Nhan Ký Vân vừa mở mắt liền phát hiện bản thân đang ở ngõ nhỏ lúc trước, đột nhiên nhớ đến một câu: Đến từ đâu thì về nơi đó.
Trò chơi sẽ cho bọn họ xuất hiện ở địa điểm offline mà không phải trực tiếp đi vào không gian cá nhân.
Cũng không biết quy tắc biến mất nơi nào xuất hiện nơi đó có lỗ hổng hay không. Nếu hình thức giống như game online, khi xảy ra xung đột với người khác ở trong trò chơi, chỉ cần người đó biết cậu biến mất ở đâu thì đối phương chỉ cần ngồi xổm ở đó đợi cậu, cậu mà ló đầu ra chẳng phải đi tìm đường chết sao?
Giọng của thanh niên đột nhiên nhảy ra: “Vì để đảm bảo số lượng người chơi, khu trung tâm cấm người chơi giết hại lẫn nhau.”
Thanh niên tiếp tục nói: “Mặt khác, xét thấy ngài không chủ động lựa chọn phó bản, hệ thống đã tự ghép phó bản dựa trên số liệu của ngài, ba giây sau sẽ dịch chuyển đến khu chuẩn bị.”
Thân thể Nhan Ký Vân được nuôi rất tốt, nhưng căn bản vẫn không thể chạm được bảng tên trên người con sen. Không hổ là người chơi lâu năm, cậu đi so chiêu với hắn chỉ có rước nhục vào thân, tốc độ phản ứng không thể phân cao thấp, hiện tại cậu hoàn toàn khắc sâu sự đáng sợ của mấy vị phụ huynh “chỉ vì muốn tốt cho con thôi”. Nhìn thì thấy tốt thật, nhưng kỳ thật lại đang cản trở đường sống của cậu!
Có nên lặng lẽ để lại tin nhắn cho Kỳ Phong hay không?
Tuy nhiên, bọn họ chưa thân đến mức cậu có thể nói cho Kỳ Phong mình từng là một con người, giải thích thì quá rối rắm, sẽ không có ai tin, nghe chả khác gì mấy tin nhắn lừa đảo.
Lúc còn làm người đã phải xử lý mấy quan hệ phức tạp rồi, sau khi làm mèo còn phải xử lý quan hệ rối rắm giữa mình và con sen nữa.
Nhan Ký Vân ở vị trí mình biến mất chưa được ba giây đã bị kéo vào một không gian rộng lớn.
Đây là khu chuẩn bị của phó bản.
Tuy rằng Nhan Ký Vân không chủ động lựa chọn phó bản, nhưng trò chơi cũng không có trực tiếp kéo cậu vào đó mà lại cho cậu thời gian để chuẩn bị.
Nói thật thì thứ cần chuẩn bị nhiều nhất cũng chỉ có tâm lý.
[Nhà Ăn Đêm Khuya [khó], đủ mười người chơi sẽ mở phó bản]
[Số lượng người chơi đã đủ, tải phó bản hoàn tất]
[Ba phút sau người chơi sẽ được đưa vào phó bản]
Vẫn là một phó bản khó như cũ, số người chơi cũng bằng với số lượng ở phó bản đầu của Nhan Ký Vân, mười người.
Không biết độ khó phó bản có liên quan đến số lượng người chơi hay không nữa.
Nhan Ký Vân im lặng nhìn cái chữ “khó” to lớn kia, cảm thấy số mệnh của bản thân cũng thật tốt. Cả hai lần đều bị kéo vào phó bản khó, trò chơi rõ ràng không đối xử tốt với một người chơi mới như cậu!
Không đợi Nhan Ký Vân tiếp tục suy nghĩ, cậu đã tiến vào sảnh chờ của phó bản.
Giọng của thanh niên lại vang lên: “Người chơi có thể mua đạo cụ để mang vào phó bản, tối đa sáu đạo cụ. Ngài còn 2 phút 40 giây để lựa chọn, sau ba phút sẽ tự động tiến vào phó bản.”
Nhan Ký Vân không biết việc có thể chọn đạo cụ, lần trước quá mệt mỏi nên trực tiếp offline, bây giờ thì tốt rồi, tay chân bắt đầu luống ca luống cuống đi chọn đạo cụ.
