Bạn Đời Pháo Hôi Của Nguyên Soái

Chương 25: Hòa hợp


1 năm

trướctiếp

Mạnh Cẩm Hoài vừa hoàn thành xong công việc liền đến đây, hắn mặc bộ quân phục màu đen tiêu chuẩn cùng đôi găng tay cùng màu, lúc này xung quanh hắn bao trùm bởi khí chất lạnh lẽo, đầy nguy hiểm. . . ..Đoạn Hành Tinh ngồi dưới đất chưa đứng dậy, chợt nhận ra đối phương là ai, sắc mặt liền tái nhợt: “Nguyên. . . Nguyên soái. . . ..”.

Mạnh Cẩm Hoài hoàn toàn phớt lờ gã. Trong sự im lặng của cả đại sảnh, hắn bước đến cạnh Đoạn Hành Dạ: “Em không sao chứ?”. Khi nói câu này, hắn như một con người hoàn toàn khác, ân cần cúi đầu, thăm hỏi nhẹ nhàng. Tuy nhiên có thể do vừa mới rời khỏi môi trường quân đội cách đây vài phút nên vẫn còn một chút gì đó áp bức phát ra từ hắn dù Mạnh Cẩm Hoài đã cố gắng ôn nhu, dịu dàng với cậu.

Trong lòng cậu chợt cảm thấy bất an, đời trước cậu không tham gia các cuộc tranh giành của gia đình, dòng họ nhưng vẫn chứng kiến những lần đấu đá lẫn nhau và theo quan điểm của Đoạn Hành Dạ thì Mạnh Cẩm Hoài thậm chí còn vượt trội hơn bọn họ.

Cảm giác bức bách này chỉ có thể được tỏa ra từ những người đã vào sinh ra tử trên chiến trường, cầm đao giữ súng trở về từ tử thần.

Kìm nén sự bồn chồn, Đoạn Hành Dạ cố gắng bình tĩnh, ngẩng đầu nhìn hắn: “Ừm, không sao.”.

“Vậy thì tốt rồi.”. Mạnh Cẩm Hoài mỉm cười: “Chuyện này cứ giao cho trợ lý giải quyết.”.

“Ừm.”. Dù sao cậu cũng không muốn liên quan đến tên phá gia chi tử này. Thấy Đoạn Hành Dạ gật đầu, Mạnh Cẩm Hoài vỗ nhẹ vào vai cậu: “Được rồi, chúng ta đến sảnh tiệc nhé.”.

Là bạn đời hợp pháp của Nguyên soái nên việc xuất hiện trong buổi tiệc cùng Mạnh Cẩm Hoài là điều tất yếu. Đoạn Hành Dạ gạt đi những suy nghĩ rồi sánh đôi cùng hắn bước về phía đám đông, lúc đi ngang Đoạn Hành Tinh, cậu thậm chí có thể thấy được gã hơi run lên. . . . . . . .

Khi Đoạn Hành Dạ chuẩn bị đi tiếp vào vị trí có nhiều người, đột nhiên Mạnh Cẩm Hoài tiến lên hai bước và nắm lấy tay cậu.

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

Trong phút chốc, vô số dấu chấm than hiện lên trong đầu cậu, theo phản xạ định rút tay về nhưng dựa theo lý trí và kí ức nguyên chủ cùng Mạnh Cẩm Hoài thường xuyên nắm tay xuất hiện trước công chúng nên cậu đã kịp thời kìm lòng.

Ai bảo bọn họ là bạn đời hợp pháp làm chi?

