Nhan Ký Vân cảm thấy may mắn vì bản thân không phải là một con mèo biết nói tiếng người. Nếu như hiện tại cậu là người, Lâm Hiệp nghe thấy cậu mắng nhiếc như thế nào, đối phương khẳng định sẽ cảm thấy chấn động.

Trái tim nhỏ của Nhan Ký Vân đập thình thịch một cách khẩn trương, làm sao để chạy trốn bây giờ?

Đột nhiên, quần áo ở trên người cậu bị lấy ra, đôi tay đang đè cậu nhanh chóng để ở dưới hai chân trước, nâng cậu lên.

Hai chân Nhan Ký Vân lơ lửng trên không, hoàn toàn không có cảm giác an toàn, cậu dùng sức duỗi chân muốn thoát khỏi sự khống chế của đối phương. Nhưng tay ông chủ Lâm lớn, đã vậy còn dài, dù Nhan Ký Vân có cố gắng thế nào cũng không thể đá đến. Vì thế, cậu định cuộn người lên trên để tác dụng vật lý lên cổ tay của anh ta, đối phương như biết trước động tác của cậu, một tay nắm lấy hai chân trước, tay còn lại bắt chân sau của cậu!

Nhan Ký Vân: …

NPC mấy người đều bị hệ thống huấn luyện qua một khóa khống chế mèo hả?

“Cũng khoẻ chán, còn có thể đá người.” Ông chủ Lâm thành công khống chế được Nhan Ký Vân. Tuy nhiên, hình như giọng điệu của anh ta không có sự hưng phấn nào, mà động tác của Lâm Hiệp còn rất ôn nhu?

Tại sao cậu không thể đá? Cậu cũng không phải thằng ngốc, nằm chờ để bị NPC tra tấn à?

Nhưng vô luận cậu vặn vẹo thân thể thế nào, ông chủ Lâm vẫn chặt chẽ áp chế được cậu, hoàn toàn không để cậu chạy thoát.

Nhan Ký Vân sáng suốt không phản kháng nữa, chậm rãi đợi thời cơ để chạy trốn, chỉ cần đối phương thả lỏng một chút cũng được.

Nhan Ký Vân bất động, ông chủ Lâm lúc này mới buông cậu ra, nhưng anh ta lại một lần nữa bọc áo khoác lên người cậu.

Anh ta nói: “Vừa nãy tôi không nên cởi bỏ trói buộc cho cậu, như vậy thì cậu sẽ không thể lộn xộn nữa.”

Nhan Ký Vân bị nhốt bên trong quần áo, chỉ có mỗi cái đầu ở bên ngoài, trông rất kỳ quái, chả khác nào con chuột chũi.

Cậu nôn nóng nhìn ông chủ Lâm, đây là một người yêu sạch sẽ, nhưng hẳn là không quá yêu. Bởi vì người có thói ở sạch sẽ không bao giờ trực tiếp dùng áo khoác vừa mới thay để bắt một con mèo vừa chui qua lồng sắt, nhảy lên bàn ăn, lại còn chạy tán loạn khắp nơi.

Ngón tay của ông chủ Lâm nhẹ nhàng nựng cằm cậu: “Lông còn rất mượt.”

Lòng Nhan Ký Vân nói tất nhiên, con sen nhà cậu chăm sóc cậu rất tốt, lông không mượt mới là lạ.

Ông chủ Lâm kéo ngăn kéo mà Nhan Ký Vân vừa lục lọi qua, từ trong ngăn lấy ra một bao cá khô giòn xốp được bọc kín.

Đừng hỏi cậu vì sao vừa nhìn đã biết rất giòn, bởi vì con sen rảnh rỗi cũng sẽ chiên cho cậu một ít, ăn rất ngon.

Ông chủ Lâm quơ quơ cái túi: “Hẳn là cậu vừa tìm cái này đi?”

Thì ra ông chủ Lâm không có phát hiện ra cậu là người chơi, còn làm cho cậu sợ bóng sợ gió một hồi. Không bị phát hiện là tốt rồi.

Bao cá khô giòn xốp kia có phải đại biểu cho việc bí mật của ông chủ Lâm không có ai biết hay không? Cho cậu ăn đồ ăn vặt mà anh ta giấu?

Ông chủ Lâm mở túi làm trò trước mặt Nhan Ký Vân, tầm mắt cậu nhịn không được mà đặt ở trên cá khô bên trong.

Đối với mèo mà nói, cá khô chính là dụ hoặc chí mạng, ông chủ Lâm cũng thật hiểu mèo.

Mùi của cá khô tiến vào chóp mũi của Nhan Ký Vân, làm cậu thiếu chút nữa mất đi khả năng suy nghĩ.

Ông chủ Lâm lấy ra một con cá khô hoàn chỉnh quơ quơ trước mặt cậu, trêu đùa ác ý nói: “Cá khô rất thơm, muốn ăn à?”

Mũi Nhan Ký Vân giật giật, khắp cả phòng đều thoang thoảng mùi cá khô, không có độc.

Cá khô cũng đưa đến miệng rồi, cậu có nên ăn hay không?

Có thể ăn đồ NPC cho sao?

Nghĩ đến con cá vừa mới ăn ở bếp cũng do ông chủ Lâm đưa rồi lại nhìn con cá khô kia. Người này hẳn không phải là người xấu, lỡ sau khi ăn cá khô ông chủ Lâm sẽ thả cậu đi thì sao?

Nhan Ký Vân vẫn là không khống chế được bản năng mà mở miệng cắn thử một miếng cá khô. Không có muối và bột nêm ở bên trong, không có gì không tốt cho dạ dày cậu. Vậy thì phải ăn no mới có sức tiếp tục tìm manh mối thông quan phó bản.

Nhan Ký Vân chậm rãi ăn cá khô thơm ngon, rất giòn xốp, vừa đưa vào miệng là tan, chiên cũng vừa phải. Người làm ra loại cá khô này có thiên phú không tồi, không thể phân cao thấp với con sen của cậu.

Không hổ là ông chủ của một nhà ăn, thật sự rất ngon, siêu đề xuất.

Răng rắc, răng rắc.

[Phòng phát sóng trực tiếp]

“Ông chủ Lâm có gì đó không đúng!”

“Vãi, hướng đi này của phó bản hình như có chút không đúng? Tôi đã xem qua phó bản này ở mấy phòng phát sóng khác, ông chủ Lâm nhìn thì ôn hòa nhưng thật ra rất lạnh lùng. Có phải là bị OOC(*) rồi không? Tại sao lại lấy cá khô ra dụ mèo? Ông chủ Lâm, nếu anh bị mèo nhỏ bắt cóc thì chớp mắt liền đi!”

(*)OOC = out of character = cư xử không như bình thường.

“Tôi cũng ngốc luôn rồi, nhìn mèo nhỏ ăn cá khô ngon quá đi, chảy cả nước miếng.”

“Tôi cho rằng đây là phát sóng trực tiếp trò chơi mạo hiểm, cái loại mà làm cho tim đập thình thịch ấy. Kết quả mẹ nó đây lại là phát sóng ăn uống, đã hơn nửa đêm rồi, thật đói bụng.”

“Vừa mới đặt cơm hộp xong.”

Ông chủ Lâm cho xong một miếng thì vô cùng hưởng thụ nhìn cả quá trình, sau đó lại lấy thêm miếng nữa, Nhan Ký Vân không cần anh ta dụ cũng chủ động há miệng tiếp tục ăn.

“Đây là cá khô mà tôi làm, cậu cũng có lộc ăn lắm đấy, mèo con khác cũng không được đâu. Lần trước làm xong đều là mèo khác ăn, nhưng đáng tiếc là con mèo ở gần nhà ăn biến mất rồi. Hôm qua tôi vừa nghe được một tin, ở gần chỗ này có một tên biến thái chuyên bắt mèo nhỏ về ngược đãi, nếu để kẻ đó bắt được chắc chắn sẽ bị bắn chết. Cho nên cậu phải cẩn thận, đừng để bị bắt.”

Lời này nghe như đang uy hiếp, trong nháy mắt Nhan Ký Vân cảm thấy cá khô trong miệng không còn ngon nữa.

Tất nhiên sẽ có biến thái trong phó bản, cậu cũng không quên có một tên bác sĩ giết người chôn thi thể, thích thu thập tròng mắt ở phó bản thứ nhất.

Phó bản trước có thì phó bản này chắc chắn cũng có.

Nhưng nếu có loại NPC này như ông chủ Lâm nói, cậu chắc chắn sẽ ở yên trong nhà ăn, không bao giờ bước chân tới nơi khác.

Hiện tại có thể xác định ông chủ Lâm không có đam mê biến thái nào.

Động vật luôn có bản năng tránh khỏi tai họa và bị thu hút bởi cái lợi. Khi cậu còn ở thế giới hiện thực, trong tiểu khu cũng có không ít người không thích chó mèo. Trong tình huống bình thường, cậu chỉ cần ở xa xa liếc mắt một cái là biết đối phương có thích động vật nhỏ hay không. Bởi vì người thích động vật nhỏ mặt mày đều thường rất thoải mái, họ sẽ muốn thân cận với chúng. Còn những người không thích, từ xa đã thấy vẻ mặt chán ghét hoặc không kiên nhẫn, nhưng khí chất của đối phương cũng không có ảnh hưởng gì đến cậu.

Trước kia con sen có từng tới công ty gia chánh thuê một dì giúp việc. Lần đầu tiên bà ta tới Nhan Ký Vân đang phơi nắng ở bên ngoài nên không gặp đối phương. Lần thứ hai bà ta tới, Nhan Ký Vân ở trong nhà. Lúc đó cậu đang rất yên tĩnh nằm trên sô pha, nếu bà dì kia muốn lau chùi sô pha thì có thể đuổi cậu xuống. Hoặc bà ta cũng có thể nhẹ nhàng đẩy một cái để cậu tự đi, dù sao cũng là thú cưng của ông chủ.

Nhưng khi bà ta thấy Nhan Ký Vân thì trong mắt lại tràn ngập ác ý, duỗi tay muốn túm lấy cậu. Nếu không phải do Nhan Ký Vân phản ứng nhanh thì sẽ bị bà ta đánh trúng.

Sau khi Nhan Ký Vân rời đi, bà ta còn mắng ‘con mèo chết tiệt’.

Sau lần đó, khi cậu từ xa nghe thấy tiếng con sen xuống lầu, cậu liền dẫm cái chân dính bùn đất lên chỗ bà dì vừa lau xong để làm dơ sàn nhà. Bà ta thấy thế liền cầm cây lau nhà lên muốn đánh cậu, mà một màn này vừa vặn bị con sen nhìn thấy. Cuối cùng, con sen ngăn hành vi bạo lực của bà ta lại, lập tức gọi điện cho công ty gia chánh để sa thải bà ta.

Sau vụ đó, chỉ cần trong nhà cần dọn dẹp thì con sen sẽ tự làm, tất cả là vì muốn tránh việc mèo nhà mình bị người ngoài bắt nạt.

Cho nên nếu phó bản có ai nảy sinh ác ý với cậu, Nhan Ký Vân đều có thể cảm nhận được.

Mà bởi vì vậy nên cậu cũng không có cảm nhận được ác ý của ông chủ Lâm, anh ta thật sự hưởng thụ quá trình cậu ăn cá.

Nhan Ký Vân cực kỳ an phận ăn hết phần cá khô, một lát sau đã hết bọc, tâm tình của ông chủ Lâm cũng tốt theo.

[Hệ thống: Tìm được bí mật của Lâm Hiệp 1/3]

[Chi tiết bí mật: Ông chủ Lâm rất bận rộn nhưng lại thích làm cá khô cho những con mèo ở xung quanh nhà ăn ăn.]