Tuy nhiên, ít nhất cậu vẫn biết mình có ba phút để mua đạo cụ, không giống như lần trước, vừa vào phó bản đã bị giam lỏng, sau đó còn trở thành thú cưng đem tặng cho người ta.
Cậu bị trò chơi đưa đến phó bản cân xứng “Nhà Ăn Đêm Khuya”, dẫn đến cậu không có bất kỳ thông tin nào về phó bản này, cho nên cũng không biết nên mua đạo cụ gì.
Đạo cụ ở khu mua sắm rất hoa hòe lòe loẹt, cậu căn bản không có thời gian để nghiên cứu. Căn cứ vào tên của phó bản, cậu suy đoán hẳn là có quan hệ với việc ăn uống, chẳng phải có một bộ phim tên “Nhà Ăn Đêm Khuya” sao? Nhưng cậu chỉ nghe chứ chưa xem thử, hình như là một câu chuyện ấm áp.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Nhan Ký Vân dùng tích phân của mình rồi chọn sáu đạo cụ thoạt nhìn có thể sử dụng trong phó bản.
Nhan Ký Vân: Sau khi tiến vào phó bản có thể sử dụng tích phân để mua thời gian trở về làm người hay không?
Thanh niên: Không thể, nhưng ngài có thể mua trước.
Nhan Ký Vân hơi cắn môi, đem tất cả tích phân mua thời gian trở về làm người.
Công đoạn chuẩn bị kết thúc, tất cả tích phân của cậu đều bị quét sạch, ngoại trừ mua đạo cụ, số còn lại đều đổi thời gian biến trở lại thành người. Hiện tại cậu giống như đảng nhanh tay vào ngày 11-11, tinh thần của mèo nhỏ suy sụp, nghèo cũng là một cái tội.
Ba phút chớp nhoáng đã trôi qua, Nhan Ký Vân còn chưa kịp cảm thán bản thân tiêu tích phân như nước chảy, hệ thống đã thông báo thời gian chuẩn bị của phó bản đã kết thúc.
[Năm, bốn, ba, hai, một, bắt đầu vào phó bản…]
[Phó bản sắp bắt đầu, sống chết có số, mong người chơi sẽ có một trải nghiệm vui vẻ!]
Giây tiếp theo, thân thể cậu lại lơ lửng trên không, nhanh chóng mất ý thức.
Nhưng rồi lại trợn tròn mắt, bởi vì cậu nghe được thanh âm máy móc lạnh lùng thông báo nhiệm vụ của phó bản và thông tin của nó.
[Tên phó bản: Nhà ăn Đêm Khuya]
[Thời gian của phó bản: 72 tiếng]
[Độ khó phó bản: Khó]
[Nhiệm vụ chính: Tìm ra lý do nhà ăn “Nhà Ăn Đêm Khuya” nổi tiếng trên mạng]
[Số người chơi còn sống: 10/10]
[Hệ thống kiểm tra phát hiện ngài đã là chủ phòng, tự động mở phát sóng trực tiếp, sau khi người chơi tử vong hoặc phó bản kết thúc sẽ tự đóng phòng.]
Nhan Ký Vân hoàn toàn không biết nên nghĩ gì về người xem trong phòng phát sóng trực tiếp. Bởi vì tại sao họ lại thích xem trò chơi này như vậy, họ đến từ nơi nào tạm thời cũng không có manh mối. Nếu có cơ hội ra khỏi phó bản này, cậu nhất định sẽ đem tất cả những vấn đề mình muốn biết viết xuống rồi đi hỏi từng cái một, bởi vì không thể hồ đồ tiến vào phó bản một cách mơ màng được. Lần này không thể nào sai được, cậu có thể cảm nhận được sự ác ý của hệ thống đối với người chơi.
[Phòng phát sóng trực tiếp] vẫn nhiệt tình một cách quỷ dị như cũ với người chơi.
“A a a, tôi chờ đến mòn cả mắt! Cuối cùng cũng phát sóng!”
“Sợ là bé mèo không biết lại phải tiến vào phó bản, bị kéo vào một cách bất chợt như vậy.”
“Mèo nhỏ cố lên! Không nói nhiều, thưởng trước đã!”
“Muốn biết mèo nhỏ thông quan như thế nào.”
“Gì vậy? Có phải tôi vừa mới nghe một giọng nam vang lên không? Tầm mắt của mèo nhỏ không đúng.”
“Nhà ăn Đêm Khuya, thích hợp!”
Nhan Ký Vân cũng cảm thấy tầm nhìn của mình không đúng, cậu vừa mới đọc xong thông tin của phó bản, thân thể cậu lại đột nhiên lơ lửng, ngay sau đó đã nghe được một giọng nam xa lạ nói chuyện.
“Biểu cảm của tôi có phải rất giống với mèo đen hay không? Tôi và mèo đen ai lạnh lùng hơn?”
“Tôi đoán nó là mèo của tài xế, hoặc là do nó không cẩn thận chạy vào đây.”
“Tôi thấy hình như mình vừa gặp đã yêu rồi. Mèo nhỏ vừa tỉnh ngủ, thoạt nhìn nó có chút khó hiểu, mọi người đoán xem có phải nó hay không muốn chạy trốn?”
“Mèo nhỏ đáng yêu có thể chạy đi đâu được? Tôi cũng rất đáng yêu, từ nhỏ đến giờ đều được chó mèo hoan nghênh.”
“Hay là chúng ta cho nó một cái tên đi?”
Nhan Ký Vân nghe người đàn ông nói chuyện, liếc mắt đánh giá hoàn cảnh xung quanh.
Hiện tại chắc chắn cậu đã tiến vào phó bản, mà người đàn ông ôm cậu là một người chơi, nhưng cậu không thích được người khác ôm.
Bây giờ họ đang ngồi trên một chiếc xe vận chuyển, ghế ngồi trên xe là loại làm bằng da kém chất lượng, còn có thoang thoảng mùi khói thuốc do tài xế hút.
Tài xế ngồi đằng trước cũng không chú ý đến lời nói của người đàn ông phía sau, dường như gã căn bản không thèm để ý.
Mà lúc này Nhan Ký Vân nghe người chơi đang ôm cậu tự đặt cho cậu một cái tên.
“Mắt của nó có màu xanh biếc, thật sự rất đẹp, gọi là Than Nắm đi.”
“Than Nắm, từ giờ trở đi, tao chính là chủ của mày, ba ngày sau sẽ tìm được một ngôi nhà tốt cho mày, hiện tại chào hỏi người xem của chúng ta chút đi.”
Nhan Ký Vân: “...” Anh mới là Than Nắm, cả nhà anh đều là Than Nắm. Cậu thầm trừng mắt tức giận với đối phương.
Phòng phát sóng trực tiếp [Muốn Làm Người]
“Tôi hiểu rồi, đây chính là công cụ người đầu tiên của mèo nhỏ trong phó bản này.”
“Cười chết, người chơi còn không biết mèo mà cậu ta ôm cũng là người chơi, tôi thích nhất là xem loại tình tiết vả mặt này, ha ha ha! Mong rằng sẽ có nhiều công cụ người hơn!”
“Tạm thời gọi cậu ta là số bốn đi, trước khi vào phó bản này đã có ba cái, cậu ta là cái thứ tư, để tôi đếm thay mèo nhỏ.”
“Hiện tại công cụ người cái gì cũng không biết, tôi đã có thể tưởng tượng được tương lai bi thảm của cậu ta khi bị mèo nhỏ chi phối rồi.”
“Tôi khá thích phó bản này, phó bản này có thể được xem là cái khó nhất trong ba phó bản dành cho người mới.”
Nhan Ký Vân vừa nhìn thoáng qua bình luận trong phòng phát sóng trực tiếp: …
Phó bản khó nhất trong ba phó bản dành cho người mới, đây là cái số mệnh chó má gì vậy? Bởi vì lông của cậu đen nên mệnh của cậu cũng đen theo sao?
Biểu cảm của Nhan Ký Vân tương đối bình tĩnh, hoàn toàn không có biểu hiện ra sự bất an đối với hoàn cảnh xa lạ.
Không biết tài xế muốn đưa họ đến nơi nào, Nhan Ký Vân nhảy khỏi đùi con người chơi, đi đến chỗ bên cạnh ngồi xuống, đè nén ý định dùng móng vuốt để cào chết tên đàn ông trẻ tuổi kia.
Sau khi Nhan Ký Vân kéo dài khoảng cách với cậu ta mới có cơ hội nhìn đối phương. Cậu ta khá trẻ, lớn lên cũng đẹp, dựa theo tiêu chuẩn chấm điểm của cậu thì được năm điểm, ăn diện tương đối tinh xảo, mỗi sợi tóc đều được vuốt keo để nó xoăn lên trên, trong quá trình thăm dò phó bản thì hình tượng cũng sẽ không bị rối, cổ áo thun rộng lớn của cậu ta còn có một cặp kính râm, từ trên xuống dưới đều chỉ có thể dùng từ hoa hòe lòe loẹt để hình dung.
Cậu ta tên Văn Nam Tinh, đã qua bốn phó bản dành cho người mới, đây là phó bản thứ năm của cậu ta, xong phó bản liền sẽ có nhiều phó bản hơn để lựa chọn, có thể đột phá từ tay mơ thành người thuần thục cũng tựa như sự khó khăn của phó bản thứ năm, cả hai đều không dễ.
Cậu ta là một idol khá nổi, am hiểu sâu nguyên tắc để nổi tiếng. Tuy rằng vô cớ bị kéo vào trò chơi này, nhưng con đường phát sóng trực tiếp cũng là một cách khác để xuất đạo, cậu ta thích ứng tương đối nhanh chóng.
Trong bốn cái phó bản từng qua, có ba cái là loại dễ, một cái là loại khó, cái thứ năm bị bắt buộc phải chọn loại khó, bởi vì trong năm phó bản phải có hai cái loại khó thì mới có thể mở khóa những phó bản khác, thế nên cậu ta mới chọn “Nhà Ăn Đêm Khuya”.
Cậu ta hất cằm: “Than Nắm, có phải tao rất tuấn tú hay không?”
Nhan Ký Vân cảm thấy cậu ta trông cũng được, nhưng đem so với bản thân cậu thì còn kém xa. Nếu phải so dung mạo của cậu với người đàn ông khác, thì chắc chắn của bản thân tốt hơn.
Nhan Ký Vân quyết đoán dùng chân trước lau mặt, hoàn toàn bỏ qua tên idol mới nổi kia.
Văn Nam Tinh: “...” Cậu ta to xác như vậy mà mèo đen không thấy sao?
Văn Nam Tinh tràn đầy tự tin nói chuyện phiếm cùng người xem ở phòng phát sóng trực tiếp, Nhan Ký Vân thay đổi tư thế, nhìn ra ngoài cửa sổ xe quan sát tình huống.
Đường đi rất tối, có đèn đường cũng không giúp ích được gì nhiều.
Mười phút sau, tài xế dừng xe ở trước một cửa tiệm có treo hai cái lồng đèn màu đỏ phía trước, hoàn cảnh xung quanh thoạt nhìn rất âm trầm.
Nhan Ký Vân nhảy xuống xe đầu tiên, Văn Nam Tinh theo sát đó, cậu ta nghĩ thầm con mèo đen này cũng thật bình tĩnh, không hổ là NPC trong trò chơi.
Tài xế trên mặt có sẹo từ buồng lái đi đến mở cốp xe phía sau ra.
Lúc này, cửa của gian hàng mở ra, hai người đàn ông to lớn mặc đồ phục vụ màu xanh dương đi về phía bọn họ.
Nhan Ký Vân vừa xuống xe đã nghe được mùi cá nướng thơm ngào ngạt, lúc hai người đàn ông không chú ý, cậu nhanh chóng lẻn vào, chỉ để lại hình ảnh chớp nhoáng của một con mèo.
Văn Nam Tinh cũng muốn đi theo Nhan Ký Vân, nhưng cậu ta vừa đi được nửa bước đã bị tài xế gọi lại.
“Người trẻ tuổi, mau tới đây khiêng đồ, không cần tiền công hôm nay à?”
Văn Nam Tinh: “...”
Đáng ghét, tại sao cậu ta không phải là một NPC mèo đen có thể tùy tiện hành động!