Trong đám khách có người hùa theo ý kiến của vị phu nhân kia, bọn họ mồm năm miệng mười thảo luận về mèo đen nhưng không một ai chủ động đuổi mèo. Người chơi còn cho rằng mèo đen là NPC chỉ đường nên cũng không ai động thủ. Trong đám đông có một ít khách hàng chỉ vì thích hóng chuyện, sự việc không liên quan tới mình nhưng vẫn nhao nhao lên.

“Đúng vậy, tại sao lại có mèo trong nhà ăn? Còn là mèo đen?”

“Tôi thấy là do con mèo đen này mang đến sự xui xẻo, bằng không tại sao lại có người chết.”

“Thật là đen đủi, rõ ràng là một buổi tối vui vẻ, vậy mà lại gặp loại chuyện này.”

“Giám đốc Vương bị giết? Không có ai báo cảnh sát sao?”

Vị phu nhân kia nhìn người phục vụ: “Mau gọi người đuổi mèo đi đi, đôi mắt của con mèo đen đó làm cho người ta cảm thấy rùng mình.”

Nhan Ký Vân nghe bọn họ ríu rít thảo luận chuyện mèo đen không may mắn, cậu nhanh nhẹn chạy về phía Văn Nam Tinh, từ chân cậu ta luồn lách vào phía sau bàn ghế kế bên, sau đó chạy tới chỗ tối trốn, rất nhanh đã biến mất trong tầm mắt của mọi người.

Chỉ có NPC mới cảm thấy kinh ngạc với mèo đen, còn người chơi cảm thấy sự xuất hiện của mèo đen cũng không có gì lạ. Dù sao cũng chỉ là một con mèo mà thôi, sẽ không ảnh hưởng đến việc tìm manh mối của bọn họ.

Vị phu nhân toàn thân đều mặc hàng hiệu kia lúc này đột nhiên lại gây khó dễ cho phục vụ của nhà ăn: “Tại sao nhà ăn lại có mèo đen? Nếu trong đồ ăn của chúng tôi có lông mèo thì phải làm sao bây giờ? Một sợi lông mèo có bao nhiêu vi khuẩn!”

Trong tình huống bình thường, ngoại trừ mèo ở địa phương, những nhà ăn hạng sang trên cơ bản sẽ không nuôi thú cưng ở trong tiệm.

Người phục vụ nói: “Hẳn là mèo đen tự chạy vào, Chu tiểu thư, ngài đừng gấp, chúng tôi sẽ lập tức đuổi nó đi.”

Ả ta xoa xoa cánh tay, vẻ mặt ghét bỏ nói: “Tôi dị ứng với mèo, mấy người mau xử lý cái con mèo đen kia đi.”

Mèo cũng là một sinh mệnh đang sống sờ sờ, xử lý là xử lý như thế nào?

Nhan Ký Vân nghe ả ta nói chuyện, toàn thân đều cảm thấy khó chịu. Ả ta dị ứng với mèo, cậu còn chưa có dị ứng với NPC đâu!

Người phục vụ liếc nhìn người giám đốc vừa mới chết của bọn họ: “Chu tiểu thư, ngài yên tâm, chúng tôi sẽ đuổi mèo đen ra khỏi nhà ăn. Chỉ là hiện tại vụ án mạng vẫn quan trọng hơn, mong ngài tạm thời đừng nóng nảy.”

Chu tiểu thư lạnh nhạt nói: “Tên giám đốc đã chết của mấy người liên quan gì tới tôi?”

Nội tâm những người chơi có máu chính nghĩa trong người đều run lên. Đã thế này rồi nhưng vẫn có người không thèm để ý đến cái chết của người khác, một chút đạo đức cũng không có, cứ cho rằng trong lòng ghét bỏ đi, nhưng vẫn không nên nói ra ngay lúc này, còn âm thầm lén lút oán giận với người phục vụ tận mấy phút.

Tuy nhiên, đây không phải là thế giới hiện thực của bọn họ mà là trò chơi có thể lấy đi mạng người. Con người nơi này có tính cực đoan, không nên giảng đạo đức với bọn NPC.

Chu tiểu thư che mũi lại, còn muốn tiếp tục phàn nàn, nhưng lúc này lại có một người đàn ông mặc tây trang có hoạ tiết ô vuông nhàn nhã bước từ lầu hai xuống, khoảng 25-26 tuổi, còn rất trẻ, anh ta sửa soạn còn tinh xảo hơn cả người chơi Văn Nam Tinh mà Nhan Ký Vân gặp lúc trước, từ trên xuống dưới đều không có một nếp nhăn, giày da cũng bóng lưỡng, khí chất vững vàng ổn trọng, nhưng mang đến cho người khác một cảm giác ớn lạnh.

Anh ta là Lâm Hiệp, chủ của nhà ăn.

Lâm Hiệp cười ôn hòa nhưng dáng vẻ của anh ta thì không, trực tiếp nhận việc: “Chu tiểu thư, tôi sẽ lập tức sắp xếp người đi bắt con mèo đen quấy rối kia, mong ngài yên tâm nghỉ ngơi.”

Chu tiểu thư thấy người nọ biết tiến biết lùi, đã vậy còn đẹp trai, giọng nói cũng tốt nên tâm tình tốt lên không ít, nói: “Ông chủ Lâm, vậy phiền anh nhờ người nhanh chóng bắt con mèo đen kia, để nó sẽ chạy loạn ở nhà ăn sẽ rơi nhiều lông hơn.”

Nhan Ký Vân ngồi ở trong góc khuất thầm mắng: Tôi còn sạch sẽ hơn cả miệng của cô.

“Được.” Ông chủ Lâm đáp, quay đầu nói với phục vụ, “Mấy người mau đuổi cái con mèo hoang kia ra ngoài đi.”

Ông chủ Lâm sai hai phục vụ đi đuổi Nhan Ký Vân.

Có người sai bảo, phục vụ lập tức nghe theo, bắt đầu ở trong nhà ăn lục từng ngóc ngách tìm kiếm mèo hoang không biết đã chạy đi đâu.

Nhan Ký Vân thầm chửi thề vài câu, vừa mới vào phó bản đã sắp xếp nhiệm vụ làm mèo mệt chết, ả ta chắc chắn là người mà trò chơi đưa đến để đặc biệt đối phó cậu!

Cũng may cậu thường xuyên cùng con sen ở trong nhà luyện tập cách trốn tránh và cách chạy trốn, cậu rất am hiểu việc lợi dụng màu lông và chỗ tối để che giấu chính mình. Khi hai người phục vụ tới gần cậu, cậu sẽ vào tư thế rồi nhanh chóng chạy theo con đường mà mình đã tính toán trước đó để đến chỗ tối tiếp theo.

Suy cho cùng thì phục vụ nhà ăn cũng là NPC, như là một cái máy rà quét đầy đủ công năng nên rất nhanh đã tìm thấy Nhan Ký Vân. Nhưng họ thấy thì thấy, làm sao có thể đuổi kịp mèo đen, ông chủ Lâm thấy hai người không đủ liền tăng thêm hai người nữa.

Đương nhiên Nhan Ký Vân sẽ không đi, ai biết sau khi ra khỏi nhà ăn sẽ xảy ra chuyện gì. Tất cả người chơi đều ở chỗ này, điều đó đã nói lên nhà ăn nổi tiếng này chính là phạm vi thăm dò của phó bản.

Bị bốn người phục vụ đuổi theo, Nhan Ký Vân không thể không chọn một con đường mới để chạy.

Cậu cũng không ngốc. Khi bị phát hiện, cậu sẽ trực tiếp lao vào trong đám người, thấy vị khách nào ăn mặc sang trọng cậu liền chạy đến bên chân người đó, phục vụ bị cậu quần đến xoay vòng. Nhà ăn cứ thế mà bắt đầu trở nên náo nhiệt, khách hàng trong chốc lát muốn biết việc chết người kia là như thế nào, trong chốc lát lại muốn tránh né mèo đen.

“A!” Lại có một tiểu thư hét lên, váy trắng của cô ta bị mèo đen chạy ngang qua làm dính một ít lông, cô ta lạnh lùng: “Ông chủ, phục vụ của anh có được hay không vậy hả? Chỉ có một con mèo thôi cũng không bắt được, quá phế rồi!”

Ông chủ Lâm vẫn giữ nụ cười ôn hoà trên mặt: “Mỹ nữ đừng nóng vội, đa số mèo hoang đều sợ người.”

Nhan - mèo hoang - Ký Vân hoàn toàn nghe được cuộc trò chuyện của bọn họ, thiếu chút nữa đã bị một người phục vụ đè lại, cậu linh hoạt né tránh, vững vàng nhảy lên bàn ăn. Người phục vụ phải cố gắng ổn định thân hình lắm mới không ngã vào bàn ăn đầy xiên nướng.

“Vây nó lại, nó không chạy thoát được đâu.”

“Chỗ này chỗ này, nó nhảy đến đây!”

Nhan Ký Vân âm thầm nghĩ: Mấy anh cũng khinh thường năng lực nhảy cao của tôi quá.

Người phục vụ chẳng những không bao vây thành công, mà còn để cho Nhan Ký Vân nhảy đến một bàn ăn khác.

Động tĩnh bắt mèo của họ tương đối lớn, những bàn ăn bị Nhan Ký Vân dẫm qua trên cơ bản không thể ăn nữa, vẻ mặt tươi cười của ông chủ Lâm cũng càng lúc càng mờ nhạt.

Nhan Ký Vân bị người phục vụ đuổi tới gần quầy thu ngân, thấy chính mình không còn chỗ trốn nữa nên chỉ có thể đánh liều tiếp xúc với thi thể. Nhan Ký Vân quyết đoán trốn sau nó, chân vô tình giẫm lên cái mâm màu vàng đang để kẹo.

Cái mâm rơi xuống đất vỡ thành từng mảnh.

Cùng lúc đó, những người đang tới gần đột nhiên khựng lại, nguyên nhân là bởi vì cái mâm bị Nhan Ký Vân làm rơi thế mà lại có một cây súng lục bên trong!

[Chúc mừng người chơi Nhan Ký Vân tìm được hung khí giết chết giám đốc Vương, thưởng 200 tích phân]

Người chơi khác:…

Manh mối cứ như vậy tùy tiện bị tìm thấy sao?

Đúng lúc này, một nam phục vụ có khuôn mặt non nớt nhặt súng lục trên mặt đất lên, những người chơi trong nhà ăn lập tức cảnh giác với người phục vụ này.

Cái số mệnh gì vậy? Mèo đen vừa làm rớt hung khí liền bị hắn ta nhặt được.

Người chơi chú ý đến nam phục vụ có bảng tên ghi “Hà Tiểu Tất” này, họ cho rằng người này chính là Nhan Ký Vân.

Tưởng rằng mèo đen nhảy tới nhảy lui sẽ không ảnh hưởng đến trò chơi, nhưng lúc này nhiều người chơi ý thức được mèo đen là NPC sẽ trợ giúp bọn họ tìm kiếm manh mối liền bắt đầu tập trung hơn.

Văn Nam Tinh là người phản ứng nhanh nhất, sau khi lợi dụng mèo đen ở phòng phát sóng trực tiếp đúng là thu hút được không ít người xem. Nhưng cậu ta là người chơi, không thể nào luôn tương tác cùng mèo với phòng phát sóng trực tiếp, căn bản là không có bất kỳ chấp niệm nào đối với con mèo đen này, trong lúc nhóm NPC bắt mèo cậu ta cũng bất động quan sát xung quanh, thuận tiện điều tra tình huống. Nhưng hiện tại cậu ta thay đổi chủ ý rồi, mèo đen rất hữu dụng, còn dùng được.

Người chơi có thể hợp tác chia sẻ manh mối trong “Nhà Ăn Đêm Khuya”, cũng có thể thăm dò một mình, không có bị trò chơi cưỡng chế phân tổ, độ tự do rất cao.

Văn Nam Tinh thấy được tác dụng của mèo đen, có thể giúp cậu ta tìm được manh mối.

Cậu ta nhảy khỏi ghế cao, đi tới chỗ ông chủ Lâm.

Nhan Ký Vân làm hư vài bàn ăn, làm rớt kẹo trên bàn, chung quy thoát được chiến thuật biển người của ông chủ Lâm. Nhưng cuối cùng vẫn bị một nữ phục vụ bắt được, tay của cô ta khá lớn, cậu vùng vẫy cỡ nào cũng không thể thoát được.

Văn Nam Tinh nhìn ông chủ Lâm nói: “Ông chủ Lâm, con mèo đen kia hẳn là đi theo tôi vào đây, có khả năng là do đói quá nên mới chui vào kiếm ăn. Tôi thấy nó cũng đẹp, không bằng để tôi nhận nuôi nó, được không?”

Ông chủ Lâm: “Nơi này là nhà ăn của tôi, hiện tại nó làm hư đồ ăn của khách, tôi muốn phạt nó.”

Nhan Ký Vân run rẩy, đừng nói là ông chủ Lâm cũng biến thái như bác sĩ Trì nhé!

Văn Nam Tinh nói: “Nhưng tiệm của ngài đang có án mạng, mọi người hẳn là cũng không có tâm tình ăn uống. Nó cũng chỉ là một con mèo mà thôi, nếu các anh không đuổi theo nó thì đồ ăn cũng sẽ không bị hỏng.”

Ngón tay của ông chủ Lâm chạm vào đầu Nhan Ký Vân, nhưng đầu ngón tay chỉ dạo qua một vòng đã về lại túi quần.

Anh ta nhìn thoáng qua Văn Nam Tinh: “Nếu vị tiên sinh này có lòng hảo cảm như vậy, tôi cũng không phản đối, chỉ mong là cậu sẽ chăm sóc tốt cho con mèo đen này.” Mặt khác, anh ta phân phó người phục vụ, “Tôi nhớ rõ sau bếp có cái lồng sắt, tạm thời nhốt nó lại đi. Trước tiên hãy thay vị tiên sinh này chăm sóc mèo đen, thuận tiện nấu cho nó con cá. Cũng không cần thêm gì khác, hải sản là đủ rồi.”

Văn Nam Tinh biết ông chủ Lâm sợ mèo chạy loạn nên không muốn đem mèo trực tiếp cho cậu ta, nhưng đã biết mèo đen ở nơi nào thì đợi lát nữa chỉ cần lặng lẽ trộm đi là được.

Nhan Ký Vân bị nhét vào lồng sắt được trang trí bằng một số vật kỳ lạ, bên trong còn có một ít sợi tóc màu đỏ thẫm, trên đó có mùi máu rất nồng.

Lúc này tiếng hệ thống vang lên: Người chơi Nhan Ký Vân bị nhốt vào lồng sắt lần thứ ba, kích hoạt nhiệm vụ phụ.

Song sắt của chiếc lồng cũng không tính là nhỏ, Nhan Ký Vân dùng chân của mình thử một chút, cảm thấy bản thân có thể chui ra được, nhưng hiện tại vẫn ở đây để quan sát một chút.

So với lúc nào cũng phải trốn tránh NPC, chi bằng sau khi cậu bị lộ thì đợi ở chỗ này, ít nhất sẽ không có ai đuổi theo cậu, còn có thể nghỉ ngơi một chút.

Lồng sắt này không quá sạch sẽ nên cậu không dám nằm, cậu chọn một góc sạch sẽ một chút rồi ngồi ở đó.

Một lát sau, cậu được cho một con cá luộc không có vị.

Cậu không muốn ăn, nhưng lại không khống chế được bản năng thèm cá. Nhưng cậu còn muốn tiếp tục thăm dò phó bản, lấp đầy bụng mới là thượng sách.

Cậu ngửi thử, không có bỏ thuốc, có thể yên tâm ăn.

Vừa mới cắn một miếng, bên tai Nhan Ký Vân đột nhiên nghe hệ thống thông báo.

[Người chơi Nhan Ký Vân kích phát nhiệm vụ phụ: Ngài ăn cá trích do Lâm Hiệp tặng, trước khi phó bản kết thúc phải tìm ra bí mật của Lâm Hiệp. Hoàn thành nhiệm vụ sẽ được thưởng 500 tích phân.]

Nhan Ký Vân hoàn toàn nuốt không trôi miếng thịt này, làm sao cậu biết ăn có miếng cá cũng kích phát nhiệm vụ?

Nhưng vậy cũng tốt, hệ thống mở đường cho cậu thăm dò phó bản, Lâm Hiệp là chủ nhà ăn, trên người anh ta khẳng định có rất nhiều bí mật, có lẽ anh ta chính là nguyên nhân nhà ăn nổi tiếng.

Đúng lúc này, có vài khách hàng đột nhiên xông tới khu nghỉ ngơi.

“Tại sao không cho chúng tôi rời đi? Các người có cái quyền gì mà không cho chúng tôi rời đi?”

“Đúng vậy, người cũng không phải do chúng tôi giết, dựa vào cái gì không cho chúng tôi đi?”

“Bây giờ đã tối lắm rồi, không cho chúng tôi trở về thì chúng tôi phải ngủ ở đâu? Ngày mai tôi còn phải đi làm.”

Ông chủ Lâm vẫn như cũ, nhu hòa trấn an mọi người: “Chờ cảnh sát tới chứng minh thân phận của mọi người không có vấn đề gì thì có thể rời đi.”

Có người không phục: “Đó là người làm của nhà ăn các người, không có liên quan đến chúng tôi, muốn giữ thì cũng là giữ người của mấy người lại.”

Ông chủ Lâm đứng ở gần cửa, chặn lại một đôi nam nữ muốn rời đi, nói: “Phùng tiên sinh, Tiêu tiểu thư, tôi đã sắp xếp chỗ ngồi để nghỉ ngơi cho các vị rồi. Bữa ăn đêm nay của mọi người được miễn phí, nhưng ai cũng không thể rời đi.”

Một nam một nữ kiên quyết muốn rời đi, ông chủ Lâm và phục vụ vẫn đứng đó ngăn bọn họ lại, hai bên lập tức xảy ra xung đột. Mấy người chơi lặng lẽ tìm tòi trong lúc vây xem, không phát ra tiếng nào, cũng không ra tay. Thời hạn của phó bản là ba ngày, hiện tại vừa mới bắt đầu, bọn họ lựa chọn tiếp tục quan sát.

Nhan Ký Vân ăn uống no nê xong cũng không định ngồi đây chờ chết nữa.

Cậu nghiêng đầu chui qua song sắt, sau đó nhích trái nhích phải vặn vẹo thân mình, đem kỹ thuật co xương phát huy đến mức tối đa. Ngày thường cậu vẫn luôn ở trong nhà vận động cùng với con sen, trên người không có chút thịt thừa, so với mấy con mèo mập mạp thì dáng mèo của cậu rất cân xứng, còn khoẻ mạnh, không đến mười giây đã luồn qua song sắt chui ra ngoài.

[Phòng phát sóng trực tiếp]

“???”

“Mẹ kiếp, ở góc nhìn thứ nhất có thể trải nghiệm kỹ thuật co xương vô cùng chân thực.”

“Làm sao mà có thể chui ra từ khe hở nhỏ như vậy? Không thể tưởng tượng được! Đúng là mở mang tầm mắt!”

“Không hổ là mèo nhỏ tôi coi trọng, quả nhiên là động vật dạng lỏng, đổi lại là người chơi khác không chừng chỉ có thể ở trong lồng chờ chết. Nhưng mèo nhỏ thì không như vậy, lồng sắt căn bản không nhốt được nó, chui ra ngoài là việc dễ như ăn bánh.”

“Lão Tứ quá vô dụng, cũng không biết tới bảo vệ!”

“Không thể im lặng được, phải nói rằng người chơi sẽ không trốn thoát được, nhưng tôi lại muốn thấy cảnh mèo nhỏ chạy trốn ra ngoài.”

Nhan Ký Vân thành công thoát khỏi lồng sắt, không có gì có thể ngăn cản sự tự do của một con mèo!

Vừa rồi cậu thấy ở ngã rẽ có một cầu thang đi lên lầu hai. Cậu nhớ rõ ông chủ Lâm đi từ lầu hai xuống nên nhân lúc dưới sảnh đang ồn ào nhốn nháo, Nhan Ký Vân lặng lẽ chạy lên lầu. Tốc độ của cậu rất nhanh nên không chú ý tới biển báo “Cấm khách tới gần” ở gần đó.

Mà theo sát là ông chủ Lâm vừa bị Tiêu tiểu thư tạt cho một cốc nước. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play