[Chú ý: Chỉ có ngài biết thôi, đừng nói cho người khác, nếu không ông chủ Lâm sẽ tức giận.]

Một phần ba tiến độ, còn hai cái nữa, vậy cái thứ hai và cái thứ ba là gì?

Thuận tiện nói nhảm một câu, ngoài cậu ra thì chắc cũng không có ai biết. Cậu làm mèo cũng không có kêu, mà dù có đi nữa thì cũng không có ai hiểu.

Sau khi ăn đến con cá khô thứ sáu thì có người gõ cửa văn phòng.

Miếng cá khô đã đến bên miệng Nhan Ký Vân lập tức bị lấy đi, anh ta bỏ vào trong bao rồi cột lại, nhanh chóng bỏ nó trở về trong ngăn kéo.

Nhìn cá khô biến mất, Nhan Ký Vân có chút mất mát. Cá khô này quá ngon, cậu vừa ăn một chút đã muốn có nhiều hơn.

Ngay sau đó, ông chủ Lâm lại đem áo khoác trên người Nhan Ký Vân cởi ra, trả lại tự do cho cậu.

Anh ta treo áo khoác lên lưng ghế, sau đó đi mở cửa. Thao tác này vô cùng lưu loát, phảng phất đã làm vô số lần. Nhan Ký Vân xem đến trợn tròn mắt, nhưng điều này cũng không ngăn được ông chủ Lâm mở cửa trước khi cậu kịp nhảy xuống.

Nếu bị phát hiện sẽ không có cơ hội điều tra văn phòng lần nữa.

Ông chủ Lâm mở chốt, cửa vừa mở thì Nhan Ký Vân lập tức chạy ra ngoài. Nếu ông chủ Lâm không định trói buộc tự do của cậu nữa thì chứng minh anh ta ngầm đồng ý cho cậu hoạt động ở trong nhà ăn, cậu chỉ cần cảnh giác hơn một chút là được.

Cậu trốn sau bình hoa ở hành lang, nghe lén ông chủ Lâm cùng người mới tới nói chuyện.

Người đến là người phục vụ Hà Tiểu Tất đã nhặt được súng lục.

Tầm mắt ông chủ Lâm xuyên qua Hà Tiểu Tất, nhìn đến con mèo đen chỉ lộ ra nửa cái đầu ở bình hoa, trông rất đáng yêu, khóe miệng anh ta cong lên cười. Khác với nụ cười thương mại mà anh ta hay dùng để đối mặt khách hàng, nụ cười này của anh ta trông rất chân thành.

Hà Tiểu Tất hỏi: “Ông chủ Lâm, hoạt động ăn khuya phải bắt đầu ngay lập tức, ngài có muốn xuống xem không?”

Ông chủ Lâm gật đầu: “Đương nhiên.”

Nhan Ký Vân nghe được một thông tin mới, sau 0 giờ sẽ có hoạt động ăn khuya?

Đồng thời lúc ông chủ Lâm gật đầu, tất cả người chơi đều nghe được thông báo của hệ thống.

[Độ hảo cảm của Lâm Hiệp với người chơi Nhan Ký Vân +5]

Ở phó bản trước, Nhan Ký Vân đã cày đầy độ hảo cảm của Lý Mục Dương, cho nên khi nhận được độ hảo cảm của Lâm Hiệp cũng không quá bất ngờ. Chỉ là cậu cảm thấy kỳ quái, có thể nhận được độ hảo cảm của Lâm Hiệp hả? Thoạt nhìn anh ta chả khác gì một tên phản diện.

Mà lúc này người chơi ở dưới lầu tương đối tò mò đối với vụ nhận độ hảo cảm này. Hà Tiểu Tất vừa lên lầu liền lấy được độ hảo cảm của ông chủ Lâm, chẳng lẽ cậu ấy dùng sắc câu dẫn ông chủ Lâm nên mới lấy được độ hảo cảm?

Quả thật là một chiêu hèn hạ, nhưng cày độ hảo cảm của ông chủ Lâm có tác dụng gì?

Nhưng dù thế nào, hiện tại ông chủ Lâm đang muốn xuống lầu xem hoạt động ăn khuya sau 0 giờ. Mặc kệ ông chủ Lâm có phải phản diện hay không thì Nhan Ký Vân vẫn phải đi theo, bởi vì dù sao anh ta cũng là nhân vật trọng yếu của phó bản, đi theo anh ta là không sai vào đâu được.

Nhan Ký Vân trắng trợn đi theo anh ta xuống lầu, năm điểm độ hảo cảm kia vẫn hữu dụng, Lâm Hiệp cũng không đuổi cậu khỏi nhà ăn.

Trong đám khách hàng dưới lầu có người ghét cậu cho nên cậu phải luôn che giấu bản thân. Sau khi xuống lầu, Nhan Ký Vân nhanh chóng tìm được một vị trí để trốn.

Hà Tiểu Tất xuống lầu cùng ông chủ Lâm lại trở thành đối tượng bị đánh giá của người chơi khác.

Vừa rồi chỉ có một mình Hà Tiểu Tất lên lầu, cũng chỉ có mỗi cậu ấy tiếp xúc với ông chủ Lâm, chắc chắn cậu ấy chính là người chơi Nhan Ký Vân.

Hiện tại mọi người đều đang ở khu vực nghỉ ngơi, Nhan Ký Vân ngồi nép vào bên ghế ở chỗ không có đèn của khu trung tâm. Chỉ cần không bật đèn thì sẽ không có người phát hiện ra cậu.

Cậu quan sát mấy người chơi có thân phận khách hàng đều đang nhìn Hà Tiểu Tất khiến tâm tư cậu rục rịch, hẳn là người chơi đều thấy được thông báo vừa rồi của hệ thống.

