòng y tế, Nhan Ký Vân dừng chân cách cửa phòng năm mét, bởi vì bác sĩ ở bên trong không phải người tốt. Vương Miên đi vào liền thấy bác sĩ, bác sĩ Trì liếc mắt một cái liền nhận ra cậu ta không phải nhân viên trường, nhưng Vương Miên vẫn chưa biết mình bị nhìn thấu.

“Bác sĩ, bạn học này bị thương rồi, nhờ anh xem giúp tôi một chút.”

Bác sĩ Trì nhanh nhẹn thoa cồn, thoa thuốc cho Lý Mục Dương.

Khi bác sĩ Trì hỏi Lý Mục Dương có đau hay không cũng là lúc Vương Miên đưa lưng về phía gã, vẻ mặt gã lộ ra ý cười tà ác, gã dùng băng gạc bịt kín miệng mũi của Vương Miên, không biết giãy giụa qua bao lâu liền ngã ra đất.

Lý Mục Dương nhảy xuống ghế, muốn chạy, nhưng cũng bị bác sĩ Trì chuốc thuốc mê.

Nhan Ký Vân nghe được thanh âm bác sĩ Trì kéo vật nặng, nhưng không nghe được tiếng bước chân khác, ngay cả của Lý Mục Dương.

Mặc khác, phòng y tế cũng khá xa khu dạy học, nhưng lại khá gần bãi đỗ xe.

Lý Mục Dương bị bác sĩ Trì mang đi, nhưng gã không phải người tốt, chắc chắn sẽ hại chết Lý Mục Dương. Nhan Ký Vân nghe động tĩnh xung quanh, thấy Dương Tuyết và thiếu niên mặc hoodie kia vẫn chưa tới, mắt lại nhìn sang Vương Miên cùng Lý Mục Dương đang bị bác sĩ Trì kéo đi, cậu cảm thấy mình cần phải làm gì đó, ngăn không cho gã rời khỏi trường học.

Lần đầu tiên cậu tới đây, cậu phát hiện bác sĩ Trì mắc bệnh sạch sẽ và có chứng ám ảnh cưỡng chế.

Nhan Ký Vân làm dơ chân mình bằng bùn đất, sau đó giả bộ làm một con mèo lỗ mãng nhảy vào phòng y tế đi đi nhảy nhảy trên bàn làm việc của bác sĩ Trì, sau đó lại nhảy sang tủ đồ, đem từng lọ thủy tinh trên kệ đẩy ngã ra sàn.

Thủy tinh va chạm sàn, thứ trong lọ tràn ra. Bác sĩ Trì chưa đi được bao xa đã khựng lại, sắc mặt cứng đờ.

Ai động vào đồ của gã?

Gã ghét nhất việc có người động vào đồ của gã!

Bác sĩ Trì đem nam nhân tóc đỏ và Lý Mục Dương đẩy đến trước cửa, sau đó bước vào văn phòng bắt kẻ gian. Nhưng thứ gã thấy chỉ là một con mèo đen đứng trên kệ, đang duỗi vuốt lấy một ít cồn trong lọ. Lọ thủy tinh lung lay sắp đổ, cuối cùng cũng không thoát khỏi vận mệnh trớ trêu của nó.

Bác sĩ Trì nhìn những dấu chân mèo dính bùn đất trên mặt bàn, mặt tối sầm: “Mèo nhỏ nghịch ngợm, tôi muốn đem chân của cậu làm thịt kho tàu.”

Nhan Ký Vân ngồi xổm trên nóc tủ nhìn thẳng vào mắt gã thì chỉ thấy được sự bình tĩnh. Nhưng cậu chắc chắn rằng trong thâm tâm, gã đang điên cuồng gào thét.

Bên cạnh đó còn có âm thanh nhắc nhở có nhiệm vụ mới.

[Người chơi Nhan Ký Vân kích hoạt nhiệm vụ phụ: Bí mật của bác sĩ Trì.]

[Chi tiết nhiệm vụ: Trong vòng nửa tiếng phải tìm được bí mật của bác sĩ Trì, hoàn thành nhiệm vụ thưởng 500 tích phân.]

Nhan Ký Vân: “……”

Nhìn bác sĩ Trì là biết gã có bí mật rồi, nhưng đã gọi là bí mật thì cũng không dễ khui. Cậu có thể lựa chọn từ bỏ nhiệm vụ không?

[Phòng phát sóng trực tiếp]

“Chỉ có tôi cảm thấy lúc mèo nhỏ đẩy đổ mấy lọ thuốc nhìn rất đáng yêu sao?”

“Lầu trên không cô đơn.”

“Mèo nhỏ đáng yêu.”

“Mèo nhà tôi mà đẩy ngã chai lọ kiểu đó thì tôi chắc chắn sẽ đánh chết nó.”

“Mèo nhỏ làm gì cũng đúng cả, đều sẽ được tha thứ.”

“Ha ha ha, bác sĩ Trì có bệnh sạch sẽ, tuyệt đối sẽ không tha thứ cho nó đâu.”

“Rốt cuộc cũng chờ được tình tiết tôi yêu thích nhất rồi. Bác sĩ Trì nhất định phải phát huy tốt kỹ năng giải phẫu của mình, tôi muốn thấy hình ảnh mèo con bị giải phẫu! Máu chảy đầm đìa, từng giọt từng giọt nhễu xuống dưới, chỉ cần nhìn thôi liền cảm thấy cơm hôm nay ăn rất ngon~ Gấp đến mức chờ không nổi nữa rồi!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play