Tuy trong kiếp trước, Đoạn Hành Dạ không có khí chất kì quái của nguyên chủ nhưng trong mắt mọi người xung quanh, cậu laf một người khá nghiêm túc, có chút cô đơn. Dù đã nhận thức được xu hướng tính dục của mình sau khi đọc vài ba quyển tiểu thuyết máu chó nhưng đây là lần đầu tiên Đoạn Hành Dạ nắm tay một người đàn ông sau khi trưởng thành. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Tay của Mạnh Cẩm Hoài không chỉ thon dài mà còn mang một nhiệt độ mát lạnh cùng những vết chai do quanh năm cầm súng bảo vệ biên giới khiến cậu có cảm giác như đang chạm vào một tác phẩm điêu khắc nghệ thuật. Giờ phút này, tay cậu khẽ run lên do phản xạ có điều kiện, Đoạn Hành Dạ càng thêm bội phục Mạnh Cẩm Hoài. . . ..Quả nhiên là Mạnh ảnh đế mà! Có thể diễn ra dáng vẻ ung dung nắm tay người có ý định giết mình trước mặt mọi người. Đoạn Hành Dạ dời tầm mắt nhìn hắn, Mạnh Cẩm Hoài không đổi sắc mặt mà thậm chí còn nhìn cậu mỉm cười ôn nhu, như thể cậu chính là người mà hắn yêu nhất trên cõi đời này.

Dù mỗi người mang nhiều tâm trạng khác nhau nhưng trong mắt người khác, cả hai vô cùng thân mật, mọi ánh mắt đều đổ dồn lên bọn bọ.

“Nguyên soái Mạnh, Giáo sư Đoạn, xin chào, nghe danh đã lâu.”. Một người đàn ông mập mạp bước đến chào hai người. Người này là Thủ tướng của Diệp Thiên, có lẽ vì chiến tranh nên vị thế của Mạnh Cẩm Hoài lớn hơn gã nhưng dù sao thì gã cũng là một trong những nhân vật chính trị quan trọng của Đế quốc.

Tuy nhiên cả nguyên chủ và cậu đều không quan tâm đến vấn đề này nên lúc Mạnh Cẩm Hoài cùng gã trò chuyện, cậu vờ như bình thường rồi từ từ rút tay ra khỏi tay hắn nhưng bên cạnh vị Thủ tướng có một người đang lẳng lặng quan sát cậu.

Đoạn Hành Dạ nhìn đối phương, hào phóng nâng ly: “Chào buổi tối.”.

Cuối cùng cậu cũng nhớ ra người đàn ông đó là Văn Mộc Già, người thừa kế một tập đoàn công nghệ nổi tiếng các tinh cầu. Là một phú nhị đại, Văn Mộc Già sống an nhàn qua ngày nhưng điều khiến gã ta nổi tiếng nhất có lẽ là việc theo đuổi Mạnh Cẩm Hoài vào những ngày còn trẻ.

Hầu như mọi người đều biết đến sự việc này và còn có một số bàn luận “tình địch” Văn Mộc Già cùng Nguyên soái vĩnh viễn không bao giờ thành đôi. . . . . . .

Nếu là nguyên chủ thì chắc chắn khi nhận được ánh mắt khiêu khích của gã sẽ nhất định đen mặt nhưng hiện tại người trong thân xác này là cậu mà chính mình lại vô cùng muốn ly hôn với hắn nên. . . . . . Văn Mộc Già, người luôn kiếm chuyện với đối phương đột nhiên cảm thấy như đấm vào cục bông mềm mại vậy.

Dù chỉ gặp nhau vài lần nhưng trực giác của một kỳ phùng địch thủ cho gã biết Đoạn Hành Dạ đã thay đổi sau khi thấy ánh mắt lãnh đạm kia. Nụ cười của gã tắt ngúm, ánh mắt dần chuyển sang sự dò hỏi.

Tuy nhiên, cậu thật sự không muốn đấu trí đấu dũng cùng “tình địch cũ” và cũng không thích bầu không khí ngột ngạt này nên chỉ lát sau liền rời đi. Khác với sự thờ ơ của Đoạn Hành Dạ, gã luôn chăm chú quan sát bóng lưng của cậu, không hề rời khỏi. . . .

Bên ngoài là một đồng cỏ, Đoạn Hành Dạ không để ý cho đến khi thấy một đám trẻ con chơi đùa bên đó. Chúng lúc đầu vô cùng hào hứng vì được đến dự tiệc nhưng sau đó lại ra đây chơi vì cảm thấy chán chường. Lúc này, cả bọn chơi đùa làm loạn khắp nơi, sau đó có một đứa trẻ té xuống đất khiến người máy đi theo có vẻ lo lắng, đèn vàng cảnh báo màu cam phát sáng và hướng về chủ nhận của chúng.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp