Thân thể mèo đen biến mất, thay vào đó, một người trẻ tuổi có thân hình cân xứng xuất hiện.

Tuổi tác nhắm chừng còn khá trẻ, cậu có một đôi mắt màu hổ phách xinh đẹp, khác một chút so với mắt mèo, tóc xoăn tự nhiên, mũi hơi cao, làn da trắng nõn, thoạt nhìn chính là một cậu sinh viên năm nhất vừa ngoan vừa chăm.

Màn hình hệ thống giống như mặt gương, cậu có thể thấy được thân ảnh của mình trên đó. Nhan Ký Vân giơ tay xoa xoa mái tóc xoăn của mình, cảm thấy vô cùng kinh ngạc, nguyên nhân là vì mặt của cậu vẫn như cũ không có gì thay đổi. Nếu không phải bên phải còn có thời gian đếm ngược trước khi thẻ hết tác dụng thì cậu có cảm giác như mình chưa bao giờ biến thành mèo.

Thẻ có sẵn trang phục, cậu đang mặc một chiếc áo sơ mi bông cùng quần lửng, trên tay còn có mũ che nắng, hoàn toàn phù hợp với bối cảnh bờ biển.

Nhan Ký Vân kinh ngạc cảm thán, cậu đã trở lại thành người rồi!

Tự dưng Nhan Ký Vân cảm thấy trò chơi “Vận Mệnh” cực kỳ lớn mạnh. Cậu thử cử động tay chân của mình, đã gần một năm rồi không đi bằng hai chân, hi vọng rằng bản thân cậu vẫn còn nhớ tư thế đi. Cậu hít một hơi thật sâu, bước chân phải trước rồi đi một vòng nhỏ để làm quen một chút, sau đó mới đi vào cánh cửa màu đỏ để tới khu trung tâm của trò chơi.

Vừa mới ra khỏi cửa, khu nghỉ ngơi tạm thời của phó bản lập tức biến mất.

Trong vòng năm phút không thể nào tìm người chơi khác để hỏi về trò chơi, nhưng cậu có thể dùng thân thể con người để đi dạo một vòng!

Khu trung tâm hoàn toàn không như cậu tưởng tượng, nhìn từ xa đến gần, khắp nơi đều là người, ồn ào chả khác nào cái chợ.

Cậu vừa bước ra đã thu hút một vài người chơi xung quanh.

“Lại có thêm người mới bước ra từ phó bản.”

“Hình như người mới kia vừa mới hoàn thành phó bản khó ‘Tan Học Về Nhà’. Vừa nãy đã có gần mười người đi từ chỗ đó ra, cậu ta cũng ra từ chỗ đó phải không?”

“Không biết, tôi nhớ rõ có vài người hội Thánh Long mới vừa ra, có thể tìm họ để hỏi một chút.”

“Hỏi xong rồi, bọn họ nói không phải, trong phó bản chưa từng gặp qua người này.”

“Có định kéo cậu ta vào hội không? Cậu ta trông không tồi, tóc còn xoăn, tôi cảm thấy cậu ta có thể ở trong phòng phát sóng trực tiếp dùng mặt câu fan.”

“Được!”

Dù Nhan Ký Vân đã biến lại thành người nhưng thính giác và khứu giác của cậu vẫn nhạy như cũ, nhìn thấy một đám người xa lạ đang tới gần cậu, cậu cảm thấy có chút không quen.

Một cô bé xinh đẹp đưa một tấm bưu thiếp có in hình con sói cho cậu.

“Anh trai, tôi đến từ Hiệp Hội Triều Tịch, có hứng thú tìm hiểu một chút không?”

Lại có thêm một người đàn ông nhỏ gầy nhét bưu thiếp vào tay cậu, trên đó có hình một giọt nước.

“Không bằng gia nhập Hiệp Hội Cụ Phong của chúng tôi đi. Hiệp hội của chúng tôi có vài nhân tài, sẽ mang cậu đi thông quan phó bản một cách xuất sắc, từ cày tích phân cho đến năng lực trinh thám, từ giá trị vũ lực cho đến sắm vai nhân vật, không gì mà bọn tôi không làm được. Chúng tôi còn sẽ căn cứ vào số liệu của cậu để chọn phó bản phù hợp, người mới còn có đãi ngộ đặc biệt được chuyên gia đồng hành cùng, có càng nhiều đồng đội thông quan phó bản cùng nhau. Gia nhập bọn tôi sẽ vạn sự như ý, hoàn toàn không có chút khó khăn nào, có muốn suy xét một chút không?”

“Hãy đến với Hiệp Hội Phúc Khí Đa Đa! Hiệp hội của chúng tôi…”

“Hãy vào hội của tôi…”

Nhan Ký Vân nhanh chóng lui về sau hai bước, lâu lắm rồi không nói chuyện cho nên không còn nhớ rõ giọng của chính mình, cậu nhẹ nhàng nói: “Cảm ơn các vị, nhưng hiện tại tôi chưa có ý định tham gia hiệp hội, tôi có việc quan trọng phải đi trước đây.”

Cậu nói từng chữ rõ ràng, giọng nói còn mang theo vài phần thanh khiết, ôn nhu, rất trong trẻo.

Nội việc cậu nói rõ ý nguyện của chính mình thôi mà trên tay đã có thêm vài tấm bưu thiếp mới.

Thẻ trải nghiệm hình người của cậu chỉ có năm phút, không thể lãng phí ở chỗ này. Hơn nữa cậu cũng không muốn ở trước mặt mọi người biến trở lại thành mèo, tự vạch trần chính mình.

Sau khi thoát khỏi đám người, Nhan Ký Vân mới thật sự quan sát khu trung tâm của trò chơi. Cậu nghĩ nơi này là một bộ phận nhỏ của khu trung tâm, là cửa ra sau khi hoàn thành phó bản.

Đi về phía trước một chút là khu buôn bán, người đến người đi, thì ra có nhiều người chơi như vậy, khắp nơi đều là người.

Nơi này giống như thành phố ở hiện thực, thứ duy nhất khác nhau là ở thế giới hiện thực lưu thông nhân dân tệ, còn nơi này lại sử dụng tích phân kiếm được từ phó bản.

Cậu vừa đi vừa nghe được không ít nội dung cuộc trò chuyện của người chơi.

Đột nhiên, cậu phát hiện không ít người chơi cùng nhau chạy về một hướng. Thời gian cậu làm người có hạn, không dám đi theo bọn họ, sợ lúc đó lại biến thành mèo trong đám đông.

Thính giác của Nhan Ký Vân rất nhạy, không cần tới gần cũng có thể nghe được tin tức thu hút sự chú ý bọn họ.

“Có một người mới mở ra kết cục mới cho phó bản!”

“Bảng xếp hạng độ hảo cảm cũng vừa thay đổi, có người lấy được 100% độ hảo cảm của NPC.”

“Siêu trâu bò, hình như vẫn còn là người mới, đi xem thử coi nó là phó bản nào!”

“Người như vậy nên kéo đến hiệp hội chúng ta, giúp chúng ta cày độ hảo cảm của NPC cũng không tồi.”

“Có thể nào là trùng hợp hay không? Trên cơ bản NPC đều có ác ý hoặc căn bản không quan tâm đến người chơi, làm sao có thể dễ lấy như vậy? Hơn nữa cái độ hảo cảm kia thật sự hữu dụng sao? Tôi nhớ rõ trước kia có một đại thần trong hiệp hội lớn cày được không ít, nhưng không có tác dụng gì trong việc thông quan phó bản.”

“Cứ đi xem thử trước đã.”

Nhan Ký Vân thấy bản thân chỉ còn dư lại ba phút đồng hồ.

Cậu muốn đi theo dòng người phía trước. Đằng đó là quảng trường, cực kỳ rộng lớn, nhưng lại đang có rất nhiều người ở đó, bên kia còn có màn hình lớn đang chiếu trận đấu bên trong. Nhan Ký Vân muốn tới xem thử, nhưng bên kia lại không có chỗ ẩn nấp. Tuy nhiên, cậu khựng lại trước một cửa hàng, bởi vì mùi thơm của thịt nướng khiến cho người nghe phải chảy nước miếng thèm thuồng.

Cậu không nhịn được: “Ông chủ, cho tôi một phần, phiền ông làm nhanh một chút.”

Ông chủ mập mạp chỉ chỉ cái bảng bên cạnh: “Một phần 10 tích phân.”

Nhan Ký Vân dựa theo hướng dẫn trên bản để trả tích phân, thật tiện lợi, không cần thêm bạn tốt, chỉ cần chuyển khoản cho số tài khoản đối phương đưa là được.

Cuối cùng thì sau một năm, cậu cũng có thể ăn đồ nướng!

Lúc Nhan Ký Vân ăn gần hết thì ba người Dương Tuyết lướt qua cậu.

Áo hoodie nói: “Chúng ta ngồi xổm ở cửa ra của phó bản lâu như vậy mà vẫn chưa thấy cái tên Nhan Ký Vân kia. Bộ cậu ta có ẩn thân chi thuật hả?”

Dương Tuyết nghi hoặc: “Mấy cậu không cảm thấy kỳ quái sao? Nhan Ký Vân từ đầu đến cuối giờ chưa bao giờ lộ mặt.”

Vương Miên: “Có lẽ cậu ta có nhiều đạo cụ ẩn thân?”

Áo hoodie: “Cậu ngốc hả? Chúng ta chỉ có thể mang ba đạo cụ, cậu ta cũng như thế. Cậu ta vẫn luôn lấy được độ hảo cảm của Lý Mục Dương chứng tỏ cậu ta vẫn luôn hoàn thành nhiệm vụ, có lẽ là do số lần có thể dùng đạo cụ nhiều hơn chúng ta.”

Trong đầu Dương Tuyết hiện lên một con mèo đen: “Cũng không hẳn là vậy, phỏng chừng cậu ta thật sự có bản lĩnh.”

Vương Miên lắc đầu nói: “Phó bản lần này đã mệt chết rồi, gần như tất cả tích phân đều bị cậu ta lấy đi.”

Dương Tuyết trầm mặc trong chốc lát, nói: “Mấy cậu có thấy con mèo đen kia khả nghi hay không?”

Áo hoodie: “Con mèo đen đó không phải là thú cưng của Lý Mục Dương sao?”

Dương Tuyết suy nghĩ một chút: “Chắc là tôi nghĩ nhiều rồi.”

Nhan Ký Vân lặng lẽ đi đến đầu ngõ bên cạnh, Dương Tuyết này có vẻ thông minh, thiếu chút nữa đã đoán được thân phận của cậu.

Thời gian còn lại của thẻ còn không đến 30 giây, cậu nhanh chóng đi sâu vào trong ngõ nhỏ không người.

[Hệ thống: Thời gian của thuốc biến thành người đã hết]

Sau khi Nhan Ký Vân biến về làm mèo thì liền trốn vào sau thùng rác, nghe tiếng bước chân của ba người càng ngày càng xa thì mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Thời gian trở về làm người quá ngắn, hiện tại tạm thời không cần phải tiêu phí tích phân để mua thêm thời gian.

Nhan Ký Vân phát hiện ở gần ngõ có một khu đồ bỏ, ở đó chất đống không ít ván gỗ, bên cạnh còn có một cái thùng gỗ bị hư, cậu chui vào đó rồi đi vào không gian cá nhân.

Hiện tại nếu đi vòng vòng ở trong trò chơi sẽ gặp được những người vừa mới ở trong phó bản cùng cậu, cậu không muốn mạo hiểm như vậy. Lấy thân phận mèo nhỏ tiến vào trò chơi chỉ là sự kiện ngẫu nhiên, nếu như để người khác biết sẽ gây phiền toái cho bản thân.

Không gian cá nhân rất nhỏ, còn không bằng một phần mười khu nghỉ ngơi tạm thời của phó bản, nhưng đối với một con mèo mà nói, chỗ này chỉ dùng để nghỉ ngơi, vậy là đủ rồi.

Giọng của thanh niên lại nhảy ra: “Xin hỏi, ngài có muốn đặt nội thất trong không gian cá nhân hay không?

Nhan Ký Vân hào phóng đặt cho chính mình một cái giường lớn hai mét. Tuy rằng cậu là mèo nhưng cậu không nhất thiết phải ngủ như mèo, chắc chắn phải ngủ giường.

Vừa rồi ăn đến no cả bụng, hiện tại thả lỏng một cái liền mệt đến rã rời.

Hiện tại đây là ban ngày ở khu trung tâm, một con mèo đen như cậu rất dễ được người chơi khác nhớ đến, cậu không dám bảo đảm sau khi người chơi điên cuồng ở trong phó bản thì còn là một người lương thiện hay không. Vậy thì chi bằng về nhà nghỉ ngơi, đã một ngày rồi không được ngủ ngon giấc, cậu cũng không thể chịu đựng được, nhưng chờ đến khi trời tối cậu sẽ lặng lẽ chạm vào bảng tên của con sen để đi vào.

Nhan Ký Vân: Làm cách nào để trở về?

Thanh niên nói với cậu: “Chỉ cần ra tín hiệu cho tôi biết ngài muốn trở về hiện thực là được.”

Nhan Ký Vân suy nghĩ trong đầu: Trở về hiện thực.

Giây tiếp theo, thân thể của cậu là một lần nữa lơ lửng trên không, ý thức biến mất, đến lúc mở mắt ra cậu đã ngồi trên chiếc ghế sô pha mình nằm trước khi tiến vào trò chơi.

Nhan Ký Vân nằm trên sô pha mềm mại, toàn thân được thả lỏng. Mỗi thời khắc trong phó bản đều phải giữ cảnh giác cao độ, một giây cũng không được thả lỏng, hiện tại đã được về nhà, mí mắt nặng trịch, cậu nhắm mắt vài giây rồi nặng nề chìm vào giấc ngủ.

Dường như Kỳ Phong về ngay sau khi Nhan Ký Vân về nhà. Hôm qua sau khi hắn trở về, không biết thằng nhóc chạy đi đâu, vẫn không chịu đi ra. Hắn đoán là do lần này mình ở trong phó bản lâu quá, dẫn tới thức ăn cho mèo hết sạch mà hắn vẫn chưa về nhà, cho nên mới bị giận.

Tính tình của Caramel nhà hắn luôn nắng mưa thất thường.

Chỉ là, thật sự rất kỳ lạ. Trước kia Caramel cũng không trốn lâu như vậy, lần này hắn tìm cả một ngày cũng chưa thấy, hôm nay ở bên ngoài tìm một vòng vẫn không thấy đâu, còn đi hỏi thử hàng xóm kế bên, xem qua camera của bảo vệ một lần, vẫn không thấy.

Xem ra lần này thật sự nổi giận với việc tận tám ngày hắn mới về nhà.

Lần này sau khi phó bản kết thúc cũng không cần vội vã tiến vào nữa, có thể vui vẻ nghỉ ngơi, ở bên Caramel một đoạn thời gian, làm cơm cho nó ăn để dỗ nó cũng không phải việc gì khó.

Việc hắn nuôi Caramel cũng là trùng hợp. Vào một ngày nào đó năm trước, hắn vô ý nhìn thấy ở bên đường có một sinh mệnh nho nhỏ vừa mới sinh ra, hắn thuận tay mang về nhà rồi nuôi luôn, có thêm một con mèo cũng không ảnh hưởng quá nhiều đến cuộc sống của hắn. Hắn cho mèo nhỏ chỗ ở, trong nhà cũng ấm áp hơn chút ít.

Khi trở lại thư phòng, Kỳ Phong nhìn thấy một con mèo đen đang ngủ ngon lành trên ghế sô pha, không khỏi thở dài nhẹ nhõm.

Trở về rồi thì chứng minh đã không còn giận hắn nữa.

Kỳ Phong đắp cho Caramel một cái chăn nhỏ.

Lúc Nhan Ký Vân trở về nhà là khoảng bốn, năm giờ chiều, đi tận một ngày, cậu muốn ngủ cho thật ngon, nhưng sau đó lại đột nhiên tỉnh giấc.

Không phải đói đến mức tỉnh dậy, cũng không phải gặp ác mộng, mà là đau bụng đến mức phải tỉnh dậy!

Tại sao bụng cậu lại đau như vậy?

Vừa mở mắt, cậu đã vọt ngay vào nhà vệ sinh.

Kỳ Phong đang ở trong thư phòng đọc sách nghe được động tĩnh thì nhìn sang, thấy mèo đen ở bên ngoài chơi một ngày thuần thục đẩy cửa tiến vào nhà vệ sinh. Mười phút sau, hắn nghe được bên trong có tiếng xả nước.

Đúng là Caramel thông minh hơn những con mèo khác, dường như nó có thể nghe hiểu tiếng người, hơn nữa hành vi của nó rất giống con người, có khả năng là do lúc nó vừa mới sinh ra đã sống cùng hắn nên mới như vậy. Hắn là chủ nhân, nuôi nấng mèo nhỏ, đoán chừng cũng liền trở thành đối tượng bắt chước của nó, xem hắn như mẹ.

Đây chính là nguyên nhân mà mèo nhà hắn từ nhỏ đến lớn có chút giống con người, trước kia hắn có mua chậu cát cho Caramel, từ lớn tới nhỏ, từ không che đến có che, từ bán tự động cho đến tự động, cuối cùng phát hiện nó thích dùng bồn cầu của con người, còn biết tự xả nước, thông minh đến mức hắn cảm thấy Caramel càng ngày càng giống con người.

Lần này Caramel ở trong nhà vệ sinh có chút lâu.

Chỉ một lát sau, hắn thấy Caramel thẫn thờ đi ra.

Nhan Ký Vân ngẩng đầu đi tới chỗ con sen, hiện tại đối phương vẫn chưa biết chuyện cậu đã tiến vào phó bản của trò chơi.

Cậu vẫn luôn ngụy trang, làm một con mèo bình thường ở trước mặt Kỳ Phong, đến bây giờ vẫn chưa nói chuyện bản thân là con người cho hắn biết, thì làm thế nào để nói rằng mình đã tiến vào trò chơi?

Nếu cậu dùng máy tính đánh chữ thì đối phương có cảm thấy quỷ dị hay không?

Thôi, tạm thời cậu không nên làm như vậy, vốn dĩ họ là bèo nước gặp nhau, sau khi chết còn trọng sinh thành một con mèo là do cậu may mắn, tiến vào trò chơi là số mệnh của cậu, sống hay chết cũng không có quan hệ gì với hắn.

Vừa muốn nhảy lên người con sen tìm một chút an ủi, đối phương cũng chuẩn bị sờ cằm cậu, sau đó, Nhan Ký Vân nghe được tiếng bụng mình ùn ụt run lên, lại đau bụng, tay của con sen dừng ở giữa không trung, còn cậu thì xoay người vọt vào trong nhà vệ sinh!

Kỳ Phong: “…”

Hiện trường ấm áp bị phá vỡ liền không có cơ hội tiếp theo, Nhan Ký Vân ở trong nhà vệ sinh đau khổ, cậu không chỉ đơn giản là bị tiêu chảy.

Sau khi quan sát thể trạng của Nhan Ký Vân, Kỳ Phong chắc chắn nó đã ăn bậy đồ ăn người khác cho ở bên ngoài, hắn gọi điện hẹn trước bệnh viện thú y, sau đó đem Nhan Ký Vân nhét vào trong xe, lái xe chở đi bệnh viện.

Bác sĩ rút máu Nhan Ký Vân để kiểm tra, xét nghiệm cho thấy cậu bị viêm dạ dày cấp tính.

Bác sĩ nói: “Kỳ tiên sinh, Caramel nhà cậu có dạ dày yếu hơn bình thường, làm ơn đừng để nó ăn đồ có nhiều dầu mỡ.”

Nhan Ký Vân được bác sĩ đo thân nhiệt rồi tiêm thuốc, đau đến chết đi được, cậu dùng chân trước che mặt mình lại, ai cũng không muốn nhìn, vô cùng yếu ớt.

Bác sĩ nói: “Cậu xem, bây giờ Caramel rất yếu, đây là hậu quả của việc ăn đồ không đủ tiêu chuẩn, mấy ngày tới phải cố gắng để nó ăn thức ăn cho mèo và uống nước nhiều hơn.”

Kỳ Phong chỉ có gật đầu: “Được, có thể ăn thịt không?”

Bác sĩ: “Có thể, nhưng không thể ăn đồ hộp nhiều, phần lớn đồ hộp trên thị trường đều có chất gây thèm ăn.”

Kỳ Phong: “Được.”

Bác sĩ không chỉ cho Nhan Ký Vân một liều thuốc xổ mà còn chụp hình đưa lên trên mạng để khoe ca bệnh hoàn mỹ của bản thân.

Nếu Nhan Ký Vân biết sẽ dẫn đến hậu quả này thì chẳng làm rồi. Cậu cho rằng sử dụng thẻ trải nghiệm hình người thì có thể ăn uống thoả thích, ai biết cuối cùng bản thân lại chịu tội.

Liệu có thiên tài nào trên đời chỉ cần nghỉ ngơi hai, ba ngày liền khôi phục không? Suy cho cùng thì cậu cũng là một con mèo đen bình thường, thật là hoạ vô đơn chí(*).

(*)Hoạ vô đơn chí: Tai hoạ không chỉ đến một lần mà luôn nối tiếp nhau.

Vẫn là làm người tốt hơn, cái gì cũng có thể tùy tiện ăn.

Sau khi Kỳ Phong và Nhan Ký Vân về nhà, Nhan Ký Vân luôn đi theo hắn nửa bước không rời. Cậu hoàn toàn không phải một con mèo đen thật, hiện tại cũng đã khoẻ hơn chút ít, liền chú ý đến vấn đề vệ sinh, cậu cảm thấy toàn thân mình đều rất dơ.

Ở phó bản đào đất, chui vào căn tin, bò vào trong cây, nơi nào có thể đi cậu đều đi qua, dính không ít bụi bẩn.

Cậu điên cuồng ám chỉ cho Kỳ Phong biết rằng cậu muốn tắm rửa.

Ở chung hơn một năm, Kỳ Phong đương nhiên đoán được tâm tư của nó.

Giọng của Kỳ Phong hơi trầm xuống: “Mày đang bị bệnh, không thể tắm được. Nếu tắm xong lỡ bị cảm thì làm sao bây giờ?”

Nhan Ký Vân ngồi xổm ở cửa phòng tắm không cho hắn đi, Kỳ Phong đành phải chuẩn bị phòng tắm, hắn chưa bao giờ thấy con mèo nào mê tắm như vậy cả.

Đương nhiên, Kỳ Phong chưa bao giờ nuôi con mèo nào khác.

Kỳ Phong xoa bọt tắm lên lông Nhan Ký Vân xong, phát hiện nước trong bồn rất dơ: “Rốt cuộc mày đã chạy đi đâu, tại sao lại dơ như vậy?”

Hắn chịu thương chịu khó tắm rửa sạch sẽ cho mèo đen đến đổ mồ hôi. Sau khi về phòng, phát hiện mèo nhỏ chiếm mất một phần giường, nằm ở trên chăn gối mềm mại ngủ như chết.

Kỳ Phong nhẹ nhàng chạm vào thịt đệm mềm mại dưới chân nó, nó chỉ cựa quậy một chút liền thôi, hình như rất mệt.

Cũng không biết đã đi đâu mà tận một ngày mới về nhà.

Sau ba ngày nghỉ ngơi, Nhan Ký Vân trở lại làm một con mèo đen tinh nghịch.

Chỉ là cậu có chút hối hận khi ra khỏi trò chơi!

Trong lúc dưỡng bệnh, cậu muốn sử dụng bảng tên của Kỳ Phong để tiến vào trò chơi điều tra thông tin, kết quả mỗi lần muốn động tay động chân, Kỳ Phong sẽ nhanh chóng đem chân cậu đẩy ra, căn bản không cho cậu chạm vào bảng tên.

Nhan Ký Vân ngây người, chuyện này không hề giống so với tưởng tượng của cậu, sớm biết như thế thì đã không trở về, bởi vì hiện tại căn bản không thể vào được!

Nhan Ký Vân nhìn thời gian cậu phải vào phó bản càng ngày càng gần, lòng càng ngày càng hoảng.

Sau ba ngày, cậu phải tiến vào trò chơi, không có bảng tên thì không thể trực tiếp tiến vào, hiện tại cũng chỉ có thể đi tới đi lui ở trong nhà để giảm bớt lo âu, hơn nữa lúc này cái tên Kỳ Phong kia còn đi ra ngoài liên hoan cùng bạn bè.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Nhan Ký Vân đành phải nhìn cửa sổ xem khi nào con sen về nhà, tức giận đong đưa cái đuôi dài.

Dưới lầu truyền đến tiếng xe ô tô, Nhan Ký Vân nghĩ cậu có thể canh sẵn ở cửa, chỉ cần Kỳ Phong bước vào, cậu sẽ nương theo quần áo của hắn để bò lên trên đầu vai, lấy tốc độ nhanh như chớp chạm vào bảng tên của hắn để vào trò chơi, sau đó lợi dụng chút ít thời gian của mình để tìm hiểu quy tắc của phó bản mới. Cách này tựa như một mũi tên bắn vào hai con nhạn, vừa lúc có thể để bản thân thuận lợi tiến vào trò chơi, lại có thể cho con sen biết cậu đã vào trong đó.

Nhưng mà, Nhan Ký Vân vừa mới nhảy xuống khỏi cửa sổ, thân thể đột nhiên lơ lửng. Trước khi mất ý thức, thứ mà cậu nghĩ trong lòng chính là: Mẹ kiếp, lại tiến vào trò chơi!

Kỳ Phong về đến nhà không thấy mèo đâu, rõ ràng hắn vừa mới thấy mèo nhỏ nhà hắn ở bên cửa sổ, sao bây giờ đi lên lại không thấy đâu rồi?

“Caramel, tao mua cá hồi mà mày thích ăn nhất về rồi nè.”

Chờ đến khi nấu cơm xong, Kỳ Phong vẫn không thấy mèo nhà hắn đi xuống lầu, ở trong nhà tìm một vòng vẫn không thấy mèo đâu.

Vừa mới khỏi bệnh mà đã chạy đi đâu rồi?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play