Bạn Đời Pháo Hôi Của Nguyên Soái

Chương 26: Con trai Mạnh Cẩm Hoài


1 năm

trướctiếp

Đúng là Đoạn Hành Dạ thích những đứa trẻ đáng yêu nhưng không có nghĩa là cậu có thể chịu đựng sự ồn ào của chúng. Cậu liếc nhìn rồi định đi đường vòng nhưng có một tiếng kêu lớn đã kéo cậu lại.

Đoạn Hành Dạ thấy Đông Phương Du ngồi bệt xuống đất, chiếc váy màu xanh lam bị rách mất một góc, trông vô cùng đáng thương. Và người đứng đối diện cô bé là cháu trai của Mạnh Cẩm Hoài.

Khóe mắt cậu đột nhiên giật giật.

Đây là một nhân vật không được tác giả đề cập đến trong “Khuynh đảo tinh tế” nhưng nhờ kí ức của nguyên chủ, cậu đã biết được thân phận của đứa nhỏ. Dòng họ của Mạnh Cẩm Hoài là quân nhân qua nhiều thế hệ, vì Diệp Thiên lâm vào cảnh chiến tranh liên miên nên số người hi sinh vì Tổ quốc trong gia tộc rất nhiều. Bé trai trước mặt chính là Mạnh Hà Hy, con trai của anh trai Mạnh cẩm Hoài, sau khi cha mẹ Mạnh Hà Hy qua đời, cậu nhóc theo Đoạn Hành Dạ.

Vì công việc bận rộn nên Mạnh Cẩm Hoài không có nhiều thời gian chăm sóc cho cháu trai nên Mạnh Hà Hy có xu hướng giống với em trai của nguyên chủ, trở thành công tử bột ăn chơi trác táng, vô pháp vô thiên.

Dù không muốn dính dáng đến cuộc xung đột của lũ trẻ nhưng vì Đông Phương Du đã thấy mình nên cậu buộc phải đi tới. Đứa nhỏ có chút giận dỗi, hơi bĩu môi rồi hướng về cậu: “Giáo sư Đoạn. . . ”.

Đa số cha mẹ của chúng là các quan chức cấp cao trong quân đội nên hiển nhiên đây không phải lần đầu bọn chúng thấy Đoạn Hành Dạ. Thấy cậu hướng về đây, bọn trẻ bắt đầu căng thẳng, lo sợ.

Đoạn hành Dạ không qua tâm đến những đứa nhỏ khác, chỉ nhanh chóng đỡ Đông Phương Du đứng lên: “Con bị sao vậy?”. Đột nhiên cảm giác quen thuộc ùa về, giống với hôm gặp gỡ giữa cậu và Lam Tịnh Trì tại An La.

Sau khi được Đoạn Hành Dạ đỡ dậy, cô bé đưa tay dụi mắt: “Là. . . Là Mạnh Hà Hy đã đẩy con!”. Nghe xong, cậu kêu những đứa trẻ không liên quan tản ra nơi khác, Đoạn Hành Dạ chậm rãi nhìn Mạnh Hà Hy, cau mày hỏi: “Chuyện này là sao?”

Tuy không ra chiến trường như Mạnh Cẩm Hoài nhưng tính khí thanh lãnh của cậu vẫn khiến bọn trẻ e dè, hoảng sợ. Suy cho cùng, Mạnh Hà Hy ít ra cũng không phải là một nhóc vô trách nhiệm, sau một hồi im lặng, cúi cùng cậu bé cắn môi, thừa nhận: “Dạ, là con, nhưng mà con không có cố ý. . . ”.

Nghe lời biện hộ của đứa nhỏ, Đoạn Hành Dạ cắt ngang: “Con đừng tìm cớ, đến đây xin lỗi đi.”. Vì người giám hộ trên danh nghĩa là Đoạn Hành Dạ và Mạnh Cẩm Hoài nên ở trường không ai dám làm gì cậu nhóc, nhưng lúc này cậu lại kêu Mạnh Hà Hy xin lỗi, điều này hiển nhiên là vô cùng khó khăn.

“Nhưng mà, cha của nó chỉ là Thượng tướng mà chú của con lại là. . . .”.

Trẻ con nhất định sẽ không quan trọng về vai vế, chức vụ của người thân nhưng hiện tại Mạnh Hà Hy lại thốt ra những lời này chứng tỏ ngày thường có kẻ nào đó đã liên tục nhắc đến chức vị của Mạnh Cẩm Hoài. Đoạn Hành Dạ ngày càng tức giận: “Vì chú của con là Mạnh Cẩm Hoài nên con có quyền bắt nạt người khác?”.

Mạnh Hà Hy hoảng sợ, chưa dừng lại ở đó, Đoạn Hành Dạ thậm chí còn hỏi đứa nhỏ một câu: “Nếu theo như con nói, chú con đánh trận giành vinh quang cho Đế quốc trở về chính là để cai trị, bắt nạt người khác sao?”.

Nghe cậu lớn tiếng, Mạnh Hà Hy bật khóc khiến Đông Phương Du bất ngờ không hiểu chuyện gì xảy ra. Cô bé kéo gấu áo của Đoạn Hành Dạ: “Giáo sư Đoạn ơi. . . Con không sao hết, con không khóc nữa đâu, ngài đừng mắng Mạnh Hà Hy mà.”.

“. . . . . . .”. Sao cứ như cậu bắt nạt con nít vậy?

Dù vậy, cậu vẫn cảm thấy những gì Mạnh Hà Hy vừa nói là rất quá đáng. Đoạn Hành Dạ im lặng nhìn cậu bé, cuối cùng nó cũng dừng khóc, hơi nấc lên rồi nói: “Hức. . . .tôi xin lỗi.”. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Đông Phương Du sững sờ khi nghe lời xin lỗi, bé gái tròn xoe mắt đáp: “Không sao đâu.”. Đoạn Hành Dạ thấy vậy ngồi xổm xuống, đưa khăn tay cho Mạnh Hà Hy.

Đứa trẻ nhận lấy khăn tay rồi sụt sịt lau đi những giọt nước mắt, nước mũi trên gương mặt non choẹt của mình rồi đưa lại cho Đoạn Hành Dạ: “Con cảm ơn chú nhỏ.”.

Chú nhỏ?

Đoạn Hành Dạ như bị một gáo nước lạnh dội xuống. “Đổi xưng hô.”. Cậu đứng dậy, nghiêm khắc nói với Mạnh Hà Hy: “Con phải gọi là Giáo sư Đoạn.”.

“Dạ?” Mạnh Hà Hy ngây ngốc giây lát rồi khịt mũi gọi theo: “Dạ, Giáo sư Đoạn.”.

Đoạn Hành Dạ không biết rằng từ lúc mọi chuyện xảy ra, Mạnh Cẩm Hoài đều quan sát từ phía sau.

Vào khoảnh khắc nào đó, hình ảnh Đoạn Hành Dạ của mười năm trước như trở về trong hôm nay. Ánh mắt của vị Nguyên soái chợt hiện lên tia dịu dàng vô cùng chân thực nhưng nó chỉ tồn tại trong chốc lát mà thôi.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp