Một tiếng nổ mạnh vang lên làm chấn động cả toà nhà.
Nhan Ký Vân chỉ cảm thấy toàn thân đều bị rung đến tê rần, trong nháy mắt cậu cảm thấy đầu óc mình trống rỗng.
Cậu hoa cả mắt, thứ duy nhất mà cậu cảm nhận được là mặt của mình đang dán trên sàn nhà.
Khoảng một lúc sau, ý thức của cậu mới từ từ quay lại, vậy mà cậu lại sống sót trong vụ nổ mạnh này?
Tai của Nhan Ký Vân vẫn còn ong ong, hoàn toàn không nghe được bất kỳ âm thanh nào, nhưng lại nhìn thấy Dương Tuyết đang nằm sấp cách đó không xa. Cô nằm ở ngay cầu thang bộ, hẳn là vừa mới chạy lên, không kịp phòng ngừa đột nhiên bị cú nổ mạnh đánh cho nằm la liệt, không rõ sống chết.
Có lẽ cậu nên lo cho bản thân trước, vì cậu đang bị cái gì đó đè lên, cực kỳ khó chịu, có cảm giác như thân thể phảng phất không phải của mình.
Nhan Ký Vân đợi một chút, thử nhích nhích chân mình, ừm, có thể động.
[Hệ thống: Thời gian trước khi phó bản kết thúc còn 50 giây]
Phó bản cũng không kết thúc bởi vì trận nổ mạnh, thông báo này cũng thật cảm lạnh.
Cậu nghiêng đầu liền thấy cánh tay của Lý Mục Dương kế bên. Tuy rằng Lý Mục Dương là một thằng nhóc, nhưng cánh tay của nó so với mèo thì cũng nặng tận năm, sáu cân, mà cậu lại đang bị cái tay gầy yếu này đè lên.
Nhan Ký Vân đoán được một phần sự việc, thời điểm vụ nổ xảy ra, Lý Mục Dương đã che chở cho cậu. Rõ ràng đối tượng cần được bảo vệ là Lý Mục Dương, nhưng nó lại đi bảo vệ cậu. Đây là kết quả mà cậu không hề nghĩ đến.
Nhan Ký Vân giãy giụa, từ trên sàn đứng lên. Kỳ thật cậu cũng không có chịu thương tổn gì, chỉ là dư chấn làm tai cậu có chút ù đi.
Nhưng mà, cậu không chết, còn Lý Mục Dương thì sao?
Ở chung với nhau một ngày, Nhan Ký Vân cũng sẽ không coi Lý Mục Dương như một NPC, nó là một người sống sờ sờ, một người có ý thức phản kháng, là một học sinh tiểu học có sự tự chủ. Nó rất ưu tú, chỉ là nó có một cặp ba mẹ quý trọng dục vọng của bọn họ hơn chính nó mà thôi.
Lý Mục Dương nằm trên mặt đất, Nhan Ký Vân đến trước mặt nó ngửi ngửi, vẫn còn thở, nó còn sống.
Nhan Ký Vân từ sau lưng Lý Mục Dương nhìn vào trong căn hộ. Hiện tại bên trong là một đống hỗn độn, ba Lý bị nổ đến máu thịt văng đầy nhà, ở cạnh cửa còn có một cái cánh tay, mẹ Lý đang ở trong bếp chuẩn bị cơm tối hẳn cũng không còn sống nữa. Mà Nhan Ký Vân và Lý Mục Dương, bọn họ sống nhờ có cánh cửa chống đỡ, may mắn thoát nạn, chỉ là dư chấn làm Lý Mục Dương ngã lăn ra sàn thôi.
Trước khi té xỉu còn che chở cho cậu, Nhan Ký Vân nghĩ mà cảm thấy có chút cảm động, đại khái đây là cách mà Lý Mục Dương báo đáp cậu.
Cậu kiểm tra thân thể của Lý Mục Dương, trừ bỏ việc nó đang ngất xỉu thì trên người không có vết thương khác.
Có nên gọi xe cứu thương hay không?
Chiều nay, hai tên người chơi ở trong phòng của tên bác sĩ biến thái đã gọi điện báo cảnh sát, như vậy hẳn cũng có xe cứu thương đến đưa Lý Mục Dương đi, tiếng nổ gây ra động tĩnh lớn như vậy không có khả năng không có chuyện xảy ra.
[Hệ thống: Thời gian trước khi phó bản kết thúc còn 40 giây]
Nhan Ký Vân dùng chân trước vỗ vỗ mặt Lý Mục Dương.
Nhóc con, mau tỉnh lại đi!
[Hệ thống: Thời gian trước khi phó bản kết thúc còn 30 giây]
Nhan Ký Vân tiếp tục dùng chân lay nó, hy vọng nó sẽ không thật sự chết.
[Hệ thống: Thời gian trước khi phó bản kết thúc còn 20 giây]
Mí mắt Lý Mục Dương run rẩy, nó mở mắt, thứ đầu tiên nó nhìn thấy là một đôi mắt xanh biếc mang theo vẻ lo lắng.
[Hệ thống: Thời gian trước khi phó bản kết thúc còn 10 giây]
Lý Mục Dương há miệng thở dốc: “Cậu không sao, thật tốt quá.”
Nhan Ký Vân đi đến trước mặt Lý Mục Dương, dùng đầu cọ cọ cằm nó.
Lý Mục Dương không chết, cậu thắng cược rồi!
Tuy nhiên, thời gian cậu có thể ở lại phó bản đã gần hết, về sau chắc sẽ không còn cơ hội gặp lại Lý Mục Dương nữa.
Nhóc à, nhớ sống cho tốt nha.
[Hệ thống: Thời gian trước khi phó bản kết thúc còn 5 giây]
[Hệ thống: Thời gian trước khi phó bản kết thúc còn 3 giây]
Giờ đây Nhan Ký Vân rất muốn nói cái gì đó, cậu ghé vào tai Lý Mục Dương, muốn nói lời tạm biệt với nó, nhưng cuối cùng lại hóa thành một thanh âm đơn giản: “Meo~”
Cậu thấy Lý Mục Dương gian nan nở một nụ cười nhạt, nhưng mắt nó lại sáng ngời ngời.
[Hệ thống: Độ hảo cảm của Lý Mục Dương với người chơi Nhan Ký Vân +15]
[Người chơi Nhan Ký Vân thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ chính của phó bản “Tan Học Về Nhà”]
[Hệ thống: Phó bản “Tan Học Về Nhà” [khó] kết thúc]
Phòng phát sóng trực tiếp [Muốn Làm Người]
“Vậy là xong? A? Hả? Mèo nhỏ vừa mới kêu sao? Tôi không nghe thấy! Đây là lần đầu tiên tôi muốn tua đi tua lại một cái phó bản nhiều lần như vậy!”
“Toàn bộ phó bản này không nghe mèo nhỏ kêu tiếng nào, đến lúc nó kêu thì tôi lại không nghe thấy. Có ai nghe được không?”
“A a a tôi nghe được tôi nghe được! Nghe giống như đang làm nũng vậy á~”
“Đáng ghét, tôi còn tưởng khi nãy phát sóng trực tiếp đã kết thúc nên rời đi, ai ngờ bé mèo không chết, thật vui vẻ, chờ mong đợt phát sóng tiếp theo của mèo nhỏ, thưởng cho nè!”
“Huhu, hệ thống chết tiệt, thiếu chút nữa tôi đã rơi lệ vì mèo nhỏ, không chết là tốt rồi, phó bản sau gặp lại, đã bật thông báo rồi đó.”
“Uầy~ Tôi chỉ muốn nhìn xem khi nào mèo nhỏ chết thảm trong phó bản, phó bản này cũng xem như phó bản dành cho người mới, không đủ kích thích.”
Ngay sau đó, trước mắt Nhan Ký Vân tối sầm, thân thể cậu rời xa Lý Mục Dương, lơ lửng trên không trung.
Thẳng cho đến khi dưới chân có cảm giác đang chạm mặt đất, Nhan Ký Vân mới mở to mắt, Lý Mục Dương và phó bản đã hoàn toàn biến mất.
Xung quanh cậu là một cái không gian độc lập, thấy bờ cát, còn có thể nghe được tiếng sóng biển, nhưng khi cậu thử duỗi chân chạm vào lại hoàn toàn không tiếp xúc được, là đồ giả.
Trước mặt cậu là một cái màn hình trong suốt thật lớn, trên đó bắt đầu tính toán kết quả của phó bản “Tan Học Về Nhà”.
[Đã tính toán xong phần thưởng của phó bản…]
[Chúc mừng người chơi Nhan Ký Vân hoàn thành nhiệm vụ chính của phó bản “Tan Học Về Nhà [khó]” ]
[Số người chơi còn sống: 10/10]
[Bảng xếp hạng tích phân của phó bản]
Hạng nhất: Nhan Ký Vân
Hạng nhì: Dương Tuyết
Hạng ba: Vương Miên
…
Tổng tích phân của Nhan Ký Vân ở phó bản này rất nhiều, bỏ xa tất cả những người chơi khác cả một đoạn dài.
[Tích phân và phần thưởng của người chơi Nhan Ký Vân]
Phần thưởng của phó bản:
Hoàn thành nhiệm vụ chính của phó bản: 10.000
Hoàn thành nhiệm vụ phụ: 1.500
Mở khoá kết cục mới của phó bản: 5.000
Phó bản đầu tiên người mới hoàn thành: Thẻ trải nghiệm hình người trong 5 phút.
[Thưởng của phòng phát sóng trực tiếp]
Tổng Vận Mệnh tệ nhận được: 20.000, có thể đổi thành 20.000 tích phân.
Giọng của nam thanh niên lại một lần nữa vang lên ở bên tai Nhan Ký Vân: “Người chơi Nhan Ký Vân, có muốn đổi Vận Mệnh tệ thành tích phân không?”
Nhan Ký Vân trả lời: Đổi.
Thanh niên: “Tích phân và phần thưởng đã được tính toán xong. Xin hỏi, ngài muốn trực tiếp trở lại hiện thực hay đến khu trung tâm của trò chơi?”
Nhan Ký Vân: Có gì khác nhau?
Thanh niên: “Trở về hiện thực thì đi cửa màu xanh, muốn đến khu trung tâm của trò chơi thì đi về phía cửa đỏ. Sau khi trở về hiện thực, nếu muốn vào trong trò chơi, sử dụng bảng tên có thể đến trực tiếp khu trung tâm. Tuy nhiên, vì ngài sử dụng tài khoản con để đăng nhập trò chơi nên sẽ không có bảng tên. Nhưng mà, ngài có thể lựa chọn tiến vào trò chơi cùng với tài khoản chủ. Nếu đến thời gian còn chưa tiến vào trò chơi, trò chơi sẽ cưỡng chế đưa ngài vào phó bản do trò chơi lựa chọn ngẫu nhiên. Nhưng nếu ngài và tài khoản chủ lựa chọn cùng nhau tiến vào trò chơi thì tài khoản chủ có quyền chọn phó bản.”
Quy định hố người kinh.
Nhan Ký Vân tiếp tục sử dụng sóng não giao lưu cùng với thanh niên, hiện tại cậu có chút để ý kết cục của phó bản. Tuy rằng cậu đã hoàn thành phó bản, nhưng sau khi ở cùng Lý Mục Dương một ngày thì cậu vẫn khá để ý tới tương lai của thằng bé.
Nhan Ký Vân: Cuối cùng Lý Mục Dương thế nào?
Thanh niên: Xét thấy ngài mở khoá kết cục mới của phó bản, có cơ hội được xem kết cục của phó bản một lần. Ngài có muốn xem hay không?
Nhan Ký Vân: Xem.
Màn hình hệ thống trước mặt lập tức biến thành một cái màn ảnh lớn.
Mở đầu video là tiếng nổ lớn, nhưng bởi vì nó được truyền đến từ màn hình nên cũng không kích thích như khi cậu trải qua ở phó bản.
Nhan Ký Vân dùng chân trước nhấp đúp bên phải(*), không có chuyện gì xảy ra, cậu chỉ làm động tác này theo thói quen.
(*)Động tác này thường để skip sang 5 hoặc 10 giây tới.
Khói bụi mịt mù tan đi, góc nhìn đang xoay quanh căn hộ, không có bộ dáng của mẹ Lý và ba Lý mà chỉ có hai cái xác, một cái xác bị nổ tan tành, cái còn lại bị cháy đen thui. Đây là kết cục của bọn họ.
Màn ảnh chuyển đến cảnh Lý Mục Dương được đưa vào bệnh viện, thời gian trong video trôi rất nhanh, nhưng vẫn có thể biết được nó đã bất tỉnh một ngày một đêm, cuối cùng còn sống.
Cuộc đời Lý Mục Dương mở ra trang sách mới. Nó bị đưa đến cô nhi viện, không bao lâu sau liền được một đôi vợ chồng trung niên tốt bụng nhận nuôi. Cuộc sống của đôi vợ chồng này tương đối bình thường, mỗi ngày đều đơn giản như nhau, bọn họ không chỉ nhận nuôi Lý Mục Dương, mà trong nhà còn có hai con mèo, một nhà ba người bọn họ thật sự rất vui vẻ ấm áp.
Thời gian tắm tắc trôi qua, Lý Mục Dương ngày một lớn hơn, nó dần dần thích ứng với cuộc sống mới và gia đình mới, nó có nơi để trở về chứ không như thời thơ ấu, nó trở thành một học sinh ưu tú, sau đó lại trở thành một sinh viên tài giỏi, rồi lại tốt nghiệp đại học đi công tác.
Video dừng ở hình tốt nghiệp của Lý Mục Dương, lúc đó sinh viên ở trong ảnh đang vứt nón lên trời.
Cậu ổn định cảm xúc, hỏi thanh niên: Làm thế nào để rời khỏi khu trung tâm?
Thanh niên: “Ngài có thể trở lại không gian cá nhân, sau đó từ không gian cá nhân trở về hiện thực, hoặc thông qua tài khoản chủ cũng có thể trực tiếp tiến vào không gian cá nhân. Nếu tài khoản chủ mở đường đến không gian cá nhân của ngài, ngài cũng có thể trực tiếp vào không gian cá nhân của đối phương.”
Nhan Ký Vân cảm thấy việc tiến vào không gian cá nhân của con sen cũng không tồi, còn có chút chờ mong, cậu vẫn luôn muốn biết bí mật của con sen.
Nhưng hiện tại vẫn còn một vấn đề khác, đối phương có thấy được thông báo đến từ tài khoản của cậu hay không?
Thanh niên: “Nếu ngài cho phép đối phương mở là có thể thấy được, ngược lại, những gì đối phương thấy cũng chỉ là thông tin về thân phận của ngài.”
Nhan Ký Vân hiểu, dù sao cậu và con sen cũng là loại quan hệ mèo và chủ nhân, cùng lắm thì đối phương cũng chỉ thấy thông tin làm mèo của cậu.
Nhan Ký Vân: Tích phân của tôi có thể duy trì hình người trong bao lâu?
Thanh niên: “1.000 tích phân 1 phút.”
10.000 tích phân cũng chỉ đổi được 10 phút.
Cậu vẫn cho rằng tích phân cậu kiếm được trong phó bản thứ nhất rất nhiều, nhưng đây vẫn là trò chơi do người có thân phận cao điều hành, làm sao có thể để người chơi lập tức đạt được mục đích được, hoàn toàn không có khả năng.
Nhan Ký Vân: Nếu như tôi muốn biến thành người hoàn toàn?
Thanh niên: “Sau khi tích phân của ngài đạt đến một mức nhất định, có thể đưa ra yêu cầu với hệ thống, hệ thống sẽ thỏa mãn ngài.”
Nhan Ký Vân: Khoảng bao nhiêu tích phân mới có thể đổi một nguyện vọng?
Thanh niên: Sau khi trải qua mười phó bản sẽ có câu trả lời, hiện tại chưa đủ quyền hạn.
Quả nhiên, một trò chơi để người chơi liều mạng kiếm tích phân không hề đơn giản, sẽ luôn có một củ cà rốt thơm ngon đặt trước mặt họ, làm cho bọn họ tiến vào phó bản nguy hiểm để thông quan. Nhưng dù cho mọi người biết đây là bẫy rập, là dụ hoặc thì vẫn không màng tất cả mà nhảy xuống cái vực sâu đó, bởi vì trò chơi trực tiếp nắm lấy điểm yếu của mỗi người để uy hiếp.
Vừa hay, Nhan Ký Vân cũng là một trong số đó.
Haiz, cuối cùng cũng chỉ có thể thông quan phó bản để kiếm tích phân.
Nhan Ký Vân nhìn chằm chằm thẻ trải nghiệm hình người trong năm phút mà hệ thống cho, lòng có chút ngứa. Cậu đã làm mèo một năm rồi, đến bây giờ vẫn chưa được trải nghiệm lại cảm giác đi bằng hai chân, đặc biệt muốn thử một lần.
Cậu muốn trở về làm người, cực kỳ muốn.
Cậu còn muốn dùng cơ thể của con người để thưởng thức ẩm thực, nướng BBQ, ăn kem, nấu lẩu, uống coca, tất cả đều muốn thử một lần.
Chỉ là, năm phút có thể làm được cái gì?
Thôi kệ đi, có thể trở về làm người là được!
Nhan Ký Vân có chút kích động, cậu dùng chân lấy thẻ trải nghiệm hình người trong năm phút dùng.
Giây tiếp theo, cậu bị một ánh sáng chói đến mức khoa trương bao phủ.