Không ai chung thủy với cá hơn mèo, những lời này thường xuyên được dùng để hình dung sự chung thủy của một ít cặp đôi, mà hiện tại dùng trên người Nhan Ký Vân thì chỉ đúng với nghĩa đen, mèo ngửi được mùi cá sẽ khó có thể kháng cự được, cũng khó trách chúng nó thường xuyên trộm cá ăn.
Cậu cũng rất muốn khống chế dục vọng ăn uống của mình, suy cho cùng thì bản thân vừa mới bị viêm dạ dày. Nhưng mùi cá này thật sự rất nồng, người nướng cá rất có tay nghề, không hổ là nhà ăn nổi tiếng được trò chơi chọn giữa hàng ngàn hàng vạn nhà ăn khác, thơm thật sự.
Tuy nhiên, linh hồn của con người chung quy vẫn chiến thắng khát vọng của mèo đối với mùi cá nướng.
Tên nhà ăn cũng là tên phó bản: Nhà ăn Đêm Khuya.
Có khả năng tên phó bản được lấy từ nó.
Vừa rồi ở trên xe, Nhan Ký Vân có nghe được thông báo báo giờ, hiện tại đã khoảng mười giờ tối.
Sự náo nhiệt bên trong tiệm hoàn toàn khác với sự quạnh quẽ bên ngoài, có không ít khách, bàn ba bàn năm chụm đầu ghé tai, vừa ăn vừa nói, thoạt nhìn là một nơi vô tư tự tại.
Trang trí xung quanh mang đến sự ấm áp cho tiệm, bố cục cũng chả khác gì cửa hàng bình thường, ngoại trừ bình thường sẽ có chỗ ngồi ở ngoài tiệm thì có chỗ ghế cao, mấy cặp đôi yêu nhau rất thích dùng bữa ở chỗ đó, vừa đặc biệt lại vừa thân mật.
Nhan Ký Vân không tìm ra chỗ nào đặc biệt ở chỗ này.
Nhiệm vụ chính là phải tìm ra nguyên nhân nhà ăn nổi tiếng, dựa theo những tin tức xã hội mà cậu từng tiếp xúc, nơi có thể xuống tay ở một nhà ăn nổi tiếng thường là chỗ có nhiều người hơn hết thảy, hoặc là ở nguyên liệu nấu ăn, bàn ghế, trang hoàng, nhân viên phục vụ.
Đinh linh.
Cửa nhà ăn bị đẩy ra, hai phục vụ trước đó đi ra ngoài khiêng hàng hóa bước vào, theo sau là người chơi đã tiến vào trò chơi cùng cậu.
Nhan Ký Vân trốn dưới gầm bàn gần ở cửa, chỗ đó không có khách ngồi, nhưng ở đây rất tối, nếu không quan sát kỹ sẽ không thể nhìn thấy cậu.
Nguyên nhân Nhan Ký Vân tránh người chơi này rất đơn giản, cậu ta quá nổi bật, hoàn toàn không phát hiện thân phận và việc cậu đột nhiên xuất hiện có gì khả nghi. Thứ duy nhất mà cậu ta để ý là người xem ở phòng phát sóng trực tiếp, không phải là đối tượng phù hợp để Nhan Ký Vân đơn phương hợp tác.
Nhà ăn đang buôn bán rất bình thường.
Lúc họ đi ngang qua, mũi Nhan Ký Vân giật giật, ngửi được một mùi tanh trong thùng hàng, đoán chừng là hải sản.
Cậu không có đi vào theo, bếp và sảnh chính đều trông rất quan trọng, cậu không thể đảm bảo bản thân có thể ra khỏi đó được hay không, lỡ bị đầu bếp bắt được thì xong đời. Dù sao thì thứ trong tay đầu bếp cũng là dao, dựa theo logic của phó bản, bác sĩ có khả năng gây án, vậy thì tại sao đầu bếp lại không thể?
Khi Nhan Ký Vân ngồi ở dưới gầm bàn suy nghĩ, lục lạc trên cửa nhà ăn lại vang lên, nhân viên kia liền bước lên yêu cầu mã hẹn trước của đối phương.
Trò chơi sắp xếp cậu và người chơi kia làm người khiêng đồ nên không cần mã hẹn trước, nhưng những người khác thì cần?
Người tiến vào lần này là một đôi nam nữ, giọng của người nam rất lạnh lùng, giọng nói của cô gái lại kiều mị, hai người một trước một sau tiến vào, nhìn không giống như cặp đôi, biểu cảm cũng không giống như là tới ăn cơm, người phục vụ trực tiếp đưa họ đến bàn Nhan Ký Vân đang trốn ngồi xuống.
Nhan Ký Vân: “...” Cậu chạy đến bàn khác còn kịp không?
Người phục vụ: “Tưởng tiên sinh, Tưởng phu nhân, hai người muốn dùng gì ạ?”
Tưởng tiên sinh: “Đêm nay món chính là gì?”
Người phục vụ: “Đêm nay có hải sản nướng BBQ, không biết có hợp khẩu vị của hai ngài không, nếu không thì có thể xem món khác, sẽ có đầu bếp chế biến riêng cho ngài.”
Tưởng tiên sinh: “Cứ lấy hải sản nướng BBQ đi.”
Người phục vụ ghi đơn xong liền rời đi.
Nhan Ký Vân muốn nhân cơ hội này đổi sang bàn khác, tuy nhiên, sau khi nghe được nội dung cuộc nói chuyện liền đánh mất ý nghĩ này.
Tưởng phu nhân nói: “Thông tin phó bản chúng ta lấy được không có vấn đề, quả nhiên là phó bản sắm vai nhân vật.”
Tưởng tiên sinh: “Đáng tiếc là thăm dò không ra bao nhiêu manh mối phó bản.”
Tưởng phu nhân: “Chỉ cần chúng ta cẩn thận hẳn là không có vấn đề, còn phải chú ý an toàn.”
Tưởng tiên sinh: “Quan sát khách hàng và phục vụ của nhà ăn cẩn thận chút, cũng không được hạ cảnh giác với người chơi, vào thời điểm cần thiết chúng ta sẽ chia sẻ manh mối với họ.”
Tưởng phu nhân: “Được.”
Nhan Ký Vân hiểu được đạo lý song quyền nan địch tứ thủ(*), có càng nhiều manh mối thì sẽ thông quan càng sớm.
(*)Song quyền nan địch tứ thủ: Hai người không thể chọi lại đám đông.
Trò chơi sẽ không cung cấp bất kỳ thông tin nào cho người chơi, họ chỉ có thể tự mình thăm dò sau khi tiến vào phó bản.
Hiện tại cậu biết đây là một phó bản có thể sắm vai nhân vật để thăm dò, nói cách khác, mỗi người chơi đều có một thân phận nào đó trong phó bản, NPC và cộng đồng người chơi cùng diễn trên một sân khấu.
Nhan Ký Vân nghĩ một chút, cậu tiến vào trò chơi với tên đàn ông nổi bật kia ở trên xe tải, bản thân có khả năng là nhân viên giao hàng.
Người chơi khác chưa bắt đầu hành động, Nhan Ký Vân cũng không nóng nảy. Làm một con mèo đen, cậu cũng không quá bắt mắt, trước mắt chỉ có thể lặng lẽ tìm thông tin, xác nhận một chút xem ai là người chơi. Tổng cộng có mười người, chỉ cần cẩn thận phân biệt tiếng bước chân và phạm vi hoạt động của mỗi người là có thể biết được thân phận của đối phương.
Trước kia cậu cũng từng chơi qua mấy trò chơi thăm dò kiểu này, nhưng trò chơi trên điện thoại đều dùng để thả lỏng, bây giờ tiến vào đây đã khác hoàn toàn so với mấy trò chơi giải toả căng thẳng đó. Thăm dò trò chơi ở nơi này là chơi bằng mạng người, chỉ cần sơ ý một chút người liền lạnh, hoàn toàn không có cơ hội sống lại, cho nên cậu phải quý trọng mạng nhỏ của mình.
Trước khi tiến vào phó bản thì ít nhiều gì người chơi khác cũng đã tìm hiểu qua thông tin về nơi này, trong khi đó Nhan Ký Vân chỉ có thể từ cuộc nói chuyện phiếm của họ lấy thông tin.
Đối lập với phó bản trước, phó bản này thật sự rất khó, mọi thứ bắt đầu từ con số không, phải tìm được đầu mối mới có thể tiến hành.
Một lúc sau, người phục vụ mang hải sản nướng BBQ đến cho hai người, Nhan Ký Vân ở dưới bàn thèm đến chảy nước miếng.
Hai người không chút tình người ăn sạch sẽ đồ ăn trên bàn, hoàn toàn không nghĩ tới có một con mèo đen đang thèm đến chảy nước miếng ở dưới gầm bàn.
Trong lúc họ nhấm nháp mỹ thực, nhà ăn lại chào đón thêm vài vị khách, có người chơi, mà cũng có NPC, đối với người chơi khác thì rất khó phân biệt, nhưng với Nhan Ký Vân thì nó chẳng khác nào một cái đề mở.
Người chơi sẽ cố ý giữ bình tĩnh, nhưng bước chân của họ sẽ hỗn độn, giọng điệu nói chuyện cũng tương đối căng thẳng. Trong khi NPC lại có giọng ổn định, bước chân có chút vui sướng, khi tiến vào nhà ăn còn có chút hưng phấn.
Hai người chơi Tưởng tiên sinh và Tưởng phu nhân vẫn chưa hành động.
Nhan Ký Vân cẩn thận nghe động tĩnh của những người vừa mới tiến vào, trong đó có một người chơi bị thọt chân chống gậy đi về phía nhà vệ sinh, nhưng vài phút sau đã đi ra.
Tạm thời không có tình huống đặc thù nào phát sinh, mùi hương ở các bàn ăn chui vào mũi của Nhan Ký Vân, cậu nỗ lực thôi miên bản thân, cho rằng mấy cái mỹ thực không hấp dẫn bằng thức ăn cho mèo. Tuy rằng hiện tại cậu căm thù thức ăn cho mèo đến tận xương tủy, nhưng mỗi lần sau khi bị bệnh, nó lại là món chính của cậu.
Ở dưới gầm bàn, người đàn ông nổi bật tiến vào cùng lúc với Nhan Ký Vân là Văn Nam Tinh đi ra từ bếp, cậu ta quyết định không theo vị tài xế kia rời đi mà lựa chọn ngồi ở chỗ ghế cao, sau khi người phục vụ xác nhận thân phận khách hàng của cậu ta thì không nói gì nữa.
Văn Nam Tinh vẫn duy trì cách làm nổi bật của cậu ta, cậu ta cố ý lấy ra một cái điện thoại, giả vờ phát sóng trực tiếp, cậu ta mô tả lại nơi bản thân đang ở với phòng phát sóng, Nhan Ký Vân suy đoán nếu làm vậy thì cậu ta sẽ được người xem thưởng tích phân.
Dựa vào năng lực phân biệt âm thanh của mình, Nhan Ký Vân không chỉ nhớ kỹ một ít đặc thù của người chơi, mà cậu còn có thể nghe được cuộc nói chuyện của người chơi, từ đó nhận được không ít thông tin về phó bản.
Phía sau có hai người chơi nữ lấy thân phận người thân tiến vào, một người có giọng nói tương đối trầm thấp, người còn lại thì nhẹ nhàng, lúc đầu cả hai không nói gì, thẳng cho đến khi người có giọng nói nhẹ nhàng mở đề tài trước thì một ít quy tắc của trò chơi mới được thảo luận.
Thì ra là vì người có giọng nói nhẹ nhàng vừa mới thi đại học xong, điểm còn chưa có đã bị kéo vào trò chơi, tính cách của cô ấy đơn giản, người lớn hơn mình đều gọi chị, cô ấy sẵn sàng đón nhận tin tức phó bản giống như đang giải một dạng bài thi đại học xa lạ.
Nhan Ký Vân có không ít thu hoạch, còn gián tiếp nghe được không ít quy tắc của trò chơi.
Thì ra những người tiến vào phó bản dưới năm lần đều được tính là người mới.
Phó bản của trò chơi chia làm phó bản dành cho người mới, phó bản sơ cấp, phó bản trung cấp, phó bản cao cấp và phó bản đỉnh cấp, lâu lâu còn mở ra các sàn thi đấu.
Người chơi có số lần tiến vào phó bản không quá ba lần, sau khi hoàn thành một cái phó bản bắt buộc ba ngày sau sẽ tiến vào phó bản tiếp theo. Người chơi có kinh nghiệm vào phó bản từ ba đến năm lần thì bảy ngày sau mới cần thiết đi vào phó bản tiếp theo.
Trong năm phó bản quy định cần phải có hai phó bản là loại khó, nếu ba phó bản đầu tiên là loại dễ, như vậy lần thứ tư tiến vào phó bản hệ thống sẽ tự động khoá phó bản dễ, người chơi hoặc là tự mình lựa chọn phó bản khó, hoặc là để hệ thống chọn sẵn cho người chơi.
Mọi người đều biết, phó bản có cấp bậc càng cao thì sẽ càng khó, thời gian càng dài, đương nhiên thời gian nghỉ ngơi cũng sẽ tùy vào độ khó của phó bản mà tăng theo.
Ngoại trừ những quy tắc đó, hai người nọ còn nhắc tới hiệp hội, cái này làm cho Nhan Ký Vân nhớ đến khi cậu dùng hình người đi ra khỏi khu nghỉ ngơi tạm thời của phó bản, hẳn là do người chơi tự mình thành lập rồi tổ chức. Người chơi gia nhập hiệp hội vừa có lợi vừa có hại, bởi vì thời gian và địa điểm bị hạn chế nên hai cô cũng không nói quá tỉ mỉ.
Nhan Ký Vân có đủ kiên nhẫn, từ lúc tiến vào phó bản đến giờ đã được một tiếng nhưng vẫn luôn ngồi yên bất động, mấy người chơi khác đã đứng ngồi không yên mà bắt đầu lấy cớ đi nhà vệ sinh để điều tra, chủ yếu là họ muốn tiến vào phòng bếp kiểm tra xem có thêm “gia vị” đặc thù nào hay không.
Đến tận khi cậu chờ đến sắp ngủ gật, nhà ăn đột nhiên xảy ra một trận xôn xao.
Người phục vụ đột nhiên đẩy nhanh bước chân, là một người chơi nam trung niên, cửa lớn của nhà ăn bị người nọ vội vàng đóng lại, nhà ăn lập tức treo bảng “Kết thúc buôn bán”.
Nhan Ký Vân và hai người chơi cùng bàn cũng phát hiện sự dị thường này.
Tưởng phu nhân nhỏ giọng nói: “Tại sao nhà ăn không tiếp khách nữa?”
Họ vẫn luôn kiên nhẫn chờ đợi, không ngờ vậy mà có chuyện xảy ra thật.
Vừa dứt lời, một tiếng thét chói tai vang vọng cả nhà ăn, những người khách đang nói chuyện giống như bị nhấn nút tạm ngừng, họ đều quay sang nhìn về phía âm thanh phát ra.
“A! Có người chết!”
“Giám đốc Vương chết rồi!”
“Tại sao đột nhiên lại chết?”
Địa điểm có người chết là ở quầy thu ngân.
Bởi vì nhà ăn có nhiều khách nên ở quầy thu ngân có ba người, trong đó có hai người là nhân viên, một người là giám đốc. Mà giờ phút này, vị giám đốc nhà ăn lại ngã trên quầy thu ngân.
Hiện tại sự chú ý của người chơi đều đặt ở đó, có rất nhiều người chen chúc ở quầy thu ngân, ai cũng diễn rất thật, người nào cũng làm bộ như đang tò mò với sự cố vừa mới xảy ra.
Văn Nam Tinh còn cố ý dùng điện thoại giả vờ chụp ảnh, Nhan Ký Vân đi đến bên chân cậu ta, nhân lúc sự chú ý của mọi người đều đặt ở quầy thu ngân, cậu lặng lẽ đi tới phía sau máy lọc không khí gần đó trốn.
Từ góc nhìn của cậu có thể thấy rõ trạng thái chết của giám đốc nhà ăn, ở chỗ trái tim có một vũng máu, hẳn là bị người ta tập kích từ phía sau lưng dẫn đến tử vong.
Cùng lúc đó, toàn bộ người chơi đều nghe được tiếng hệ thống.
[Nhiệm vụ phụ: Tìm ra hung thủ giết chết giám đốc Vương]
Một người đàn ông trung niên dùng tay chuyển động nhẫn ở ngón cái, biểu cảm có chút hoảng loạn, nhìn phục vụ nói: “Mau báo cảnh sát đi.”
Lần này có tổng cộng mười người chơi, tiến độ tìm kiếm manh mối của nhiệm vụ sẽ không quá chậm.
Đối với Nhan Ký Vân, đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy người chết ở vị trí gần như vậy. Tuy rằng trước đó đã từng chết một lần, nhưng nhìn cảnh này, cậu vẫn thấy chấn động.
Một phu nhân đột nhiên chỉ vào vị trí Nhan Ký Vân đang trốn: “Trời ơi, tại sao nhà ăn lại có mèo đen, thật xui xẻo!”
Nhan Ký Vân trăm triệu không ngờ mình đã trốn kỹ như vậy mà vẫn bị NPC phát hiện.
Đột nhiên bị một đám người chơi cùng NPC vây quanh, cậu cảm thấy bản thân như đang đứng trước mũi giáo!
Phòng phát sóng trực tiếp [Muốn Làm Người]
“A a a, sốt ruột quá!”
“Làm sao bây giờ? Nhóc con bị phát hiện rồi! Vị phu nhân này cũng không có hảo cảm với mèo đen, nhóc con phải làm sao bây giờ?”
“Xem ở góc nhìn thứ nhất rất đáng sợ nhưng cũng thật kích thích, tại sao tôi lại mâu thuẫn như vậy! Có thật nhiều đôi mắt đang nhìn mèo nhỏ!”
“Tôi bắt đầu cảm thấy khó thở…”
“Tôi rất thích bầu không khí này! Mèo nhỏ khẳng định là trốn không thoát, chờ mong!”