Nhan Ký Vân vừa mới chơi trò đuổi bắt ở dưới lầu một nên biết rõ bố cục của nó.
Từ cửa nhà ăn tiến vào chính là sảnh lớn. Sảnh có khu gần cửa sổ, khu trung tâm, khu ghế cao, gian có sẵn đồ ăn, gian dây chuyền, bên cạnh phòng bếp còn có kho hàng.
Trước mắt chỉ có bấy nhiêu đó thông tin.
Đương nhiên, lựa chọn lên lầu là vì muốn thăm dò phó bản. Dưới lầu có nhiều người, khách của nhà ăn lại còn ôm địch ý với cậu, không cần biết là bị nhốt vào lồng sắt hay là đuổi ra khỏi nhà ăn, cậu cũng chỉ có thể từ bỏ vụ án giết người ở dưới đó.
Lúc ở bên ngoài trời rất tối, nhưng cậu ở trên xe thấy được nhà ăn không chỉ có một tầng mà ở trên còn có vài lầu nữa. Cậu đoán nơi nhà ăn cho người vào cũng chỉ có lầu một, không biết từ lầu hai trở lên có thuộc phạm vi bị cấm hay không. Thời hạn phó bản là 72 tiếng, không có khả năng phạm vi thăm dò nhỏ như vậy. Là người chơi, cậu phải chủ động đến vị trí chưa được thăm dò, đây là định luật của trò chơi.
Nhan Ký Vân dựa vào cầu thang ở trong nhà mà mình thường chạy đưa ra kết luận, cầu thang từ lầu một đến lầu hai ở nơi này tương đối dài.
Cả hai lầu đều có độ cao bằng mấy tầng lầu bình thường, không biết chỗ này có cơ quan nào không, trước tiên phải đánh dấu nó vào bản ghi nhớ của hệ thống đã.
Tuy rằng trò chơi vừa nguy hiểm vừa hố người, nhưng nó lại có trí tuệ tương đương với một con AI, hệ thống có thể tiếp nhận thông tin thông qua sóng não và nhanh chóng chuyển đổi thành những gì Nhan Ký Vân muốn biểu đạt, khá tiện lợi. Cũng không phải là ở thời đại cậu sống không có công nghệ cao, nhưng từ đó có thể thấy được lai lịch của trò chơi không hề đơn giản.
Lầu hai có một cái hành lang thật dài, đâu đâu cũng là phòng, tất cả đều đang đóng. Nếu không phải thính giác của cậu tốt thì căn bản sẽ không nghe rõ động tĩnh bên trong, hiệu quả cách âm có vẻ tốt.
Khu vực lầu hai chưa trực tiếp mở ra nhưng hẳn là khu phòng ở, Nhan Ký Vân nghe được vài tiếng nói chuyện rất nhỏ.
Dưới lầu được trang trí như một nhà ăn nổi tiếng khác, nhưng lầu hai lại khá sang trọng, nhìn giống như nơi để mở yến hội, trên mỗi cánh cửa đều có đánh số.
Gần nửa đêm ai lại đi ăn cơm ở chỗ này?
Nhan Ký Vân nhận ra có điều gì đó không đúng.
Thường thì trong một phó bản thăm dò, những nơi không hợp với lẽ thường đều có khả năng liên quan đến nhiệm vụ chính, bí mật sau lưng nhà ăn nổi tiếng này có vẻ không đơn giản như vậy.
Lầu hai không có nhiều người nhưng Nhan Ký Vân không dám buông lỏng cảnh giác. Khi cậu nghe thấy có tiếng bước chân tới gần mình, cậu sẽ rời xa những cánh cửa đang đóng chặt đó ngay lập tức.
Phòng ở đây đều có người, nhưng không ai trong số họ để ý đến vụ án mạng xảy ra ở dưới lầu, hình như những người này bình tĩnh quá mức thì phải?
Cậu ngồi ở trước một cánh cửa để nghe lén thanh âm nói chuyện ở bên trong, nhưng có một tiếng bước chân đang tiếp cận cậu từ phía sau lưng.
Tiếng giày da không nặng không nhẹ, tiếng động cũng không quá lớn, Nhan Ký Vân chỉ mất một lúc đã nghe ra đó là ai, ông chủ Lâm.
Tại sao đột nhiên anh ta lại lên đây?
Mặc kệ vì lý do gì, Nhan Ký Vân cũng không muốn chạm mặt đối phương. Cậu đi tới căn phòng cuối cùng ở hành lang, bên kia cánh cửa rất an tĩnh, không có tiếng động nào. Đèn ở lầu hai không sáng bằng lầu một, cách một khoảng lớn sẽ có một cái bình hoa cao khoảng một mét đặt đó, nên có không ít nơi mà cậu có thể trốn.
Phòng cuối hành lang cũng không có gì quan trọng, bên trong có đèn nhưng không có người, hình như là văn phòng của nhà ăn.
Nhan Ký Vân dùng đầu đẩy cửa một chút, đến khi khoảng cách đủ để cậu chui vào thì thôi. Làm như thế thì chủ nhân của căn phòng này sẽ không phát hiện ra cậu.
Văn phòng rất sạch sẽ, có một bộ sô pha, trên bàn làm việc có một cuốn sổ tay, hai cái kệ sách, phía bên phải còn có hai cánh cửa khác. Có một cái có đặt thảm ở trước, chắc là nhà vệ sinh. Căn phòng còn lại hẳn là phòng nghỉ.
Cậu đoán đây là văn phòng của ông chủ Lâm. Ở nơi làm việc, ngoại trừ ngăn bàn và két sắt thì những nơi khác đều không khóa. Nếu muốn tìm manh mối đặc biệt thì hẳn là phải mở được ngăn bàn, bên trong chắc chắn có thông tin phó bản.
Hai ngăn kéo ở trên cùng bên trái hơi mở ra, nhưng hai cái ở dưới đều đóng chặt, phỏng chừng đã bị khóa.
Làm một con mèo, cậu tạm thời không có kỹ năng mở khóa, nhưng cậu có thể kéo được những ngăn đã mở sẵn.
Nhan Ký Vân đứng lên để so độ cao với ngăn kéo. Cậu cao gần bằng mặt bàn, ngăn kéo trên cùng vừa vặn chỉ cao hơn cậu một chút, hẳn là có thể kéo được.
Đương nhiên, cậu có một biện pháp khác, là sau khi kéo ngăn kéo ra thì nhảy vào bên trong, sau đó lại kéo ngăn phía trên, như thế thì hiệu suất cao hơn.
Đến nỗi ngăn bàn và két sắt đang bị khóa chặt mà cậu không mở được được thì có thể dẫn đường cho người chơi khác giải quyết.
Mới vừa tính toán xong, bên ngoài lại có động tĩnh. Nhan Ký Vân vô cùng thuần thục trốn đi khi nghe thấy giọng nói của NPC.
Cậu linh hoạt trốn ra sau rèm cửa, ở trong lòng đếm tiếng bước chân của ông chủ Lâm.
Ba, hai, một, ông chủ Lâm đẩy cửa đi vào.
Nhan Ký Vân nghe bước chân của ông chủ Lâm ngừng ở cửa một chút, anh ta phát hiện cái gì hả?
Ông chủ Lâm đóng cửa lại, chốt khóa.
Nhan Ký Vân: “...”
Thiếu chút nữa quên NPC có thể khoá cửa, nhưng như thế thì lát nữa làm sao cậu có thể ra ngoài? Đợi đối phương mở cửa giúp hả? Ai mà biết lần sau anh ta ra ngoài có giữ lại một khe hở hay không?
Chỉ cần ở cửa có khe hở, cậu có thể tự dùng chân để mở ra.
Nhưng hiện tại, cửa phòng của ông chủ Lâm đang khóa cứng!
Vị trí hiện tại của Nhan Ký Vân hẳn là sẽ không bị ông chủ Lâm chú ý đến, phía trước không chỉ có bàn làm việc mà còn có ghế ngồi, hoàn toàn có thể che chắn cậu.
Lại có âm thanh mở cửa, nhưng không phải cửa chính, mà là cửa phòng.
Không biết phòng của ông chủ Lâm sẽ có cái gì?
Ngay sau đó, Nhan Ký Vân nghe được âm thanh sột soạt của quần áo.
Cậu rất quen thuộc với âm thanh này, con sen nhà cậu thay quần áo rất thường xuyên. Có lẽ ông chủ Lâm làm dơ áo mình khi ở dưới lầu nên mới lên đây thay quần áo.
Nhan Ký Vân rối rắm trong lòng một chút, phó bản trước gặp được một người có bệnh sạch sẽ là một tên bác sĩ biến thái, vậy nên ông chủ Lâm là người xấu hay người tốt?
Trong đầu cậu lại nhảy ra một vấn đề mới, dựa theo logic của phó bản, đều không thể suy đoán được.
Sau khi ông chủ Lâm thay đồ xong thì trực tiếp vào phòng tắm, bên trong truyền ra tiếng nước chảy.
Nhan Ký Vân do dự, không biết có nên nhân cơ hội này đi mở ngăn kéo hay không.
Cậu dựa theo thời gian con sen hay tắm để phỏng đoán thời gian tắm của ông chủ Lâm, phỏng chừng mất năm đến mười phút. Nhưng mở được ngăn kéo hay không vẫn là một vấn đề, cậu suy nghĩ một chút, quyết định tạm thời vẫn không nên mạo hiểm như vậy.
Tốc độ tắm của ông chủ Lâm rất nhanh, có lẽ là bởi vì ở dưới lầu còn một đống việc đang chờ anh ta xử lý cho nên anh ta mới qua loa như vậy.
Tất nhiên, Nhan Ký Vân cũng rất bội phục anh ta. Trong tiệm của mình có án mạng mà anh ta còn có tâm tư đi tắm.
Ông chủ Lâm tốn thêm hai mươi phút nữa để sửa soạn bản thân, mặc quần áo gì, trông như thế nào, tóc hướng bên nào đều nghĩ kỹ rồi, tương đối thuần thục.
Nhưng sau khi anh ta sửa soạn xong vẫn không rời khỏi văn phòng mà gọi điện thoại ở bàn làm việc.
Thì ra là gọi phó giám đốc Lương tới để xử lý sự việc phát sinh.
Một phút sau, một nam nhân 40 tuổi hơi béo thở phì phò tiến vào.
Phó giám đốc Lương: “Lâm tiên sinh.”
Ông chủ Lâm nói: “Trấn an khách hàng lầu một xong chưa?”
Phó giám đốc Lương lắc đầu: “Đã sắp xếp cho họ cả rồi, còn đưa thêm bữa khuya miễn phí nhưng vẫn có một ít khách hàng không vừa lòng, nhưng họ cũng chưa nói gì cả.”
Ông chủ Lâm: “Cảnh sát tới chưa?”
Phó giám đốc Lương lại lắc đầu: “Cảnh sát nói hiện tại không thể đến nơi này vì cầu Đệ Tứ bị sập, tạm thời chúng ta phải dàn xếp ổn thỏa cho khách hàng, cảnh sát nói sau khi sửa xong cầu sẽ chạy tới xử lý chuyện giám đốc Vương bị giết.”
Nhan Ký Vân nghe cuộc đối thoại của họ, cậu xác thực hình như lúc ngồi xe tải đến đây có qua một cây cầu, thế mà hiện tại cây cầu bị sập một cách ly kỳ.
Ông chủ Lâm có lẽ là một trong những nhân vật chính của phó bản, có thể tra anh ta chung với nhóm khách hàng, quan hệ thế nào với giám đốc, với phục vụ, với đầu bếp và kể cả nhân viên nhà ăn. Sau khi tra xong hẳn là sẽ có đầu mối cho nhiệm vụ chính.
Ông chủ Lâm nghe phó giám đốc Lương nói chuyện, sau đó lại đưa ra một ít lời kiến nghị nhỏ nhoi, phó giám đốc Lương sau khi nghe xong thì lập tức đi chấp hành.
Trong phòng chỉ còn lại ông chủ Lâm và Nhan Ký Vân chưa bị phát hiện. Cậu nghĩ thầm tại sao ông chủ Lâm còn chưa đi, hẳn là đối phương phải xuống dưới lầu tiếp tục trấn an những khách hàng phiền toái đó mới đúng, anh ta không thèm để ý đến ý muốn của khách hàng sao?
Ông chủ Lâm không có ý định rời khỏi văn phòng như cũ, anh ta mở laptop trên bàn lên.
Anh ta di chuột, nhìn cái gì đó một lúc, sau đó lại kéo ngăn thứ nhất bên trái ra, không biết tìm cái gì rồi nhanh chóng đóng ngăn kéo lại.
Nhan Ký Vân đang trốn ở sau tấm rèm chờ lâu đến độ sắp ngủ luôn rồi.
Rốt cuộc ngài có định đi hay không?
Ông chủ Lâm, khu vực công tác ở dưới lầu chứ không phải trên lầu, công tác căn bản hẳn là phải làm hài lòng quần chúng, đi xuống gia nhập cùng quần chúng đi, như vậy mới có thêm kiến thức về khẩu vị và đánh giá của khách hàng.
Đợi thêm năm phút, Nhan Ký Vân nghe được tiếng ghế bị kéo về sau, cậu vui sướng nghĩ chắc là ông chủ Lâm chuẩn bị xuống lầu.
Cửa văn phòng mở ra, ông chủ Lâm đi ra ngoài, tiếng bước chân của anh ta vẫn thật dễ nhận ra.
Cửa lại bị đóng lại một lần nữa, Nhan Ký Vân lặng lẽ ló đầu ra khỏi bức màn dò xét tình hình.
Cuối cùng cũng không còn ai, tuyệt vời, triển thôi!
Cậu vừa nghe ông chủ Lâm mở qua ngăn kéo thứ nhất bên trái, không biết lấy cái gì ở bên trong ra.
Nhan Ký Vân ra khỏi rèm cửa, đại khái là rèm cửa đã lâu rồi không được giặt, cậu hít không ít bụi, không khỏi hắt xì một cái.
May là ông chủ Lâm đã ra ngoài, nếu không loại phản ứng sinh lý không thể kháng cự này đột nhiên xảy ra, đối phương sẽ bắt cậu lại một lần nữa.
Việc này không nên chậm trễ, Nhan Ký Vân đứng bằng chân sau, chân trước mở ngăn kéo mà ông chủ Lâm vừa mới lục lọi tìm đồ. Cũng may là loại gỗ này nhẹ, nếu không với sức của cậu chắc chắn sẽ không mở được. Hiện tại dùng chất liệu này thì tốt rồi, có thể dễ dàng kéo ra.
Sau khi Nhan Ký Vân thành công mở ngăn kéo thì nhảy lên mặt bàn, đứng trên đó bắt đầu lục lọi tài liệu.
Trước mặt cậu là một quyển thực đơn của nhà ăn.
Cậu nhớ rõ lầu một hình như không có thực đơn, mỗi phục vụ đều cầm theo một cái ipad giúp khách hàng ghi đơn, vậy cái thực đơn được thiết kế tinh xảo này dùng để làm gì?
Chẳng lẽ nhà ăn Đêm Khuya còn che giấu món ăn nào đó?
Đúng rồi, cậu nhớ là cũng không nghe được hình thức kinh doanh của nhà ăn Đêm Khuya một cách tỉ mỉ, chỉ nhớ rõ sau khi khách hàng tiến vào có thể gọi món đặc trưng của ngày hôm đó, nếu không ăn thì mới gọi món khác.
Nhan Ký Vân vừa vươn chân muốn mở trang đầu tiên ra thì tầm mắt cậu đột nhiên tối sầm, toàn thân trên dưới bị một cái chăn có mùi nước giặt bọc kín!
Cái quái gì vậy!?
[Phòng phát sóng trực tiếp]
“Tôi đang xem ở góc nhìn thứ nhất, tại sao đột nhiên tối thui vậy!”
“Ông chủ Lâm đã trở lại, hiện tại mèo nhỏ chắc chắn không thể tin nổi.”
“A a a, làm tôi sợ muốn chết, sao tự nhiên ông chủ Lâm lại về vậy? Mèo nhỏ cảnh giác như vậy cũng không phát hiện!”
“Đoán chừng là do mèo nhỏ chăm chú nhìn ngăn kéo nên không để ý.”
“Thứ ông chủ Lâm mở máy tính coi là camera trong văn phòng, mấy người cho rằng cửa văn phòng không đóng chỉ là vô ý thôi sao? Căn bản không phải, ở nơi mà mấy người không biết, anh ta gắn tận mấy cái camera ẩn.”
“Ông chủ Lâm thế mà lại quay về, thật gian xảo!”
Lúc này Nhan Ký Vân âm thầm chửi thề vài câu duyên dáng.
Thân thể cậu không chỉ bị quần áo bao lấy mà còn bị một đôi tay gắt gao đè lại. Dù cho cậu có linh hoạt cỡ nào cũng không thể chui ra được!
Giọng nói ôn hoà của ông chủ Lâm vang lên trên đỉnh đầu cậu: “Mèo nhỏ, cậu đang muốn tìm cái gì sao?”
Nhan Ký Vân cứng đờ, đầu óc trong nháy mắt trống rỗng, thân phận người chơi của cậu bị phát hiện rồi?