Nhan Ký Vân nghe thấy tiếng bước chân không phải phát ra từ NPC nào đó hoặc người chơi trong nhà ăn.
Họ cố tình hạ thấp giọng nói, cách một cửa kính, Nhan Ký Vân hoàn toàn không nghe rõ cuộc nói chuyện của họ.
Cậu nghĩ, có phải là mấy người ở trong mấy căn phòng thoạt nhìn không có chút thông gió nào đi ra không.
Không phải Lâm Hiệp là ông chủ của nhà ăn sao? Tại sao còn phải trốn tránh những người đó, thật kỳ lạ.
Lâm Hiệp mang theo Nhan Ký Vân đi về hướng Văn Nam Tinh bị mang đi, anh ta bước rất nhanh, kéo dài khoảng cách với những người nói nhỏ ở phía sau.
Nếu Nhan Ký Vân có thể nói tiếng người, cậu sẽ hỏi ngay những người đó là ai.
Hiện tại trên đầu cậu toàn dấu chấm hỏi, nếu nguyên nhân mà nhà ăn nổi tiếng chỉ nhờ vào nguyên liệu nấu ăn, thì có phải quá đơn giản hay không?
Cậu cũng không biết Hà Tiểu Tất đã đưa Văn Nam Tinh đi đâu.
Nhan Ký Vân quay đầu nhìn phía trước để nhớ đường đi, ở trong đầu nhẩm thầm từng cái nghi hoặc.
Thang lầu trước mắt càng ngày càng hẹp, đại khái sau năm mươi bậc thang, tầm nhìn của cậu thay đổi. Ở cuối cầu thang có hai con đường đang mở sẵn cửa.
Lâm Hiệp quyết đoán quẹo trái, Nhan Ký Vân bị anh ta khiêng trên vai, không cần tự đi đường, tiết kiệm được không ít thể lực.
Cậu tương đối cảnh giác với hoàn cảnh xa lạ, tai vẫn luôn thẳng đứng. Cậu nghe được những người phía sau đi về hướng khác, càng lúc càng xa họ, thẳng cho đến tận khi Nhan Ký Vân không còn nghe được thanh âm của họ nữa.
Mà lúc này, Nhan Ký Vân nghe được âm thanh leng keng xắc rau bao trùm cả một gian phòng.
Nơi này là… bếp của nhà ăn?
Nhưng tại sao lại từ lầu hai đi vòng xuống? Chẳng lẽ nhà ăn có hai bếp, một cái là dùng cho buôn bán hàng ngày, một cái là nhằm vào khách hàng sau nửa đêm?
Mỗi một món đồ ăn của bữa ăn khuya đều có cái tên kỳ quái.
Nói nơi này là bếp thì cũng không giống bếp, bởi vì nó bị cửa kính trong suốt ngăn cách. Cậu cảm thấy nơi này giống phòng thí nghiệm hơn, có khả năng là để nghiên cứu đồ ăn mới.
Dù là phòng thí nghiệm hay phòng bếp thì nhân viên đều mặc áo blouse trắng, mang khẩu trang. Nhưng trước mặt họ không phải là cốc chịu nhiệt, ống nghiệm, mà là dùng những chén đĩa có màu sắc rất kỳ quái. Có một bình hỗn hợp nước trái cây giống với màu máu, có thể là do bỏ quá nhiều cà chua, thoạt nhìn còn sền sệt như cháo. Sẽ có người bình thường nuốt trôi loại đồ ăn này sao?
Thứ này có phải dùng nguyên liệu kỳ quái gì đó để nấu ra không?
Nhan Ký Vân tiếp tục quan sát, không phát hiện có cái gì không giống với thông tin nhận được nên chỉ im lặng ghi nhớ con đường mà Lâm Hiệp đi.
Lâm Hiệp không giống như tiến vào tuần tra, nhưng địa vị của anh ta ở chỗ này tương đối cao. Khi anh ta đi ngang qua thì bọn nhân viên áo blouse trắng đều sẽ gật đầu chào hỏi.
Khách hàng của nhà ăn căn bản không phải vì nguyên liệu nấu ăn tươi ngon và tay nghề của đầu bếp mà đến, thứ thu hút họ là tên của những món ăn đó, rốt cuộc thì những cái tên đó đại biểu cho cái gì?
Họ tiếp tục đi về phía trước, lúc này chạm mặt với một vị áo blouse trắng đang đi tới.
Phần lớn nhân viên nghiên cứu mặc áo blouse trắng đều treo khẩu trang, nhưng vị này lại môi hồng răng trắng, phong cách của hắn ta hoàn toàn không giống với đám kia, áo không cài hết cúc, tay lại để ở trong túi, trong miệng còn ngậm cây tăm xỉa răng, trông rất cà lơ phất phơ. Hắn ta cố ý dừng trước mặt Lâm Hiệp, chặn đường không cho anh ta đi.
“Lâm Hiệp, cậu không ở sảnh ngoài tiếp đãi khách nhân mà mang theo mèo chạy tới đây làm cái gì, không rõ quy định à?” Đối phương đánh giá mèo đen trên người Lâm Hiệp vài lần, nhíu nhíu mày, hắn ta hoàn toàn không cảm thấy hứng thú với con mèo này.
“Vậy sao cậu lại ở đây vào lúc này? Tựa như nghiên cứu thức ăn cũng không phải công tác của cậu.”
Dường như đối phương không dự đoán được Lâm Hiệp sẽ đột nhiên cãi lại, lấy tăm xỉa răng bên miệng xuống: “Được, ai cũng không nên nói. Nhưng con mèo này cũng thật khó coi, đen thui.”
Nhan Ký Vân nằm không cũng trúng đạn: …
Đen cũng không phải là do cậu sai. Hơn nữa, tại sao người này lại còn chê mèo của Lâm Hiệp?
Cậu nhìn ra địa vị của người này hiển nhiên không thể phân cao thấp cùng Lâm Hiệp. Nếu không phải hắn ta cũng mặc áo trắng, cậu còn tưởng hắn ta là lão đại vừa mới ăn xong bữa khuya nên lại đây giám sát nhân viên tăng ca, bộ dáng mười phần kiêu ngạo, còn rất lơ đãng.
Hắn ta có thân phận gì ở đây?
Đối phương thấy mèo đen không chớp mắt nhìn mình, nảy sinh ác ý, duỗi tay túm lấy đuôi dài đang đặt ở trên cánh tay của Lâm Hiệp.
Nhan Ký Vân không kịp phòng ngừa đột nhiên bị người ta túm đuôi, lập tức duỗi móng cào lên mu bàn tay của đối phương. Đối phương tránh không kịp, mu bàn tay cứ thế nhiều thêm ba vết máu.
Nhan Ký Vân ghét nhất những người túm đuôi cậu, túm một cái cào một cái!
Trong tiểu khu có một thằng nhóc, một lần thấy cậu đều muốn nắm đuôi cậu, cũng may là lần nào cậu cũng né tránh kịp thời. Sau đó, còn có một thằng nhóc rất quậy hay cố ý hù cậu, cậu liền làm cho thằng nhóc ba tuổi đó khóc. Thấy nó khóc, Nhan Ký Vân liền cảm thấy tinh thần sảng khoái.
Hiện tại cũng vậy, hắn ta hơi giật mình nhìn vết máu trên tay mình, mở miệng chửi má nó, Lâm Hiệp cười nhạo nói: “Giang Diễn, cậu nghĩ cậu có quyền chạm vào đuôi nó hả? Giờ thì hay rồi, bị Black cào cho chảy máu.”
Nhan Ký Vân nghe được hai cái tên, một cái là Giang Diễn, cái còn lại là Black. Giang Diễn khẳng định là người đã sờ đuôi cậu, nhưng vấn đề là, Black là ai?
Cậu tuyệt đối sẽ không chấp nhận!
Khi trong lòng Nhan Ký Vân còn âm thầm chửi thì lại nghe thấy tiếng hệ thống.
[Người chơi Nhan Ký Vân kích hoạt nhiệm vụ phụ: Giang Diễn có chút hiếu kỳ đối với ngài, trước khi phó bản kết thúc phải tìm ra bí mật của Giang Diễn. Hoàn thành nhiệm vụ sẽ được thưởng 500 tích phân.]
Nhan Ký Vân: ???
Nhiệm vụ này là đang muốn cậu đi tiếp xúc Giang Diễn?
Giang Diễn có bí mật gì?
Cậu vừa mới đem người ta cào đến chảy máu, hiện tại muốn lấy được độ hảo cảm của đối phương hẳn là sẽ rất khó, quá khó xử.
Hình như Giang Diễn hoàn toàn không quan tâm đến vết cào, Lâm Hiệp cũng không muốn cùng hắn ta nói chuyện dong dài, chuẩn bị vòng qua hắn ta tiếp tục đi về phía trước, nhưng Giang Diễn lại một lần nữa không cho anh ta đi.
Hắn ta hạ giọng nói: “Lâm Hiệp, tốt nhất cậu đừng để tôi biết được nhược điểm của cậu, cũng tốt nhất đừng phá hỏng kế hoạch của cha, ông ấy sẽ càng không bỏ qua cho cậu.”
Lâm Hiệp yên lặng đối mặt với Giang Diễn.
Giang Diễn tiếp tục nói: “Phó giám đốc Lương, tên cấp dưới đó của cậu rất thú vị. Hình như ông ta đã nói chuyện với cha về việc muốn thăng chức, cậu không cẩn thận coi chừng đày xuống đó.”
Lâm Hiệp không muốn nghe hắn ta nhiều lời, đẩy Giang Diễn ra: “Cậu đang chặn đường tôi.”
Nhan Ký Vân dựng tai lên nghe hai người nói chuyện, không có người nào nghe cuộc đối thoại này rõ hơn cậu.
Hai người đứng ở hai phe đối lập sao?
Rốt cuộc họ là đồng nghiệp, hay có mối quan hệ sâu hơn?
Lâm Hiệp làm lơ lời nhắc nhở của Giang Diễn, mang theo Nhan Ký Vân rời đi. Cậu quay đầu nhìn về phía sau, Giang Diễn vẫn đứng đó, nhưng hắn ta đột nhiên quay đầu lại, vẻ mặt như đang suy nghĩ gì đó. Lâm Hiệp cũng không có chú ý tới Giang Diễn vừa mới quay đầu.
Khung cảnh ở sau chỗ rẽ không còn là cửa kính trong suốt nữa mà là tường thật. Hai bên hành lang đều là cửa, trên đó không viết số mà lại là tên của căn phòng.
Tỷ như hiện tại, Lâm Hiệp vừa mới đẩy cánh cửa có tên “căn tin” ra.
Nhan Ký Vân tưởng đây là căn cứ bí mật đặc thù gì, kết quả đi vào mới phát hiện nơi này thực sự là căn tin. Bên trong có mấy người mặc đồng phục đang dùng cơm, họ ngồi yên ở chỗ ngồi, hoàn toàn không có bất kỳ cuộc thảo luận nào đang diễn ra.
Lâm Hiệp thật sự dẫn cậu đi ăn khuya.
Lâm Hiệp ngồi ở vị trí chưa có người, sau đó lấy ipad bên cạnh đặt một phần ăn.
Nhan Ký Vân yên tĩnh ngồi ở trên ghế, Lâm Hiệp spam máy, cậu cũng không chớp mắt mà nhìn theo. Tên của mấy phần ăn đó cũng không có gì khác biệt lắm so với mấy món ở “Hoạt động ăn khuya”, ngoài sảnh có năm món, trên này đều có ghi, hơn nữa số lượng còn nhiều hơn so với tưởng tượng cậu, chả khác nào đang bán sỉ.
Nhan Ký Vân giả vờ mình bị màu đỏ trên màn hình hấp dẫn, giơ chân ấn ấn lên dấu cộng ở món “Một đêm phất nhanh”, đặt món thành công.
Ăn hay không là chuyện khác, nhưng nhất định phải chọn, ngụ ý nghe thật tốt.
Lâm Hiệp cho cậu một cái liếc mắt, cảm thấy cái này chỉ là trùng hợp, nghe nói mèo đặc biệt mẫn cảm với màu đỏ, chẳng hạn như họ rất thích chơi bút laser.
“Nếu cậu đã không cẩn thận ấn một đêm phất nhanh, vậy thì cứ ăn món đó đi.”
Phải mất một lúc cơm mới lên, Lâm Hiệp không biết lấy từ nơi nào ra món đồ chơi cá mập giống với cái mà Văn Nam Tinh và khách hàng vừa mới chơi cùng.
Anh ta tràn ngập chờ mong nhìn mèo đen: “Chúng ta chơi cái này đi, tôi ấn một cái, rồi cậu lại ấn một cái.”
Nhan Ký Vân: Anh cảm thấy tôi sẽ chơi cái loại trò chơi gây thiểu năng cho mèo sao?
Lâm Hiệp ấn xuống một cái răng cá mập, cùm cụp.
Nhan Ký Vân: …
Lâm Hiệp thấy nó chỉ quan sát chứ không cử động, cho nên lại ấn thêm cái nữa.
Nhan Ký Vân nhịn không được nâng chân lên ấn xuống một cái.
Sau khi cậu làm xong động tác này liền ngẩn ra, bản thân hoàn toàn không khống chế được chân của mình, giống như bị thu hút.
Lâm Hiệp cho rằng sẽ phải dạy rất lâu, không ngờ mèo đen tương đối thông minh, cứ một đi một về mà ấn.
Trận quyết đấu đầu tiên đã có kết quả, người thua là Lâm Hiệp.
Lâm Hiệp khen: “Black, cậu thật lợi hại.”
[Độ hảo cảm của Lâm Hiệp với người chơi Nhan Ký Vân +5]
Ở phó bản này, ngoài Than Nắm ra thì lại có một cái tên khác cho Nhan Ký Vân, dù sao mèo cũng có thể giả vờ không phản ứng với chữ, nghe không hiểu thì không cần đáp lại.
Phần ăn của “Nhà Ăn Đêm Khuya” còn chưa được mang ra, Lâm Hiệp không tin mình sẽ tiếp tục thua nên bắt đầu chơi ván thứ hai với Nhan Ký Vân.
Nhan Ký Vân kiên nhẫn tiếp tục chơi với anh ta, đây chính là đối tượng nhiệm vụ của cậu, cậu đã nhận ra nhưng vẫn chơi cùng anh ta.
Lâm Hiệp lại thua thêm một ván nữa, trên mặt có chút khó xử, nhưng thông báo của hệ thống lại làm bại lộ tâm trạng của anh ta giờ phút này.
[Độ hảo cảm của Lâm Hiệp với người chơi Nhan Ký Vân +5]
Nhan Ký Vân: …
Người này có phải có khuynh hướng thích chịu ngược hay không?
Còn chưa kịp bắt đầu ván thứ ba, nhân viên của căn tin đã đưa món ăn của “Nhà Ăn Đêm Khuya” lên.
Nhan Ký Vân cảm thấy món “Một đêm phất nhanh” không có gì đặc biệt, chỉ là những miếng măng tây được trang trí xung quanh bào ngư.
Nhan Ký Vân cảm thấy mình bị lừa.
Lâm Hiệp kéo món “Một đêm phất nhanh” về phía mình, sau đó lấy một bao cá khô từ trong túi ra đặt ở trước mặt Nhan Ký Vân: “Đây mới là bữa ăn khuya của cậu.”
Nghĩ đến nhiệm vụ cần phải nhấm nháp một miếng, thừa dịp Lâm Hiệp đi mở bao cá khô, Nhan Ký Vân duỗi móng lấy một miếng bào ngư để ở trước mặt mình, sau đó bỏ vào trong miệng xoay người muốn nhảy xuống ghế chạy trốn.
Kết quả Lâm Hiệp phản ứng rất nhanh, một tay đè lên thân cậu, tay kia bóp hàm dưới: “Black, nhổ bào ngư ra. Mèo không thể ăn bào ngư, bào ngư sẽ gây ra bệnh ngoài da cho cậu, làm cậu điên cuồng rụng lông, mèo mà không có lông thì rất xấu.”
Nhan Ký Vân không thể tiếp thu việc mình có bệnh ngoài da, cậu bất động, ngoan ngoãn nhổ bào ngư ra, cảm thấy hoàn thành nhiệm vụ và cuộc sống khó khăn đều gần trong gang tấc.
[Độ hảo cảm của Lâm Hiệp với người chơi Nhan Ký Vân +5]
Nhan Ký Vân thầm tặng Lâm Hiệp vài câu chửi thề vì anh ta nắm cằm cậu đau chết đi được, đã vậy anh ta còn cảm thấy sung sướng? Độ hảo cảm này lấy được cũng không vui vẻ mấy, nhiệm vụ cũng không hoàn thành.
Người chơi khác liên tiếp nhận được ba thông báo hệ thống về việc Nhan Ký Vân lấy được độ hảo cảm của NPC, cảm thấy vô cùng ghen tị.
Tuy rằng họ đều là người chơi mới, nhưng cũng biết độ hảo cảm không phải cải trắng, rốt cuộc Nhan Ký Vân đã làm chuyện gì không thể miêu tả được với ông chủ nhà ăn?
Nếu cần hy sinh sắc đẹp, thì bằng bất cứ giá nào họ cũng không cần độ hảo cảm này!
Không ăn được “Một đêm phất nhanh”, Nhan Ký Vân buồn bực, thế nào mới có thể ăn được món ăn của “Nhà Ăn Đêm Khuya”?
Đúng lúc này, tất cả nhân viên đang ăn khuya trong căn tin đều đột nhiên đứng dậy, tai nghe bluetooth của họ đồng thời nhận được thông báo báo nguy, không chỉ có tai nghe của họ mà cả loa của căn tin cũng vậy.
“Các vị nhân viên, có khách hàng tự tiện rời khỏi khu khách quý, mong các vị chú ý không tiếp xúc với người xa lạ, nếu có hãy lập tức báo lại.”
Thông báo được lặp lại tận hai lần.
Nhan Ký Vân nghe thông báo lặp lại, cậu đoán khu khách quý là nơi mà những khách hàng có cơ hội được thưởng thức mỹ thực được đưa đến.
Trước mắt chỉ có mỗi Văn Nam Tinh tiến vào khu khách quý, cậu ta đã làm gì?
Lâm Hiệp bỏ bữa ăn khuya, thuận tay ôm mèo đen rồi theo sau vài nhân viên rời khỏi căn tin.
Nhan Ký Vân cảm thấy chính mình đã bỏ lỡ cơ hội hoàn thành nhiệm vụ, Lâm Hiệp có thể dùng cơm ở căn tin, đồ ăn hẳn là không có vấn đề gì lớn.
Cậu nhớ kỹ đường đi từ bên ngoài vào, hôm nay phó bản mới bắt đầu, còn tận hai ngày để thăm dò.
Trên hành lang có rất nhiều người mặc đồ màu đen chạy tới chạy lui. Nhan Ký Vân lại thấy Giang Diễn, có người báo cáo tình huống với hắn ta, hắn ta vẫn cà lơ phất phơ như cũ, nhưng ánh mắt lại sắc bén hơn nhiều so với vừa rồi.
Giang Diễn: “Có đào ba tấc đất cũng phải tìm được người cho tôi.”
Nhan Ký Vân: …
Hy vọng Văn Nam Tinh có thể trốn kỹ một chút, Giang Diễn thoạt nhìn không dễ đối phó.
Giang Diễn thấy Lâm Hiệp, lời nói ra vừa vô tình vừa trào phúng: “Cậu xem đi, cậu đã chọn loại khách tốt như thế đấy, còn hại tôi phải tăng ca.”
Lâm Hiệp: “Người của cậu làm việc không tốt, đừng đổ hết lên đầu người khác, tôi không rảnh giúp cậu đội nồi đâu.”
Giang Diễn chậc một tiếng rồi xoay người rời đi.
Nhan Ký Vân yên tĩnh nghe họ nói chuyện, cậu có phỏng đoán về vai trò của hai người này trong phó bản.
Một người phụ trách chọn khách hàng, người còn lại ở trong tối phụ trách sự an toàn của nhà ăn? Hắn ta bảo vệ bí mật của nhà ăn, hay là bảo vệ nguyên liệu nấu ăn được nghiên cứu ở trong phòng thí nghiệm?
Bí mật này hẳn chính là nguyên nhân nhà ăn nổi tiếng!
Có cái gì có thể làm người ta bon chen được?
Nhan Ký Vân nghĩ đến đau cả đầu.
Lâm Hiệp mang cậu ra bên ngoài. Kỳ thật cũng không có gì quá phức tạp, chỉ cần người chơi tìm được cánh cửa kính này, là có thể phát hiện ra cầu thang bên trong.
Một lần nữa trở về văn phòng ở lầu hai của Lâm Hiệp, Nhan Ký Vân đã quen thói, cậu nhảy xuống, cố ý vừa đi vừa nghe, ngửi ngửi một chút, giả vờ thích ứng với hoàn cảnh mới.
Lâm Hiệp: “Đợi một lát nữa sẽ có người mang cát mèo, nước và thức ăn cho cậu. Ngoan ngoãn ở chỗ này đợi.”
Anh ta cảm thấy con mèo đen này có thể hiểu tiếng người.
Nhan Ký Vân chỉ ước gì anh ta đi thật nhanh. Cậu nhảy lên trên ghế nhìn Lâm Hiệp rời đi, không biết anh ta muốn làm cái gì, nhưng cậu thật sự muốn theo sau.
Không biết người chơi bị mang đi ra phía sau cửa kính như thế nào rồi, hệ thống cũng không có thông báo gì.
Phía sau cửa kính mới là bí mật của nhà ăn, cậu phải nghĩ cách đi vào đó một lần nữa.
Mặt khác, hiện tại cậu đang có cơ hội tiếp tục lục lọi văn phòng của Lâm Hiệp.
Nhan Ký Vân một lần nữa kéo ngăn kéo chưa điều tra xong ra.
Không định xem thực đơn nữa, nhưng phía dưới có một chuỗi chìa khóa rất nặng không biết dùng cho nơi nào.
Trên cửa phát ra tiếng răng rắc nhỏ, Nhan Ký Vân ý thức được có người đang cạy khóa cửa, cậu lập tức nhảy xuống chui vào trốn sau bức màn.
Kỹ thuật mở khóa của đối phương khá tốt, rất nhanh đã vào trong phòng.
Có hai người, từ mức độ nặng nhẹ của bước chân có thể phán đoán được đây là hai người chơi nữ.
“Chị kiểm tra bàn làm việc, em kiểm tra xung quanh phòng, xem thử có thông tin nào quan trọng không.”
“Dạ.”
Hai người chơi nọ là hai người lấy thân phận người quen đi vào, Chu Dĩnh và Trình Lệ. Hẳn là mấy cô chờ Lâm Hiệp rời đi mới tiến vào.
Phòng phát sóng trực tiếp [Muốn Làm Người]
“Người chơi khác còn đang thăm dò ở lầu một, ở sau bếp kiểm tra nguyên liệu nấu ăn, gia vị thì mèo con đã đi vào trong cửa kính.”
“Người chơi khác còn đang ở dưới lầu cùng người phục vụ, đầu bếp, thì mèo con đã leo lên người giàu có, vừa có ăn vừa có đồ chơi.”
“Người khác bị bảo vệ đuổi theo đến mồ hôi đổ đầy đầu, sử dụng tận mấy đạo cụ, khó khăn lắm mới thoát khỏi nguy hiểm, thì mèo con đã an toàn qua lại một chuyến, còn được ôm về.”
“Bình luận trên có người để lộ thông tin của người chơi và phó bản, đáng tiếc là đã bị hệ thống ẩn đi, nếu không mèo con có thể thấy.”
“Lầu trên có nghĩ đến một vấn đề là mèo con căn bản không thể đọc chữ hay không? Nó không biết chữ, cũng không biết đếm.”
“Ui cha, nhóc con nhà chúng ta thế mà lại là người thất học.”
“Ha ha ha, bình luận phía trên làm tôi cười chết, chẳng lẽ mấy người không nghĩ tới nhóc con chỉ đang muốn tìm cá khô sao?”