Độ hảo cảm xác thực được lấy một cách công bằng.

Nếu mấy người chơi nghĩ Hà Tiểu Tất là cậu thì sau này chỉ cần làm chút hành động đặc thù là được, sẽ không có người chơi nào nghi ngờ thân phận của cậu.

Hiện tại cậu chỉ muốn biết hoạt động ăn khuya sau 0 giờ rốt cuộc là cái gì. Ngoại trừ người chơi thì các khách hàng khác có biết không?

Sau khi phó giám đốc Lương thấy ông chủ Lâm đã xuống lầu liền nói: “Ông chủ, đã chuẩn bị xong rồi, lập tức bắt đầu sao?”

Ông chủ Lâm: “Ừ.”

Phó giám đốc Lương liếc mắt ra hiệu cho người phục vụ, sau đó mang theo Hà Tiểu Tất và nhóm phục vụ bắt đầu đi tới chỗ khách hàng ở khu nghỉ ngơi.

Phó giám đốc Lương nói: “Thưa các vị, hoạt động sau 0 giờ của nhà ăn đã bắt đầu. Trong quá trình vui lòng không ghi âm, chụp ảnh. Mong các vị đem vật phẩm có chức năng trên giao cho người phục vụ, chúng tôi sẽ tạm thời thay thế các vị bảo quản những vật tư đó.”

Người chơi xen lẫn trong khách hàng gì cũng không muốn hiểu nhưng tỏ ra đã hiểu, mỗi người đều nỗ lực phơi bày kỹ năng diễn xuất của mình.

Trong mười người chơi, Nhan Ký Vân từng gặp qua Tưởng phu nhân, Tưởng tiên sinh, cùng với Văn Nam Tinh có ấn tượng tương đối xấu đã ngồi chung với cậu trên chiếc xe tải.

Văn Nam Tinh hiển nhiên là một người có tính cởi mở, cậu ta cùng ba cô gái đến từ những nơi khác nhau trò chuyện rôm rả, hỏi được không ít thông tin của nhà ăn.

“Nhà Ăn Đêm Khuya” xuất hiện vào khoảng một năm trước, nổi tiếng toàn bộ internet, khắp nơi đều là những video lớn của họ. Ban đầu có vô số cư dân mạng nghĩ rằng nó là lừa đảo. Tuy nhiên, ngoại trừ việc nhà ăn nằm ở vị trí hẻo lánh thì mọi thứ đều tốt. Bởi vì có rất nhiều người bon chen tới đây, nghe nói mỗi một khách hàng đã tới một lần đều không muốn trở về, thậm chí còn muốn tới lần hai, cứ như bị nghiện.

Từ lúc nhà ăn mở cửa cho tới nay thì tối nào cũng trong trạng thái chật kín. Tuy nhiên, nhà ăn chỉ mở bốn ngày cho khách hàng bình thường, ba ngày còn lại đặc biệt dành riêng cho khách hàng đặt trước. Mà trong ba ngày này, số lượng khách hàng mà nhà ăn tiếp có hạn, chỉ tiếp mỗi năm mươi vị khách hàng.

Năm mươi khách hàng may mắn này là do chính tay ông chủ nhà ăn tự mình chọn, không có mã hẹn trước sẽ không thể vào nhà ăn, tất cả đều bị phục vụ chặn ở bên ngoài.

Mặt khác trước 10 giờ, thực đơn của nhà ăn đều là những món trên thị trường, sẽ không quá đặc biệt. Mục đích chính của khách hàng là thưởng thức hoạt động ăn khuya sau 0 giờ của nhà ăn. Đương nhiên, việc này không phải ai cũng biết, chỉ có những khách chân chính được chọn và chấp thuận điều khoản bảo mật mới biết được. Hơn nữa mỗi một người họ đều sử dụng một thân phận khác nhau, làm cho nhà ăn càng trở nên thần bí.

Nhan Ký Vân thầm nghĩ, khó trách lúc cậu và Văn Nam Tinh tiến vào không có người ngăn cản, phục vụ cũng không có đuổi đi, bởi vì họ đều có thân phận khách hàng.

Nhan Ký Vân nghe xong, đại khái hiểu được một chút.

Sau khi người phục vụ thu xong vật tư của khách hàng mới bắt đầu phát cho mỗi người một cái vòng tay có hình dáng tương tự như nhau.

Phục vụ phát xong còn dư ra một cái, phó giám đốc Lương hỏi: “Có vị tiên sinh hay tiểu thư nào chưa có vòng tay hay không?”

Những người chơi khác đều nhìn về phía Hà Tiểu Tất. Không hổ là người chơi lấy được độ hảo cảm của NPC, đã có thể cải trang thì cũng có thể nhịn xuống không lấy vòng tay được!

Nhan Ký Vân:...

Cậu nhìn vòng tay của mỗi người, chỉ có bản thân không có liền cảm thấy có chút ủy khuất.

Một lát sau, phó giám đốc Lương bỏ vòng tay lại, đứng ở trên bục nói: “Hẳn là vị tiên sinh kia có việc bất ngờ nên không đến, không sao cả, chúng ta không cần đợi người nọ. Trước khi công bố quy tắc của trò chơi, hãy đeo vòng tay lên tay phải của các vị.”

Tại sao lại muốn đeo vòng tay lên?

Nhan Ký Vân nhẹ nhàng di chuyển về phía Văn Nam Tinh cho tới khi có thể thấy được vòng tay của cậu ta mới thôi.

Vòng tay khá giống với loại băng đeo vận động, được làm từ chất liệu đặc biệt. Sau khi đeo lên chỉ cần nhẹ nhàng ấn vào hai bên thì sẽ tự động dính vào. Người chơi và khách hàng khác có suy nghĩ khác nhau, họ không dám tùy tiện đeo lên nên đã quan sát vòng tay trước, xem có bị khoá cứng không tháo xuống được hay không.

