Sau khi chui vào mái hiên, Nhan Ký Vân không chạy quá nhanh, cậu cũng không lập tức tiến vào mái hiên tối tăm, mục đích duy nhất của cậu là dẫn Lý Mục Dương xuống lầu.

Mùi hương phát ra từ trong nhà Lý Mục Dương cũng không phải mùi rác ở bếp hay gì, mà là mùi ga, cực kỳ nồng.

Cậu chỉ có thể dựa vào việc Lý Mục Dương thích mình, đánh cược một phen mà chạy.

Cũng may là cược thắng, độ hảo cảm của Lý Mục Dương đối với cậu xem ra không phải giả. Ngay khi cậu vừa chạy, Lý Mục Dương liền đuổi theo.

Vì yết hầu có vấn đề nên Lý Mục Dương ít khi lên tiếng, nhưng lúc này lại vì lo lắng cho Nhan Ký Vân mà lớn giọng, mặc kệ yết hầu đang đau đớn.

Nó vừa đuổi theo vừa nói: “Hạt Mè! Hạt Mè, đừng chạy! Cậu định đi đâu vậy?”

Nhan Ký Vân đương nhiên là định dẫn nó ra khỏi tòa nhà này, cậu không biết chính xác khí ga từ đâu tới, nhưng việc nó tới từ lầu sáu là chắc chắn.

Dù cố ý hay là vô ý, cậu đều không thể để cho Lý Mục Dương đi vào.

Nếu cậu chỉ khẽ cắn quần của Lý Mục Dương làm nó rời đi, Lý Mục Dương khẳng định sẽ không lập tức hiểu được ý cậu. Tuy nhiên, nếu cậu đột ngột chạy mà không có lý do, Lý Mục Dương có thể sẽ đuổi theo.

Chỉ là Lý Mục Dương đuổi theo cậu, mẹ Lý cũng đuổi theo Lý Mục Dương.

Tại sao mẹ Lý lại đuổi theo Lý Mục Dương?

Xem ra bà ta đang bày mưu bày kế sao?

Chẳng lẽ bà ta muốn lợi dụng lúc ở nhà, mang theo cả nhà tự sát? Tại sao lại muốn tự sát?

Nhan Ký Vân vừa tự hỏi nguyên nhân vừa chạy xuống lầu.

Mẹ Lý là một người có tính tình thất thường, khi có khuynh hướng bạo lực, khi thì đột nhiên lâm vào cuồng loạn, khi thì lại la lối gào khóc. Vì thế có thể thấy được, tinh thần của bà ta có vấn đề.

Chỉ việc ba Lý cả ngày đều không xuất hiện, cũng chẳng quan tâm gì đến mọi người như tối hôm qua cũng có thể thấy được vợ chồng hai người bọn họ sống cũng không hòa thuận. Chồng đưa tiền, vợ thì từ chức ở nhà làm nội trợ, con sinh bệnh, bà ta ngày nào cũng ở trong nhà chăm, tiếp thu hàng loạt cảm xúc tiêu cực, suốt ngày buồn bực không vui nên tâm lý mới bất ổn, tính cách của bà ta ngày càng cực đoan.

Bà ta đã cực đoan rồi, trường học lại còn muốn bà ta cho Lý Mục Dương thôi học, sợi dây lý trí duy nhất của bà ta lập tức bị đứt. Thế giới của bà ta vì một chút kiêu ngạo mà sụp đổ, có thể thấy đây là cọng rơm cuối cùng trước khi bà ta suy sụp. Bà ta không biết bản thân từ chức về nhà làm nội trợ là tốt hay xấu, cho nên bà ta mới lựa chọn tự sát, lựa chọn mang theo niềm vui và gia đình không hạnh phúc này rời đi, thoát khỏi thế giới này.

Nhan Ký Vân suy đoán, bà ta đuổi theo Lý Mục Dương là muốn đem nó về nhà cùng nhau chờ chết?