Bị định nghĩa là thất học Nhan Ký Vân đang cảm thấy may mắn bởi vì vừa buồn ngủ thì có người đưa gối đầu.
Người chơi nữ lớn tuổi hơn một chút - Chu Dĩnh đi thẳng tới bàn làm việc: “Trong ngăn kéo có gì vậy?”
Nhan Ký Vân đã xem qua những ngăn kéo không khóa, cậu đang chờ chị ấy mở những ngăn còn lại.
Quả nhiên, Chu Dĩnh cũng tìm thấy thực đơn, nhưng nó không có quan hệ gì với hoạt động đêm khuya, chính là không có giá trị, cho nên chị ấy bắt đầu cạy khóa.
Tác dụng của hai chị gái nhỏ rất lớn, Nhan Ký Vân quyết định âm thầm giúp mấy cô nghe động tĩnh bên ngoài. Nếu chỉ dựa vào bản thân cậu sẽ không có khả năng thông quan, chi bằng tìm người chơi thích hợp để hợp tác. Hai chị gái nhỏ này vốn là bèo nước gặp nhau, trùng hợp bị trò chơi sắp xếp đến cùng nhau, tính cách cũng không tệ lắm, trước mắt có thể ở chung được.
Chị gái nhỏ quả nhiên mở khóa được, chị ấy tìm kiếm một vòng ở bên trong, cuối cùng cũng tìm thấy tư liệu hữu dụng.
Một phần đơn đặt hàng.
Tuy nhiên, vị sinh viên đã tốt nghiệp trung học kia thì cái gì chưa tìm được, nhưng lại phát hiện thói quen sinh hoạt của Lâm Hiệp.
Trình Lệ nói: “Phòng của anh ta quá sạch sẽ, trên giường cũng không có một chút dấu vết nào. Em nghi là buổi tối anh ta căn bản không có ngủ ở đây.”
Nhan Ký Vân nhịn không được âm thầm khen cô ấy thông minh, phát hiện của cô ấy là đúng, bọn Lâm Hiệp còn có căn cứ bí mật nữa kìa.
Chu Dĩnh: “Chị tìm được một phần đơn đặt hàng ở trong ngăn tủ bị khóa. Theo lý thuyết, đơn đặt hàng của nhà ăn hẳn là có quan hệ với nguyên liệu nấu ăn, nhưng kỳ lạ là cái này lại không có bất kỳ quan hệ nào với nó.”
Trình Lệ tiến lên xem đơn đặt hàng: “Đây có phải là bí mật nhà ăn hay không?”
Chu Dĩnh: “Có thể có quan hệ, nhưng cũng không quá chắc.”
Nhan Ký Vân tò mò không biết mấy cô đã thấy gì trên đơn đặt hàng.
Kế tiếp, Trình Lệ thì thầm: “Đương quy, nấm phục linh, sâm Mỹ, thạch hộc, sừng hươu, mấy số này đều là dược liệu trung y. Không phải trong phim phóng sự thường hay có rất nhiều chủ quán có phương pháp bí mật sao? Có thể nơi này cũng như vậy, đem dược liệu trung y làm thành gia vị.”
Chu Dĩnh: “Mặc kệ có phải hay không thì cũng phải nhớ kỹ trước đã.” Chị ấy đem đơn đặt hàng nhét vào trong túi áo.
Trình Lệ nhìn thấy trong góc có cái két sắt: “Chị Dĩnh, chị có thể mở két sắt hay không? Em cảm thấy bên trong hẳn sẽ có nhiều tư liệu quan trọng hơn nữa.”
Chu Dĩnh gật đầu: “Không biết khi nào Lâm Hiệp về, thời gian đủ để thử một lần, nhưng không nhất định sẽ thành công.”
Hai người nói là làm liền, Trình Lệ yên tĩnh ngồi ở cửa canh cho Chu Dĩnh mở két, chị ấy bắt tay thử mở khoá.
Nhan Ký Vân ở sau bức màn nhìn Chu Dĩnh sử dụng công cụ mở khóa, hình dạng rất đặc biệt, hình như là đạo cụ.
Lúc này cậu mới nhớ, mình cũng có thể sử dụng đạo cụ!
