Ai cũng không ngờ ba Lý sẽ đột nhiên xuất hiện. Nhưng cẩn thận ngẫm lại thì cảm thấy rất hợp lý, cuộc sống hằng ngày của Lý Mục Dương đều xoay quanh gia đình của nó, mẹ Lý và ba Lý đều là những nhân vật không thể thiếu.

Hiện tại không chỉ có Nhan Ký Vân cảm thấy khó khăn mà ngay cả ba người Dương Tuyết cũng bắt đầu nghĩ cách giữ chân bọn họ, cố gắng kéo dài cho đến tám giờ tối mới thả bọn họ về nhà.

Mẹ Lý biết ba Lý là người đưa tiền, mà hiện tại bà ta lại không có việc làm, nén giận nhiều năm cũng quen rồi nên không nghĩ tới việc ly hôn, ở bên ngoài, bà ta vẫn luôn duy trì hình mẫu hiền hòa nhân hậu. Lúc này, bà ta quay sang ba Lý, thuật lại việc mèo đen đụng vào chân bảo vệ rồi ngất xỉu.

Ba Lý liếc mắt đánh giá hai tên bảo vệ, Vương Miên và áo hoodie sợ ông ta nhìn thấu ngụy trang của bọn họ nên cố gắng giữ bình tĩnh.

Ông ta rất bình tĩnh, chỉ đánh giá “bảo vệ” vài lần, sau đó nhìn con trai nói: “Vậy thì mang mèo đi bệnh viện thú y xem thử đi. Dương Dương, đưa mèo cho cha, con và mẹ trở về nhà ăn cơm rồi làm bài tập.”

Đây đúng là phương thức xử lý tiêu chuẩn, hoàn toàn không có lỗ hổng để người khác xen vào.

Nhan Ký Vân đã kiên quyết không thể để cho Lý Mục Dương và mẹ Lý về nhà, Lý Mục Dương về nhà sẽ chết, nhiệm vụ của bọn họ cũng thất bại.

Đáng tiếc hiện tại cậu không thể nói chuyện, nếu không, cậu sẽ đem tất cả những gì mình biết nói cho người chơi khác.

Ba người chơi bắt đầu vắt óc, hai “bảo vệ” quay đầu nhìn Dương Tuyết.

Tuy nhiên, Dương Tuyết còn chưa kịp mở miệng, Lý Mục Dương đã nói trước: “Cha, con muốn đi cùng cha tới bệnh viện.”

Ba Lý nhìn thằng bé, trực tiếp từ chối: “Con ngoan ngoãn về nhà làm bài đi. Ở bệnh viện toàn là động vật nhỏ, không sạch sẽ.”

Nhan Ký Vân chắc chắn ba Lý sẽ không để cho Lý Mục Dương rời khỏi tiểu khu này, nên việc cậu giả chết cũng không còn ý nghĩa gì cả.

Giả chết không được, Nhan Ký Vân nảy sinh một ý tưởng khác. Cậu quyết đoán mở mắt ra, trong nháy mắt khôi phục sức sống, sẽ không ai cho rằng một con mèo có thể diễn.

Lý Mục Dương suy cho cùng thì vẫn là một thằng nhóc, đối với mèo đen trong lồng ngực không hề có phòng bị, hơn nữa mèo là động vật dạng lỏng, Nhan Ký Vân thuận lợi từ trong tay nó vững vàng nhảy xuống đất, sau đó lập tức chui vào lùm cây của tiểu khu.

Lúc này trời đã gần tối, ở trong lùm cây tối tăm sẽ không dễ dàng tìm được mèo đen.

Cậu không chỉ không nhát gan, còn thông minh lanh lợi, rất biết cách trốn.

Lý Mục Dương thấy Hạt Mè vừa tỉnh lại đã chạy, trong lòng sốt ruột. Nó bắt đầu không còn sợ hãi ba mẹ như ngày thường, mặc kệ vẻ mặt của bọn họ ra sao mà chui vào lùm cây tìm Nhan Ký Vân.

Nhan Ký Vân không phải vì muốn trốn mà chạy, cậu sẽ để lại cái bóng cho Lý Mục Dương lần theo, cậu sẽ dẫn Lý Mục Dương rời đi như cũ, không để cho mẹ Lý và ba Lý dẫn nó về nhà.

Dương Tuyết cảm thấy mèo đen tỉnh lại thật đúng lúc, hoàn toàn không ngờ trong trò chơi ngoài phản diện còn có sinh vật đáng yêu như vậy, đây là người trợ giúp trò chơi phái đến cho bọn họ sao?

Cô phản ứng rất nhanh: “Chúng ta giúp Dương Dương tìm mèo đi? Trời đã tối như thế này rồi, muốn tìm cũng khó.”

Hai “bảo vệ” lập tức lên tiếng: “Không thành vấn đề, an toàn của bạn nhỏ vẫn là quan trọng nhất.”

Khuôn mặt mẹ Lý có chút cứng đờ: “Vậy thì phiền các ngài quá, mèo có tìm được hay không cũng không quan trọng, nuôi thú cưng sẽ làm cho đứa nhỏ phân tâm.” Nhà bọn họ đêm nay phải cùng đi lên trời, mất mèo thì mất, bà ta một chút cũng không thèm để ý.

Nhưng đây lại là quà sinh nhật của ba Lý tặng cho Lý Mục Dương ngày hôm qua, ông ta nghe mẹ Lý nói vậy, trong lòng có chút tức giận. Ông ta vẫn duy trì ý cười trên mặt, tỏ vẻ khoan dung nói: “Vẫn là nên tìm đi, nuôi mèo có thể dạy cho đứa nhỏ học cách yêu thương.”

Giờ khắc này có thể rõ ràng nhìn thấy vợ chồng hai người bọn họ sớm đã không cùng một chí hướng.

Ba người Dương Tuyết cũng mặc kệ bọn họ, đuổi theo Lý Mục Dương. Mục tiêu nhiệm vụ của bọn họ là Lý Mục Dương, không phải ba mẹ của nó, không cần quan tâm đến hai người bọn họ, bảo vệ Lý Mục Dương mới là nhiệm vụ hàng đầu, tốt nhất là để cho nó tránh xa đôi vợ chồng này ra, càng xa càng tốt.

Ba người đi theo Lý Mục Dương, Lý Mục Dương tách bụi cây, bọn họ cũng tách theo, bọn họ còn cố tình ngăn cản tầm mắt của mẹ Lý và ba Lý, tận lực kéo dài thời gian.

Mèo đen phía trước ngừng ở đài phun nước, Dương Tuyết không tiếp tục đi tới mà quay lại hỏi Vương Miên và áo hoodie: “Chúng ta có nên giữ một người ở lại canh giữ đôi vợ chồng kia hay không? “

Vương Miên hiện tại đang rất sốt ruột, khoảng cách thời gian phó bản kết thúc cũng không còn nhiều lắm: “Có thể, nhưng cản là cản thế nào, bọn họ cũng không ngốc.”

Dương Tuyết: “Quan sát đã, ai biết bọn họ có định làm cái gì hay không. Dù đôi vợ chồng này làm cái gì với Lý Mục Dương đều sẽ gây tổn thất cho giá trị sinh mệnh của nó. Nhất định phải canh thật nghiêm ngặt, không thể để cho bọn họ tới gần Lý Mục Dương.”

Vương Miên nói: “Vậy để tôi đi.”

Áo hoodie nhỏ giọng nhắc nhở bọn họ: “Hai người họ đang tới.”

Dương Tuyết nhìn Vương Miên và áo hoodie nói: “Mấy cậu đi dời sự chú ý của bọn họ, tôi đi theo Lý Mục Dương.”

Bọn họ không chỉ muốn ngăn chặn đôi vợ chồng kia tổn thương thằng bé, mà còn phải để cho Lý Mục Dương không bị thương, mỗi một giá trị sinh mệnh của nó đều rất quý giá!

Ba người phân công xong liền bắt tay vào làm việc.

Nhan Ký Vân đã sớm biết, tai mèo rất thính, hoàn toàn có thể biết được mẹ Lý và ba Lý có ở gần đây hay không. Cậu đẩy nhanh tốc độ, mang theo Lý Mục Dương né trái né phải, cuối cùng chạy vào trong khu giải trí dành cho trẻ em của tiểu khu. Có không ít đứa nhỏ đang ở chỗ này chơi đuổi bắt, chơi súng đồ chơi, chạy xe đạp. Nơi này có lâu đài giả, có cầu trượt, còn có rất nhiều thiết bị tập thể hình.

Bởi vì trời càng tối nên lâu đài không có người, Nhan Ký Vân thừa dịp bốn bề vắng lặng liền chui vào, Lý Mục Dương cũng đi theo. Nó bị tiếng cười đùa của mấy đứa nhỏ xung quanh ảnh hưởng, chạy theo Nhan Ký Vân được vài bước, tâm tình nó cũng trở nên tốt hơn, thiếu chút nữa quên rằng mình đang tìm mèo.

Nhan Ký Vân dừng ở tầng hai của lâu đài, Lý Mục Dương bò lên theo, thấy Nhan Ký Vân bất động ngồi đó, nó cũng ngồi xuống quan sát bên trong lâu đài.

“Lần đầu tiên tớ đến nơi này đấy. Hạt Mè, cậu muốn mang tớ đến chỗ này chơi sao?”

“Sau khi sinh bệnh thì mỗi ngày đều không làm được việc gì, ngay cả một khúc dương cầm cũng luyện không xong, ngủ cũng không đủ giấc. Sau khi giải phẫu, thành tích của tớ liền tụt dốc, mẹ không cho tớ ra ngoài chơi. Tớ thực sự rất hâm mộ những bạn học ở trong tiểu khu, bọn họ học xong có thể xem TV, chơi trò chơi, chơi điện thoại, nhưng tớ thì không. Hạt Mè, hay là cậu với tớ cùng chơi trốn tìm đi?”

“Chúng ta chính là đang trốn ở nơi này.”

Nhan Ký Vân nghe Lý Mục Dương nhẹ nhàng kể lại cuộc sống hàng ngày của nó, nghe cái cách mà mẹ nó lấy việc học hành liên tục và chương trình huấn luyện khiến nó phát điên, quá khứ như vậy có dùng cả đời cũng khó mà chữa khỏi.

Cậu nhích lại gần Lý Mục Dương, cho đứa nhỏ này hưởng thụ một chút ấm áp từ động vật lông xù.

Lý Mục Dương hoàn toàn không có ý định về nhà, Nhan Ký Vân cũng ước gì nó giữ nguyên ý định này, tốt nhất là cho đến khi phó bản kết thúc.

Xung quanh có tiếng cười đùa của mấy đứa trẻ, có thanh âm quan tâm của người lớn, không hề yên tĩnh nhưng lại làm cho Lý Mục Dương cảm thấy an tâm. Có Hạt Mè ngồi đây cùng nó thật sự quá tốt, nó cảm thấy cực kỳ an toàn, tâm tình cũng rất vui vẻ.

Mãi cho đến khi xung quanh vang lên giọng của mẹ Lý và ba Lý, không gian yên lặng của một người một mèo bị đánh vỡ.

Nhan Ký Vân nhìn thoáng qua thời gian ở góc bên trên.

[Thời gian trước khi phó bản kết thúc còn một tiếng]

Cũng không biết là bọn họ dùng cách nào để tìm thấy nơi này, ba người chơi kia đã làm gì vậy? Đôi vợ chồng này khó cản như vậy sao?

Ở ngoài trừ bỏ thanh âm của mẹ Lý và ba Lý, còn có giọng của người chơi khác.

Mẹ Lý bắt đầu cảm thấy nôn nóng: “Dương Dương, con đang ở đâu vậy?”

Áo hoodie trấn an nói: “Có thể là thằng bé cùng mèo nhỏ chơi một lát thôi, chúng ta có thể từ từ tìm.”

Mẹ Lý nói: “Đã qua một tiếng rồi, Dương Dương, con chơi đủ rồi thì mau trở về đi.”

Mẹ Lý đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, bà ta lấy điện thoại ra rồi mở một cái app, từ góc nhìn của áo hoodie có thể rành mạch thấy được đó là một cái app định vị, trên đó một cái là hình của mẹ Lý, một cái là hình của Lý Mục Dương, hai cái hình đang ở vị trí rất gần nhau.

Nói cách khác, mẹ Lý luôn dùng điện thoại chính mình theo dõi hướng đi của Lý Mục Dương một cách gắt gao.  

Lý Mục Dương chỉ là một học sinh lớp bốn, gắn định vị trên người thằng bé là hợp lý. Nhưng làm người trưởng thành, bọn họ hiểu tình huống của nhà họ Lý, đột nhiên cảm thấy có chút hít thở không thông.

Thấy mẹ Lý tới gần, Nhan Ký Vân bắt đầu cảnh giác. Tiếng bước chân của mẹ Lý bất đồng với người khác, bà ta đi đường thường hay ma sát với nền đất, rất dễ phân biệt. Bởi vì Nhan Ký Vân là mèo, đã từng dùng một tháng để thí nghiệm năng lực phân biệt của mình, cho nên cậu chưa từng sai.

Mẹ Lý đang tiếp cận bọn họ, có người chơi khác kéo chân nên tốc độ có chút chậm.

Nhan Ký Vân chui vào ống tròn, Lý Mục Dương cũng không biết mẹ Lý đang tới gần, nó còn nghĩ rằng Nhan Ký Vân thật sự không muốn ngồi yên nên cũng chui vào theo, bò ra ngoài.

Nhan Ký Vân nghe tiếng bước chân của mẹ Lý ngày càng vội vã, sau đó nghe được đối phương gọi tên của Lý Mục Dương.

“Dương Dương, đừng ham chơi nữa, về nhà nhanh đi con!”

Thanh âm của bà ta càng lúc càng dồn dập, tiếng bước chân cũng cách Lý Mục Dương và Nhan Ký Vân ngày một gần hơn.

Không chỉ có giọng của bà ta, mà còn có giọng ba Lý oán trách mẹ Lý.

“Bà trông con kiểu gì vậy, đã về tới nhà rồi còn để nó chạy ra ngoài? Có biết thời gian của tôi rất quý giá hay không, đêm nay tôi còn hẹn người khác chơi game cùng.”

“Chồng à, em cũng không cố ý, chỉ là Dương Dương quá thích con mèo đen kia, vốn dĩ đã về tới nhà rồi, nhưng mèo đen lại chạy ra.”

“Bà còn lấy cớ, chỉ có mỗi trông con thôi cũng làm không xong!”

Mẹ Lý uất ức nhìn ba Lý, sau đó tiếp tục tìm Lý Mục Dương.

“Dương Dương, mẹ biết con đang ở trong lâu đài.”

“Con cũng không còn nhỏ nữa, không thể ham chơi mà không nghe lời, mau theo mẹ về nhà đi con.”

“Nó chỉ là con mèo đáng chết thôi, chờ mẹ bắt được nó, nhất định sẽ đem nó đi tặng.”

“Lý Mục Dương, nếu con còn không chịu đi ra, mẹ bắt được con mèo đen kia lập tức sẽ vứt nó đi.”

Thanh âm vững vàng của mẹ Lý bắt đầu dồn dập, trở nên sắc bén một chút.

Nhan Ký Vân cười nhạo trong lòng, mẹ Lý sao có thể vứt cậu đi, sợ là bà ta sẽ trực tiếp bóp chết cậu, tiện tay bỏ vào bao nilon ném vào trong thùng rác.

Lời của người phụ nữ này không thể tin.

Cậu buồn bực vẫy đuôi, sau đó liếc mắt nhìn Lý Mục Dương, nó cũng nhìn cậu, sau đó không tiếng động cùng cậu cười một cái.

Một người một mèo từ trong ống tròn chậm rãi chui ra.

Ống tròn được đặt lơ lửng trên không, mẹ Lý nếu muốn bắt được Lý Mục Dương cùng mèo đen thì hoặc là chui từ phía sau ống tròn đuổi theo, hoặc là vòng qua cây cột phía dưới ở chỗ chờ cầu trượt mà bắt.

Mẹ Lý là một người trưởng thành, bà ta lựa chọn đến chỗ cầu trượt chờ một người một mèo sa lưới.

Nhan Ký Vân nghe được thanh âm của bà ta ở phía trước lập tức chuyển hướng, Lý Mục Dương cũng bò theo cậu.

Bọn họ vốn dĩ cũng không bò được bao xa, chẳng mấy chốc đã chui ra khỏi ống tròn. Nhan Ký Vân chạy ra khỏi lâu đài, Lý Mục Dương cũng vui vẻ chạy theo cậu, người chơi khác cố ý tách mẹ Lý và Lý Mục Dương ra, nỗ lực kéo dài thời gian.

Chung quy vẫn lo rằng mẹ Lý và ba Lý sẽ tìm được Lý Mục Dương.

Nhan Ký Vân và Lý Mục Dương không chạy quá xa, Lý Mục Dương ngừng ở đài phun nước nhân tạo bên cạnh tiểu khu. Nó khác với những đứa nhỏ khác, khi nước phun lên thì nó liền bước vào, khi nước dừng lại thì nó liền đứng ở một bên cười tươi nhìn Nhan Ký Vân đang chạy, cả người đều vui vẻ.