Trắc trở mấy ngày trước so với ngày hôm nay của Lý Mục Dương đều chỉ là món khai vị, bởi vì cuối cùng mẹ Lý sẽ cướp đi mạng sống của Lý Mục Dương. Nếu Nhan Ký Vân không vào thang máy cùng thì dù ban ngày có bao nhiêu người chơi tận tâm tận lực bảo vệ tốt Lý Mục Dương, chỉ cần bọn họ đi theo hai mẹ con lên lầu chậm một bước, nhiệm vụ đều sẽ thất bại.

May mắn là cậu đi theo Lý Mục Dương, nếu không sẽ xảy ra hậu quả khôn lường.

Dù Lý Mục Dương là nhân vật trong trò chơi hay là người thật, qua một ngày tiếp xúc, đứa nhỏ này ở trong mắt cậu là một người sống sờ sờ, là một học sinh lớp bốn, khuyết điểm trên người nó cũng không có gì lớn, không ai có thể vì một chút vấn đề nhỏ mà cướp đi tất cả của nó.

Tối hôm qua cậu đợi ở trong phòng Lý Mục Dương, nhìn thấy phòng dán đầy giấy khen, tất cả đều chứng minh nó là một đứa trẻ ưu tú. Chẳng qua nó chỉ không đuổi kịp tiến độ học tập sau cuộc phẫu thuật, những thầy cô và mấy phụ huynh đó liền không muốn cho nó thêm cơ hội nào nữa. Mọi người đều bình đẳng, thế giới tàn khốc của người trưởng thành không nên để một đứa trẻ gánh vác.

“Hạt Mè, cậu ở dưới lầu sao?”

Nhan Ký Vân nghe được thanh âm của Lý Mục Dương, suy nghĩ của cậu liền bị đứt đoạn.

Ánh đèn trên mái hiên không quá sáng, không hiểu sao bất động sản lại đặt đèn màu xanh lá đậm đầy cầu thang. Vì vậy, vào ban đêm, mấy mái hiên càng thêm tối, Lý Mục Dương phải bước xuống dưới vài bước mới tìm thấy Nhan Ký Vân.

“Cậu định trốn đi đâu vậy? Nhà của chúng ta ở trên lầu, không thể chạy lung tung.”

Nếu bỏ qua việc nó có vấn đề ở giọng nói, Lý Mục Dương thật sự là một đứa nhỏ ôn nhu.

Nhan Ký Vân lại tiếp tục chạy xuống dưới lầu, nhà Lý Mục Dương ở tầng sáu, chỉ cần chạy thêm chút nữa là đến lầu một. Với cậu mà nói, chỉ cần nhảy hai bước là đã xuống dưới lầu.

Lý Mục Dương chỉ nghĩ là mèo đen ham chơi không muốn về nhà, cho nên nó mới chạy theo xuống lầu.

Nhan Ký Vân chạy xuống lầu một liền chui thẳng ra ngoài sảnh.

Người chơi khác như thế nào thì cậu không biết, cậu chỉ phụ trách bảo vệ Lý Mục Dương cho tốt.

Nhìn Lý Mục Dương không xa không gần chạy theo cậu, cậu liền cảm thấy an tâm.

“Hạt Mè, đừng chạy, chờ tớ với!”

Lý Mục Dương chỉ lo đuổi theo mèo đen, không có quan tâm người khác nhìn nó bằng ánh mắt khác thường bởi vì giọng nói của nó.

Nhưng nó không biết, nó không để ý không có nghĩa là mẹ Lý đi theo nó cũng vậy. Mẹ Lý giờ đây có cảm giác như bị dao đâm vào người, trước kia bà ta thích khoe con mình bao nhiêu thì hiện tại lại càng muốn tìm chỗ trốn bấy nhiêu.

Cuộc đời của bà ta không nên như vậy. Con trai bà ta hẳn là phải có một giọng nói tốt, nó sẽ gia nhập đoàn hợp xướng, thường xuyên lên sân khấu biểu diễn, giọng ca của nó rất êm tai. Giáo viên sẽ khen nó, sẽ cho nó cơ hội làm người hát chính, thành tích học tập của nó cũng thật tốt, thường xuyên sẽ nhận giấy khen học sinh ba tốt(*), thành tích của con nhỏ cũng là thành tích của bà ta.

(*)Học sinh ba tốt là học sinh có thành tích xuất sắc trong học tập, rèn luyện và đạo đức.

Nhưng bây giờ hết thảy đều đổ vỡ, con bà ta sinh bệnh, trên cổ có một cái nhọt lớn, sau khi làm giải phẫu thì đứa con trai ưu tú của bà ta cũng biến mất theo. Bà ta còn chưa kịp hưởng vinh quang thì bà ta đã bị chồng ghét bỏ vì mang thai, bị cha mẹ chồng ghét bỏ vì gia tộc có vết nhơ, những sự vinh quang được hưởng trước đó đều bị nhấn chìm xuống nước.

Chồng bà ta đưa tiền, bà ta cũng đã mười năm rồi không đi làm nên cũng không thể ra ngoài xã hội, những vọng tưởng kia cũng không thể trở lại thì sống còn có nghĩa gì nữa, chi bằng chết đi!

Không đúng, tại sao chỉ có con của bà ta đi theo, đáng lẽ cái tên đàn ông cho tiền kia cũng phải chết theo.

Nếu không phải vì ông ta không muốn có con, nếu không phải vì ông ta, bà ta sẽ không mang thai, sẽ không từ chức, sẽ không mất đi tư cách là một người phụ nữ hoàn hảo, bà ta sẽ được người khác tôn trọng, thậm chí là sau khi nỗ lực mười năm, bà ta cũng sẽ có một vị trí nhỏ trong ngành sản xuất!

Đều bởi vì người đàn ông này, đều do bọn họ hủy hoại bà ta, bọn họ đáng chết.

Nhìn con trai có diện mạo gần giống với chồng, khuôn mặt mẹ Lý càng trở nên vặn vẹo, bước chân đuổi theo Lý Mục Dương của bà ta ngày càng nhanh hơn.

“Lý Mục Dương, mày đứng lại đó cho tao, đi về nhà làm bài tập!”

Lý Mục Dương nhìn mèo đen đang đứng ở cửa tựa hồ như đang chờ nó, rồi lại nhìn mẹ nó sắc mặt thâm trầm đang xông tới, nhất thời có chút rối rắm.

Lâu rồi nó không chạy nhanh như ngày hôm nay, nó thở dốc, chờ hơi thở hơi đều thì quay đầu lại nói: “Mẹ, con chơi với Hạt Mè một chút rồi sẽ quay về nhà làm bài.”

Mẹ Lý nhìn về phía vật nhỏ màu đen ở đằng trước, cực kỳ không cam lòng. Hôm nay Lý Mục Dương bởi vì mèo đen mà mất khống chế vài lần, bà ta sắp mất đi quyền khống chế đối với con trai, bà ta không thích loại cảm giác này nên lạnh giọng từ chối: “Không được, về nhà ngay.”

Bà ta duỗi tay túm lấy Lý Mục Dương, nhưng hôm nay Lý Mục Dương hạ quyết tâm muốn đem mèo đen về nhà, nó vùng ra nói: “Chờ con bắt được Hạt Mè rồi con sẽ về.”

Không đợi mẹ Lý trả lời, nó liền chạy theo Nhan Ký Vân.

Nhan Ký Vân thiếu chút nữa đã cho rằng Lý Mục Dương phải đi về chịu chết. Cậu vất vả lắm mới lừa được người xuống lầu, nếu lại bị mẹ Lý bắt lại chẳng phải cậu mất trắng sao?

“Hạt Mè, chúng ta về nhà đi, nếu không mẹ tớ sẽ giận.” Lý Mục Dương hàng năm sinh hoạt ở dưới bóng của mẹ Lý, nó vẫn có chút sợ hãi việc mẹ nó tức giận.