Trước đó cậu đã mua tận sáu cái, nhưng hình như không có cái nào dùng được.
[Thuốc giải độc]
[Thuốc trị viêm dạ dày]
[Máy tăng gia tốc]
[Mũ bảo hiểm]
[Áo giáp]
[Áo tàng hình]
Bên tai Chu Dĩnh còn nghe tiếng khóa két sắt chuyển động, thẳng cho đến khi cạch một tiếng, két sắt mở ra.
Nhan Ký Vân một lần nữa khẳng định thiên phú cạy khóa của Chu Dĩnh.
Chu Dĩnh nhìn Trình Lệ nói: “Mở được rồi.”
Trình Lệ: “Bên trong có cái gì?”
Chu Dĩnh mở két ra, bên trong có không ít đồ vật, mỗi một loại đều khiến người xem đỏ cả mắt. Tiền mặt, vàng thỏi, thẻ đen, tài liệu. Tuy nhiên, những thứ này đều chỉ có thể chứng minh tài sản của Lâm Hiệp không ít, nhưng không thể giúp họ tìm được manh mối trực tiếp nhất.
Thẳng cho đến khi Chu Dĩnh lấy ra phần văn kiện ở dưới đáy.
Chu Dĩnh nói: “Xét nghiệm DNA.”
Trình Lệ khó hiểu: “Có ích lợi gì? Ai làm xét nghiệm vậy?”
Chu Dĩnh: “Là Lâm Hiệp cùng một người tên Lục Gia Minh. Ở trên đó ghi Lục Gia Minh có quan hệ cha con với anh ta.”
Đinh, hai người đồng thời nhận được thông báo của hệ thống.
Chu Dĩnh và Trình Lệ nhìn nhau: “Em cũng nhận được nhiệm vụ phụ?”
Trình Lệ: “Dạ, tìm ba bí mật của Lâm Hiệp, tờ xét nghiệm ADN này hữu dụng.”
Chu Dĩnh: “Cất nó trước đã.”
Nhan Ký Vân cảm thấy hai người chơi này đã giúp cậu làm một việc lớn, cậu đã sớm nhận được nhiệm vụ phụ.
Cậu nhớ rõ khi Lâm Hiệp nói chuyện với Giang Diễn có nhắc tới “cha”. Xem ra bí mật thứ hai của Lâm Hiệp sắp nổi lên mặt nước.
Nếu nhiệm vụ của ba người họ giống nhau, Nhan Ký Vân cảm thấy có thể cùng hai cô gái này làm nhiệm vụ.
Đúng lúc này, tai cậu khẽ nhúc nhích, ở xa có tiếng bước chân, không phải của Lâm Hiệp mà là của người khác.
Nhan Ký Vân cố ý chui ra từ bức màn, nhảy lên ghế rồi trèo lên mặt bàn, sau đó chạy tới phía cửa. Tốc độ của cậu rất nhanh, làm cho Chu Dĩnh và Trình Lệ giật nảy lên.
Cửa đang bị đóng, Nhan Ký Vân dùng chân lay cửa.
Chu Dĩnh đóng két sắt lại, nói: “Đi nhanh, có khả năng Lâm Hiệp đã về rồi!”
Trình Lệ: “Làm sao chị biết?”
Chu Dĩnh túm cánh tay của cô ấy: “Chị từng nuôi mèo rồi, nếu nó nghe được tiếng bước chân của chủ nhân nó sẽ chạy đến cửa để chờ.”
Trình Lệ: “Nhưng mèo đen không phải mèo hoang sao?”
Chu Dĩnh khẳng định nói: “Em thấy có con mèo hoang nào mượt mà như nó không? Nó căn bản không phải mèo hoang, chắc chắn là do Lâm Hiệp nuôi.”
Trình Lệ nhớ Lâm Hiệp cũng không có đuổi mèo đen ra khỏi nhà ăn, chỉ là nhốt lại, cuối cùng mèo đen lại xuất hiện trong văn phòng của anh ta, giải thích này khá hợp lý.
Nhan Ký Vân thân thể mượt mà: …
Nói ra có lẽ các vị không tin, nhưng con sen nhà tôi cũng là một người chơi.