Mặt ngoài của chất liệu bóng loáng, nhìn thì đơn giản nhưng lại có sự khác biệt rất lớn. Bởi vì họ hoàn toàn không tìm thấy cách tháo xuống, cho nên đeo hay không đeo là một vấn đề lớn.

Họ có chút buồn bực vì không có thân phận phục vụ, nếu không liền có thể đứng ở bên cạnh xem hoạt động, không đến mức phải tùy thời ứng phó với vấn đề chết chóc xảy ra một cách bất thình lình.

Nhưng rất nhanh, họ không có thời gian rối rắm nữa.

Người chơi nhìn như tùy tiện ngồi xuống, nhưng kỳ thật chỗ ngồi đã được nhà ăn dàn xếp sẵn trước đó. Tổng cộng có năm hàng, mỗi hàng có mười chỗ ngồi, vừa vặn đủ năm mươi vị trí không thêm không bớt. Bởi vì Nhan Ký Vân lấy thân phận phi nhân loại tiến vào cho nên còn dư ra một chỗ.

Mỗi hàng đều có hai người phục vụ canh chừng nhóm khách hàng đeo vòng.

Hai người chơi Tưởng tiên sinh và Tưởng phu nhân không có ý định mang vòng tay liền bị phục vụ phát hiện.

“Thỉnh hai vị hãy đeo vòng tay vào, nếu không chúng tôi không thể bắt đầu hoạt động, phải tuân thủ quy tắc được đặt ra.”

Bị hai người phục vụ mà không chút biểu cảm nào nhìn chăm chú, hai người chơi cuối cùng cũng chịu thua trước áp lực mà mang vòng lên.

Không chỉ có họ, người chơi còn phát hiện trong lúc chuẩn bị hoạt động trong nhà ăn có thêm gấp đôi số phục vụ, mỗi một người đều trông rất hung dữ và xấu xa. Ở ngày đầu tiên nên người chơi cũng không dám quá lỗ mãng, muốn tìm được bí mật khiến cho nhà ăn nổi tiếng trên mạng thì trước tiên phải tuân thủ quy tắc trò chơi.

Sau khi người chủ trì - phó giám đốc Lương xác nhận tất cả người chơi đều đã đeo vòng tay liền tuyên bố: “Kế tiếp, kẻ hèn này xin được phép tuyên bố quy tắc ‘ăn khuya lúc 0 giờ’ cho các vị.”

“Đêm nay tiệm của chúng tôi sẽ cung cấp cho các vị khách hàng năm món ăn, mỗi món đều có công dụng khác nhau, phương thức có được nó cũng khác nhau, hoàn toàn không thể sử dụng tiền mặt hay chuyển khoản để mua nó, chỉ có thể thông qua quy tắc của ông chủ chúng tôi để lấy được. Sau đó, món ăn trong tay các vị sẽ tự phát huy công dụng quan trọng của nó.”

Chu tiểu thư, người đã chán ghét mèo đen nói: “Muốn dùng phương thức gì thì mau bắt đầu đi, không cần phải lãng phí thời gian.” Ả ta tương đối sốt ruột, ánh mắt cũng vô cùng hưng phấn.

Phó giám đốc Lương mỉm cười: “Chúng tôi sẽ lập tức mang món thứ nhất lên.”

Hai tên phục vụ xinh đẹp đẩy một món ăn xa hoa tinh xảo bước lên, không ai biết bên trong rốt cuộc là cái gì.

Nhưng Nhan Ký Vân lại biết, bên trong cái gì cũng không có, đang làm cho có lệ sao? Hay là bên trong có giấu bí mật gì đó mà người chơi không biết? Dù sao đây cũng là lần đầu tiên cậu tiếp xúc với phó bản giải mã, thật sự không dễ dàng.

Phó giám đốc Lương mở nắp lồng ra, bên trong xác thực không phải đồ ăn mà là một cái bảng có năm chữ: “Món ăn đầu tiên của đêm nay tên là ‘Lâu đài của thiếu nữ’, người được nếm thử món này chỉ có ba vị.”

Một tên đàn ông có dáng vóc hơi lùn giơ tay lên: “Cái tên này nghe rất thú vị, tôi muốn nếm thử món này.”

Nhan Ký Vân ngồi trong góc vừa vặn có thể thấy được biểu cảm của vị khách hàng đó, chỉ thấy gã ta liếm môi, trong mắt chứa đầy sự mê muội khiến cho người khác có cảm giác khó chịu.

Lại có thêm hai, ba khách hàng nam giơ tay lên.

Phó giám đốc Lương nói: “Các vị không cần nóng nảy, trước tiên tôi sẽ nói tác dụng của món ăn này. Món này thưởng thức xong sẽ mang đến cảm giác dục tiên dục tử, có thể khiến máu trong người sôi sục lên vì sung sướng. Hiện tại, khách hàng nào muốn thử món ăn này thì hãy giơ tay lên.”

Người đàn ông hơi lùn kia giơ lên trước, sau đó lại có thêm vài khách hàng nam. Trong năm mươi người có sáu người giơ tay, hai nữ bốn nam, mười người chơi đều đang trong trạng thái quan sát nên không có người nào giơ tay.

Phó giám đốc Lương hỏi: “Còn ai muốn có một trong ba phần ăn không?” Ông ta nhìn một vòng, bắt đầu đếm ngược: “Năm, bốn, ba, hai, một, chốt danh sách báo danh của món thứ nhất. Để cho công bằng, người chơi sẽ phải chơi thêm một trò chơi nhỏ nữa.”

Hai tên phục vụ xinh đẹp kéo xuống tấm màn đang che một món đồ hình tròn. Vải đỏ được cởi bỏ, tất cả mọi người đều nhìn thấy, đây là một cái vòng quay may mắn.

Nói là vòng quay may mắn, nhưng trên thực tế những gì được viết trên đó hoàn toàn không thể xem là may mắn.