[Độ hảo cảm của Lý Mục Dương với người chơi Nhan Ký Vân +5]

[Độ hảo cảm của Lý Mục Dương với người chơi Nhan Ký Vân +5]

[Độ hảo cảm của Lý Mục Dương với người chơi Nhan Ký Vân +5]

[Độ hảo cảm của Lý Mục Dương với người chơi Nhan Ký Vân +5]

[Độ hảo cảm của Lý Mục Dương với người chơi Nhan Ký Vân +5]

Những người chơi khác đang chuẩn bị chạy tới bảo vệ Lý Mục Dương: “……”

Mẹ nó, độ hảo cảm tăng liên tiếp một cách thái quá!

Nhan Ký Vân là con trai của NPC hả? Không có ai rảnh mà đi tranh giành với Nhan Ký Vân cả, tại sao hắn vẫn cố chấp đi xoát độ hảo cảm vậy hả!

Sắc mặt mẹ Lý đã đen như đáy nồi, bà ta thở hồng hộc chạy về phía Lý Mục Dương.

Trong đêm tối, mặt bà ta giờ đây gần như hoàn toàn dung hợp với nó, bà ta gắt gao nhìn chằm chằm Lý Mục Dương: “Dương Dương, về nhà.”

Tay Lý Mục Dương vừa mới hứng nước từ đài phun nước xong, trên mặt còn mang theo ý cười, nó và Hạt Mè chơi đến quên trời quên đất, từ tận đáy lòng nảy sinh ý nghĩ “không muốn về nhà”.

Nó nghĩ một hồi, liền đối mặt với mẹ Lý ở phía đối diện: “Mẹ, con còn muốn chơi thêm một lát nữa.”

Mẹ Lý trực tiếp túm lấy cổ tay nó: “Muốn bàn điều kiện với mẹ? Con chơi chưa đủ hả? Đi về nhà!”

Trong lòng người chơi ở xung quanh nói đương nhiên không đủ, hiện tại chỉ mới 7 giờ 30 phút, còn tận nửa tiếng!

Lý Mục Dương tuyệt đối, tuyệt đối không thể về nhà!

Nhan Ký Vân theo bản năng muốn xông lên cào mẹ Lý, nhưng mà đúng lúc này, ba Lý không biết từ đâu tới đột nhiên đè cậu lại, tay không nắm lấy phần thịt sau cổ xách cậu lên.

Ba Lý cười lạnh nói: “Hôm qua tao bắt được mày một lần, thì hôm nay tao cũng có thể bắt mày một lần nữa.”

Nhan Ký Vân dù muốn động nhưng vẫn nằm yên, ba Lý có phòng bị, ông ta nắm lấy bốn chân của Nhan Ký Vân để phòng ngừa cậu chạy mất.

Đám người Vương Miên thấy vậy liền cảm thấy gấp gáp như ngồi trên đống lửa: “Làm sao bây giờ? Lý Mục Dương bị mang về nhà rồi.”

Áo hoodie nói: “Chúng ta là bảo vệ, đợi lát nữa lấy cớ lên nhà bọn họ nhìn thử.”

Dương Tuyết cũng đồng ý với cách làm của áo hoodie.

Bọn họ có kế hoạch nhưng mấy người đầu trọc thì không, chọn dựa theo cốt truyện, để Lý Mục Dương về nhà là đường chết, chỉ còn có mỗi nửa tiếng, vô luận thế nào bọn họ cũng phải kéo dài thời gian!

Vì thế đám người đầu trọc chủ động xông lên trước chuẩn bị đánh ngất ba Lý và mẹ Lý.

Vậy mà vào lúc này, bảo vệ chân chính của tiểu khu lại vọt lại đây, tổng cộng có tám người, trên tay bọn họ đều có côn điện.

Trong đó có hai bảo vệ xông thẳng tới chỗ Vương Miên và áo hoodie.

Áo hoodie tránh thoát khỏi côn điện của bảo vệ còn la to: “Mẹ kiếp, chuyện gì đang xảy ra vậy!”

Ba Lý nhìn bọn họ cười ha ha nói: “Mấy người quá khả nghi, tôi có quen với vài bảo vệ, bọn họ nói tháng này căn bản không có người mới.”

Ông ta mang theo vợ con cùng với thú cưng vừa chạy lung tung bị bắt, không thèm quay đầu lại mà trở về nhà.

Mọi cơ quan trên người Nhan Ký Vân đều đang phản kháng.

Không thể trở về, sẽ chết!

Lúc này, toàn bộ người chơi đều nghe được thanh âm gọi hồn của hệ thống.

[Thời gian trước khi phó bản kết thúc còn 30 phút]

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play