Nhan Ký Vân đương nhiên không có khả năng ngoan ngoãn đi theo trở về, cậu có thể kéo dài bao nhiêu thì tốt bấy nhiêu, ít nhất phải kéo dài đến khi phó bản sắp kết thúc, mà hiện tại cách lúc đó chỉ còn hai tiếng hai mươi phút.

Cậu nhìn xung quanh thấy Vương Miên và áo hoodie đang mặc đồ bảo vệ ở dưới lầu, đến nỗi cô bé tóc ngắn Dương Tuyết cũng đang mặc một bộ trang phục thời thượng, trang điểm lộng lẫy đi tới. Ba người chuẩn bị tiến vào tòa nhà thì thấy được Lý Mục Dương và mẹ Lý, trên mặt hiện lên vẻ hớn hở.

Xem ra hai người này so với người chơi khác thì đáng tin cậy hơn nhiều, chỉ mới vài phút để giải quyết được hai tên bảo vệ, còn thay đổi trang phục, hoàn toàn có thể tiếp tục phối hợp cùng bọn họ.

Nhan Ký Vân đang cần chi viện bên ngoài, bởi vì một mình cậu chắc chắn không thể trị được mẹ Lý.

Cậu nghĩ kế trong lòng, đi tới bên chân Vương Miên và áo hoodie, thân thể mảnh mai của mèo nhỏ đụng vào ống quần tương đối sạch sẽ của áo hoodie, làm như sét đánh không kịp che tai mà nhắm mắt ngã lăn ra đất.

Ở trong mắt người khác, tứ chi của cậu đột nhiên cứng đờ, có khả năng không chú ý tới người đứng trước mặt, đột nhiên đụng vào bảo vệ, không cẩn thận bị làm cho hôn mê.

Nhan Ký Vân hoàn thành hành động “giả chết” vĩ đại!

Lý Mục Dương vừa đuổi đến: “...Hạt Mè!”

Áo hoodie hướng Lý Mục Dương giơ hai tay lên: “Tôi không có làm gì cả, là nó tự đụng.”

Cậu ta đã gặp qua người già ăn vạ, gặp qua chó ăn vạ, nhưng chưa bao giờ thấy qua mèo ăn vạ, người không biết gì nhìn vào còn tưởng rằng nhà ai huấn luyện ra!

Lý Mục Dương tiến lên bế thân thể xụi lơ của mèo đen, nó xác thực thấy Hạt Mè tự mình đâm, không thể trách bất cứ ai cả. Nói gì cảm thấy Hạt Mè có khả năng đã chết, nên nó nhẹ nhàng ôm mèo đen đã mềm nhũn vào lòng.

Nước mắt Lý Mục Dương rơi xuống: “Hạt Mè… có phải đã chết rồi hay không?”

Dương Tuyết nhìn mèo đen đột nhiên ngất xỉu, cảm thấy mọi việc thuận lợi đến đáng sợ, chủ động nói: “Bạn nhỏ, bụng của con mèo này còn động, vẫn đang hô hấp bình thường, có khả năng là do hưng phấn quá độ nên dẫn đến hôn mê. Bằng không thì em mang nó đi bệnh viện thú y nhìn khám thử, cũng có thể kiểm tra xem có phải nó đã bị bệnh rồi hay không.”

Nhan Ký Vân nghe Dương Tuyết nói liền dùng sức hô hấp, làm cho bụng mình phồng lên, xẹp xuống, phồng lên, rồi lại xẹp xuống.

Lý Mục Dương cũng không mù, nó thấy rõ ràng Hạt Mè còn sống, vẫn chưa chết, hô hấp còn rất đều.

Nó lau nước mắt, nhưng cũng lo lắng mèo đen sẽ xảy ra chuyện nên nó cảm thấy chị gái này nói đúng.

Dương Tuyết lại nói: “Nếu không em và chị cùng đi đi, chị cũng từng nuôi mèo rồi.”

[Phòng phát sóng trực tiếp]

“A a a, mèo nhỏ bị làm sao vậy? Sẽ không thật sự bị đụng tới hôn mê chứ?”