Vòng quay có bốn màu đỏ, vàng, xanh dương và xanh lá được chia thành mười sáu ô, bốn màu một tổ. Nhưng độ lớn nhỏ không đồng đều, từ lớn đến nhỏ theo thứ tự là xanh dương, đỏ, vàng, xanh lá. Trong đó xanh dương chiếm vị trí lớn nhất, xanh lá nhỏ nhất, nhỏ đến mức chỉ bằng một phần mười độ lớn của ô xanh dương. Muốn quay trúng nó tương đối khó khăn, vận khí phải tốt lắm mới có cơ hội.

Ô màu xanh dương: Russian Roulette(*)

(*)Russian Roulette là một trò chơi ở Nga, là trò chơi mà người chơi phải sử dụng một khẩu súng ổ quay với một viên đạn duy nhất bên trong để bắn vào đầu mình theo lượt. Người còn sống sẽ là người chiến thắng.

Ô vuông màu đỏ: Thật hay thách.

Ô vuông màu vàng: Kéo búa bao.

Ô vuông màu xanh lá: Rút thăm.

Cả bốn trò chơi đều như muốn mạng người, đại khái cũng chỉ có ô vuông màu xanh lục là an toàn nhất.

Phó giám đốc Lương: “Quy tắc trò chơi rất đơn giản, vị khách hàng giơ tay lên đầu tiên sẽ có cơ hội ném phi tiêu, ném trúng cái gì thì tất cả người tham gia sẽ chơi cái đó.”

Một người đàn ông có dáng vẻ thuần khiết bất mãn nói: “Chúng tôi là khách hàng, không phải khách hàng đều là thượng đế sao? Tại sao vì muốn thưởng thức mỹ vị còn phải chơi những trò chơi ấu trĩ như vậy?”

Phó giám đốc Lương cực kỳ tốt bụng nói: “Tiên sinh, đầu tiên, năm mươi khách hàng đêm nay đều là do ông chủ chúng tôi tự mình chọn, món ăn ngài thưởng thức là món ngon hiếm có trên đời, ở bên ngoài tuyệt đối không thể ăn được, cơ hội ngàn năm mới có một lần. Tất nhiên, nếu ngài không muốn tham gia trò chơi, ngài cũng có thể lựa chọn rời đi.”

Người đàn ông có dáng vẻ thuần khiết hừ lạnh: “Vậy tôi sẽ đi, làm phiền mấy người đưa tôi ra khỏi nhà ăn.”

Phó giám đốc Lương vẫn tiếp tục duy trì thái độ phục vụ hoàn mỹ: “Thật xin lỗi, không có sự cho phép của ông chủ, ngài không thể tự tiện ra ngoài. Tiên sinh, tôi hỏi ngài một lần nữa, ngài khẳng định muốn rút khỏi trò chơi sao?”

Người đàn ông có dáng vẻ thuần khiết ném khăn tay xuống đất, nói: “Đúng vậy, tôi không muốn chơi mấy trò chơi thiểu năng đó cùng mấy người!”

Phó giám đốc Lương gật đầu: “Tôi đã hiểu.”

Ông ta gật đầu với người phục vụ đứng ở bên cạnh người đàn ông với dáng vẻ thuần khiết. Giây tiếp theo, chỉ thấy người đàn ông kia đột nhiên che cổ của mình lại, sau đó thân thể cúi gằm xuống, một tay ôm cổ, một tay đưa về phía người khác xin giúp đỡ. Người khác phản ứng kinh ngạc, còn chưa kịp làm gì thì người đàn ông đã ngã trên mặt đất.

Vị tiểu thư ở gần chỗ đó nhất phát ra tiếng thét chói tai: “A!”

Phó giám đốc Lương cực kỳ bình tĩnh nhìn về phía mọi người: “Xin hỏi các vị còn có nghi vấn gì đối với quy tắc không?”

Các người chơi đều cảm thấy kinh khủng, không tuân thủ quy tắc trò chơi sẽ chết.

Nhan Ký Vân và người chơi khác đều phát hiện, sở dĩ người đàn ông đột nhiên tử vong là vì vòng tay trên tay có chất độc chí mạng.

Nhan Ký Vân đang trốn cảm thấy vô cùng may mắn vì mình là chỉ là một con mèo, vô luận là người chơi hay NPC đều không biết thân phận thật của cậu.

Trước tình huống này, Nhan Ký Vân lui về vị trí tối hơn để trốn, nhà ăn này thật sự quá đáng sợ.

Đợt khách lần thứ nhất cũng không ai dám lên tiếng nữa, phó giám đốc Lương hoàn toàn vừa lòng với biểu hiện của mọi người.

Vòng tay chính là quy tắc trò chơi, người không tuân thủ quy tắc sẽ lập tức tử vong.

Cuối cùng thì trò chơi cũng bắt đầu rồi.

Người đàn ông hơi lùn kia là người đầu tiên giơ lên, tay có chút run rẩy tiếp nhận phi tiêu của người phục vụ. Nhưng vận khí hoàn toàn không tốt, ném trúng ô vuông màu xanh dương.

Nói cách khác bắt buộc phải chọn ba trong sáu người tham gia.

Russian Roulette.

Đợt này không có người chơi lên sân khấu, nhưng họ còn sốt ruột hơn mấy khách hàng đang chơi Russian Roulette.

Không ai muốn trở thành một vong hồn luôn đi theo ám NPC, họ muốn sống sót đi ra ngoài, có cách nào để tránh được một kiếp hay không?

Nhan Ký Vân che mắt lại, chưa gì đã chết năm khách hàng, tốc độ của người phục vụ cũng thật nhanh, mấy thi thể đều lập tức đưa đi.

Ngoại trừ Nhan Ký Vân, trong sân còn bốn mươi người.

Còn bốn món ăn không biết cụ thể là gì.

Nhưng cậu tin rằng đêm nay sẽ không có người nhảy ra cạnh tranh cùng người khác, trừ phi không muốn sống.

Ba người được chọn ngay lập tức được phục vụ đưa lên lầu.

Đến nỗi là lên lầu hai hay lầu ba, hay hơn thế nữa thì không ai biết được.

Ánh mắt người chơi đều đặt trên lầu, hoạt động ăn khuya hoạt động trong ba ngày, họ đã biết nên đi đâu để thăm dò.

Hoạt động tiếp tục.

Món ăn thứ hai là “Thực hiện ước mộng”, lấy hai người, không có người tham gia, món ăn được NPC đưa đi.

Món thứ ba “Alice lạc vào xứ sở thần tiên” vẫn lấy hai người, không có người tham gia.

Đến món thứ tư - “Một đêm phất nhanh”, lấy một người.

Nhan Ký Vân còn cho rằng đêm nay sẽ không có người chơi tham dự thì cậu thấy Văn Nam Tinh giơ tay lên.

Văn Nam Tinh nói: “Một đêm phất nhanh, tôi thích, ngụ ý khá tốt.”

Người chơi khác thấy Văn Nam Tinh thật dũng cảm, cậu ta là người đầu tiên trong đám người chơi dám giơ tay lên.

Cạnh tranh cùng Văn Nam Tinh là một đôi phu thê trung niên, khuôn mặt của họ rất tiều tụy, như đã thức mấy đêm không ngủ. Tuy nhiên, người giơ tay là người chồng, vợ ông ta chỉ đi lên cùng mà thôi.

Hiển nhiên, người phụ nữ kia sốt ruột hơn Văn Nam Tinh, bà ta không ngừng nắm vạt áo cũ kỹ của mình. Hai người họ đứng chung một chỗ với Văn Nam Tinh có vẻ ngoài tinh xảo cực kỳ bất đồng, hay nói chính xác hơn là hoàn toàn trái ngược nhau.

Văn Nam Tinh có chút muốn rút khỏi cạnh tranh. Ở thế giới hiện thực, cậu ta là idol nổi tiếng, lượng thu nhập xa xỉ. Nếu cái món “Một đêm phất nhanh” thật sự có thể làm người ta phất lên nhanh chóng sau một đêm thì cậu ta nguyện ý nhường cho người khó khăn hơn.

Nhưng cậu ta đã giơ tay, không thể rút khỏi.

Những người chơi khác đều cảm thấy không cùng đôi phu thê cạnh tranh cũng không sao.

Nhan Ký Vân quan sát ở một bên cảm thấy kỳ quái. Phần lớn khách hàng xung quanh đều ngăn nắp, trọng thể diện, cho dù không có cố tình sửa soạn thì quần áo cũng không nát đến thế, nhưng cậu có thể ngửi được mùi nước hoa chưa tẩy sạch trên người người chồng. Con sen nhà cậu đôi lúc cũng khá điệu đà, ra cửa hẹn đồng nghiệp đi chơi mà cũng xịt nước hoa, sau khi về thì sẽ thay quần áo ngay để tránh cậu nghe nhiều không tốt cho sức khoẻ. Lấy sự hiểu biết nông cạn của cậu về nước hoa, loại mà người chồng sử dụng chắc chắn không phải loại kém chất lượng. Nhưng tại sao họ lại giả làm người nghèo? Chẳng lẽ họ biết hôm nay sẽ có một món ăn tên “Một đêm phất nhanh”?

Thật sự có thể phất nhanh sao?

Làm một con mèo, Nhan Ký Vân không có tiền. Nếu có thể giúp cậu phất nhanh trong vòng một đêm, cậu cũng thử món này, nhưng làm thế nào?

Sau khi thu hồi trí tưởng tượng nhàm chán, Nhan Ký Vân phát hiện người chơi khác không chú ý tới ngụy trang của đôi vợ chồng này, có lẽ họ muốn người khác đồng tình nên mới nảy sinh ra kế sách này.

Nhưng Nhan Ký Vân không ngờ gan của Văn Nam Tân lớn như vậy, là người chơi đầu tiên đứng trước mũi nhọn.

Một vị trí, hai người cạnh tranh.

Văn Nam Tinh là người giơ tay đầu tiên, cậu ta được quyền ném phi tiêu.

Ô màu đỏ: Thật hay thách.

Văn Nam Tinh và người chồng giả nghèo đứng trước một cái bàn, trước mặt họ là một món đồ chơi hình cá mập.

Phó giám đốc Lương nói: “Kéo búa bao, ai thắng được phép nhấn trước.”

Kéo búa bao kết thúc, Văn Nam Tinh đi sau.

Tốc độ của hai người không chậm, ý nghĩ của họ đều rõ ràng, vẫn luôn không bị cá mập cắn.

Kết quả, người chồng giả nghèo thua.

Một phục vụ phụ trách trò chơi hỏi gã ta: “Thật hay thách?”

Người nọ quyết đoán nói: “Thật.”

Người phục vụ: “Xin hỏi ngài có bí mật lừa gạt vợ mình hay không? Hãy trả lời câu hỏi trong ba giây.”

Người chồng: “Tôi không có.”

Phục vụ dùng đôi mắt tối tăm nhìn người đàn ông: “Ngài nói dối, không nói thật. Dưới danh nghĩa của ngài có vài phòng cho thuê, nhưng ngài lại giả nghèo trước mặt vợ.”

Ngay lập tức, vòng tay của người đàn ông xoay một chút, gã ta lập tức sùi bọt mép ngã trên mặt bàn, chết trong tức khắc.

Người vừa chết lại là khách quen, đây là hình ảnh kích thích thứ hai!

Người vợ tới cùng người đàn ông trợn tròn mắt, bà ta chỉ biết thét chói tai, không biết có nên biện hộ cho ông ta không, hay là vẫn nên đi hỏi về vụ phòng cho thuê.

Phó giám đốc Lương tiếc hận nói: “Thật đáng tiếc, chồng của ngài hoàn toàn có thể nói thật, chỉ có mấy căn nhà thôi mà, không cần thiết phải lừa gạt.”

Bà ta xụi lơ, ngồi dưới đất nức nở khóc.

Văn Nam Tinh lấy được món ăn thứ tư, cậu ta lấy được quyền thưởng thức “Một đêm phất nhanh”.

Văn Nam Tinh chuẩn bị đi theo người phục vụ Hà Tiểu Tất rời đi. Hiện tại trong mắt người khác, Hà Tiểu Tất chính là Nhan Ký Vân, cậu cũng không có hứng thú quá lớn đối với món ăn thứ năm nên quyết định đuổi theo họ. Lựa chọn cậu ta là bởi vì cậu và Văn Nam Tinh tiến vào phó bản cùng nhau, cậu cũng không quen người chơi khác nhưng ít ra Văn Nam Tinh làm cho cậu nổi tiếng. Một con mèo nổi tiếng đi theo cậu ta, quá hợp lý.

Mèo nhỏ lưu manh ép người ta diễn cùng quyết định kiếm sống bằng cách đi theo con người.

Dù sao Hà Tiểu Tất cũng dùng để mê hoặc người chơi khác.

Người phục vụ Hà Tiểu Tất mang theo Văn Nam Tinh đi ra khỏi khu vực trò chơi. Đến cầu thang, Hà Tiểu Tất đeo bịt mắt lên cho Văn Nam Tinh rồi mới dẫn cậu ta đi lên lầu.

Nhan Ký Vân đã tới lầu hai một lần nên đối với nơi này tương đối quen thuộc, cậu không xa không gần mà đi theo sau hai người.

Nhan Ký Vân đi qua văn phòng của ông chủ Lâm, Hà Tiểu Tất dẫn Văn Nam Tinh đi về hướng ngược lại, đi thẳng về phía trước rồi lại vòng một đường cong nhỏ. Chỗ này có một cái gương dán trên cánh cửa, sau khi đẩy cửa ra, bên trong là một cái thang không biết dài bao nhiêu.

Nhưng bởi vì thiết kế quá tốt, nhìn từ xa hoàn toàn sẽ không phát hiện nơi này có phòng bí mật.

Cậu đã nói rồi, nhà ăn chắc chắn không thể chỉ có hai tầng.

Sau khi Hà Tiểu Tất và Văn Nam Tinh biến mất ở sau mặt gương, Nhan Ký Vân mới chạy lại nhìn cái chốt mở mà Hà Tiểu Tất vừa ấn. Cậu quan sát một chút vị trí của chốt mở, nếu nhảy lên hẳn là có thể với tới. Lúc con sen không có nhà, cậu thường xuyên tự nhảy lên tắt đèn.

Chỉ là…

Có một tiếng bước chân quen thuộc truyền đến từ phía sau.

Nhan Ký Vân vừa quay đầu đã thấy ông chủ Lâm.

Không phải anh ta còn ở dưới lầu xem phó giám đốc Lương chủ trì trò chơi sao? Tại sao lại xuất hiện ở chỗ này?

Trước mặt Nhan Ký Vân chỉ có mỗi cái cửa kính này, nhưng cậu lại mở không được. Phía trước cũng là cửa nhưng lại bị khóa chặt, hoàn toàn không thể vào.

Ông chủ Lâm cúi người nói với cậu: “Mèo con, nơi này không có thức ăn ngon đâu.”

Nhan Ký Vân ra vẻ bản thân không có phòng bị với đối phương, suy cho cùng thì ông chủ Lâm cho cậu cá khô, nên cậu cọ cọ bộ lông của mình vào chân anh ta.

Dù sao thì cũng đang bẩn, cọ càng lâu thì càng sạch, chắc là sẽ không sao đâu.

Mà khi cậu làm động tác này, trong mắt ông chủ Lâm cậu lại mang một ý tứ khác: “Không cho cậu ăn cá khô, cậu còn biết làm nũng. Nếu đã đến đây rồi, tôi sẽ cho cậu đi ăn bữa khuya vậy.”

[Người chơi Nhan Ký Vân kích phát nhiệm vụ phụ: Thưởng thức một phần mỹ vị của “Nhà Ăn Đêm Khuya”]

[Độ hảo cảm của Lâm Hiệp với người chơi Nhan Ký Vân +5]

Nhan Ký Vân: …

Vậy nãy giờ cậu ngồi ở dưới lầu tận một tiếng để làm cái gì?

NPC Lâm Hiệp này cho độ hảo cảm không hào phóng bằng Lý Mục Dương, Nhan Ký Vân còn nghe được có người đi đến từ phía sau họ.

Lâm Hiệp phản ứng rất nhanh, anh ta ôm mèo đen trên mặt đất lên xoay người tiến vào trong gương.

Nhan Ký Vân nằm ở trên vai Lâm Hiệp nghi hoặc, tại sao Lâm Hiệp lại muốn trốn những người đó?

Phòng phát sóng trực tiếp [Muốn Làm Người]

“Mèo nhỏ thật biết làm nũng, cọ cọ Lâm Hiệp một chút đã có được độ hảo cảm của anh ta!”

“Đậu má, Lâm Hiệp mau ra đây chịu đòn, tôi cũng muốn được mèo nhỏ nằm ở trên vai, thật đáng ghét! Nó thật ngoan!”

“Có Lâm Hiệp rồi thì cần gì tới lão Tứ nữa. Người chơi có thể so với NPC sao?”

“Làm tôi cũng muốn ôm một cái! Hai chân của nhóc con đặt ở trên vai Lâm Hiệp trong thật đáng yêu, càng đáng yêu hơn nữa là nó còn dựng cả tai lên!”

“Cứu mạng, phó bản thứ nhất không có loại ôm này! Cắn móng tay, ghen tị quá! Siêu cấp muốn sờ mèo nhỏ!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play