“Tôi nghi là nó cố ý giả chết trước mặt ba công cụ hình người, nó không hy vọng Lý Mục Dương sẽ đi cùng mẹ Lý. Dựa theo cốt truyện, Lý Mục Dương và mẹ Lý về nhà tất nhiên sẽ chết, ba công cụ hình người này còn khá thông minh, biết đi theo phương hướng mèo đen sắp xếp sẵn. Nhưng tôi cảm thấy mọi chuyện chắc chắn không đơn giản như vậy, tiểu khu là phạm vi hoạt động cuối cùng của Lý Mục Dương, cậu ta không thể rời đi.”

“Nó thực sự quá đáng yêu! Nó giả chết, tôi càng muốn sờ nó hơn, mèo nhỏ nằm liệt ở một chỗ cũng quá đáng yêu.”

“Thưởng cho mèo nhỏ đáng yêu một ít tích phân nè.”

Mẹ Lý vừa đuổi đến đột nhiên quát lớn: “Mấy người đang làm gì vậy? Định bắt cóc con trai tôi à!”

Ba người bọn họ còn đứng ở ngoài cửa, lúc trước cũng không xung đột với mẹ Lý, nên bà ta cũng không nhớ rõ bọn họ.

Dương Tuyết tỏ vẻ bản thân là một người phụ nữ thời thượng biết đối nhân xử thế, nhai nhai kẹo cao su nói: “Mèo nhà bà té xỉu, chúng tôi kiến nghị con trai bà đem mèo đi gặp bác sĩ, nếu tới chậm lỡ mèo chết thì làm sao bây giờ? Cô cố ý nhấn mạnh nói, “Bảo vệ đều đang ở đây, nhưng đừng có vội đội nồi cho tôi. Tôi là một người nổi tiếng trên mạng, tùy tiện quay một cái video cũng có mấy trăm nghìn người xem.”

Nhan Ký Vân âm thầm khen Dương Tuyết lanh lợi, nhưng ngàn vạn đừng để hai mẹ con họ lên lầu, nếu không nhiệm vụ chắc chắn sẽ thất bại.

Tuy rằng Dương Tuyết không biết mẹ Lý đang có ý định lôi kéo con mình đi tự sát, nhưng ý tưởng của cô và Nhan Ký Vân giống nhau, xác thực không thể để bọn họ đi lên. Bọn họ không có lý do để vào nhà Lý Mục Dương, nhân viên an ninh hay người chơi đối với người ở đây đều có tính sát thương cực lớn, nếu phản kháng quá độ còn có khả năng sẽ bị giết ngược.

Cô đưa mắt ra tín hiệu cho hai đồng đội còn lại, áo hoodie rất nhanh đã hiểu được ý của cô.

“Nếu mèo đã té xỉu, vậy nhanh chóng mang đi gặp bác sĩ đi, sinh mệnh của động vật nhỏ cũng rất trân quý.” Cậu ta còn cố tình khen Lý Mục Dương, “Bạn nhỏ này có lòng tốt, người nhà cũng không thể phá hủy được.”

Những lời này kích thích mẹ Lý, một ngày ra đường bà ta đều nghe được những lời nói không tốt, nói Lý Mục Dương không tốt, còn khinh thường bà ta, nói bà ta là kẻ điên. Đột nhiên Lý Mục Dương được khen, cảm xúc của mẹ Lý tạm thời được hòa hoãn.

Bà ta tiếp nhận kiến nghị của áo hoodie: “Vậy mang đi bệnh viện khám thử, nhưng đừng…” Có chết rồi.

Nhưng bà ta vừa ra quyết định, một người đàn ông trung niên mặc tây trang thanh lịch đột nhiên xuất hiện.

“Vợ, Dương Dương, hai mẹ con làm gì ở chỗ này vậy, tại sao còn chưa về nhà?”

Nhan Ký Vân trong lòng nhảy dựng lên, thiếu chút nữa từ chỗ đang giả chết kinh ngạc ngồi dậy.

Đây là giọng của ba Lý.
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play