Bạn Đời Pháo Hôi Của Nguyên Soái

Chương 22: Đừng có giở trò!


1 năm

trướctiếp

Sau khi bác sĩ tới, Tô Minh Ca lại làm gì đó với thiết bị liên lạc, qua vài giây sau, cô nói: “Yên tâm đi, tôi đã báo cho Nguyên soái rồi.”.

. . . . . Yên tâm đi, tôi đã báo cho Nguyên soái rồi.

Yên tâm. . . . . .

Với tư cách là Phó Viện trưởng Viện nghiên cứu Khoa học Đế quốc, hiển nhiên Tô Minh Ca có quyền liên lạc với Mạnh Cẩm Hoài. Sau khi nghe cô nói những lời đó, Đoạn Hành Dạ cuối cùng cũng ngất đi.

Trước khi rơi vào màn đêm, cậu thậm chí còn thấy một đám bác sĩ vây quanh mình và Tô Minh Ca hoảng sợ: “Đoạn. . . . Giáo sư Đoạn chết rồi sao??”

Đồng đội vô dụng là điều ai cũng phải từng gặp tong đời, chưa kể Tô Minh Ca lại càng không phải là đồng đội. Sau khi cô thông báo thì trong vòng một giờ, toàn bộ Trân Thúy tinh đều biết sự việc này, thậm chí có một số chương trình cũng tận dụng đưa lên bản tin nhằm kéo lượt xem.

Nhiều người biết rằng sức khỏe Đoạn Hành Dạ không hề tốt.

Nguyên chủ lúc nhỏ không đi học mà theo cha mẹ nghiên cứu cơ giáp. Tai nạn năm đó xảy ra hơn mười năm trước rất nghiêm trọng, tuy lúc đó hắn không ở phòng thí nghiệm nhưng vẫn ảnh hưởng rất nhiều đến tâm lý của một đứa trẻ. Ngoài thể lực sa sút, tinh thần lực cũng bị tổn hại rất nhiều, ví dụ như hắn không thể lái xe được.

Đoạn Hành Dạ vốn là một mảnh trăng sáng yếu ớt đối với đại đa số, sau sự việc hôm nay càng khiến mọi người tin rằng cậu chính là như thế. Chỉ trong một buổi sáng, Đoạn Hành Dạ thành công cướp đi nước mắt của hàng vạn thiếu nữ tinh cầu và chủ đề liên quan đến cậu trên Tinh Võng cũng nhận được hàng tỷ lời cầu bình an.

Hiển nhiên rằng, Nguyên soái Mạnh Cẩm Hoài - vị “ái nhân” của cậu khi nhận được tin tức liền tức tốc đến Trân Thúy tinh và đưa cậu trở về bằng chiến hạm quân sự của mình.

Đoạn Hành Dạ mở mắt sau cơn mê mang. . . .

Trước mặt cậu là trần nhà màu xám nhạt hoàn toàn khác với biệt thự tại Trân Thúy tinh. Đây là phòng ngủ rất lớn, ngoại trừ chiếc giường cậu đang nằm thì cũng chỉ có một bàn làm việc cách đó không xa.

Có một người đàn ông mặc quân phục màu đen ngồi ở đó.

Cảm nhận được cậu đã tỉnh, người đàn ông mỉm cười dịu dàng, bỏ văn kiện trong tay xuống rồi đến bên cậu. Có lẽ do hôn mê quá lâu nên lúc này ánh mắt Đoạn Hành Dạ có chút mờ mịt, mãi cho đến khi người đàn ông ngồi cạnh mình, cậu mới nhìn rõ người đó.

Cái quái gì thế? Sao lại là Mạnh Cẩm Hoài?

Đoạn Hành Dạ vô cùng tỉnh táo. Sao hắn lại ở đây chứ?

Nhìn thấy sự nghi vấn trong mắt cậu, hắn nhẹ nhàng chạm vào trán cậu rồi nói: “Em hôn mê ở Trân Thúy tinh sáng nay, sau đó anh đã đưa em lên chiến hạm và trở về Nam Chư tinh. Lúc nãy bác sĩ cũng đã khám cho em, dù chưa tìm được nguyên nhân nhưng em đã qua khỏi cơn nguy kịch.”.

Hiện tại thì cậu không hề cảm thấy đau đớn gì cả nhưng chưa kịp nói lời nào thì Mạnh Cẩm Hoài lên tiếng: “Em nghi ngơi thêm một lát đi, khi nào đến Nam Chư tinh, anh sẽ gọi em nhé.”. Sau đó hắn đi ra ngoài.

Không biết bọn Hoàng tộc đó dùng loại thuốc gì nhưng khi xảy ra chuyện, Đoạn Hành Dạ rõ ràng vô cùng đau đớn nhưng hiện tại lại bình thường, giống như chuyện lúc sáng chỉ là một cơn ác mộng, biến mất không dấu vết.

Mạnh Cẩm Hoài bước ra khỏi cửa nhưng tim cậu vẫn đập loạn xa. Đoạn Hành Dạ từ từ ngồi dậy sau đó nhìn thấy thiết bị truyền tin lóe lên ánh sáng.

Nguyên chủ không thích giao du nên chỉ có số ít người có thể liên lạc với cậu. Đoạn Hành Dạ ảo não, thấy không ít lời chúc khỏi bệnh của các đồng nghiệp và có cả của Lam Tịnh Trì. Nhưng trước khi cậu kịp trả lời thì có một tin nhắn ẩn danh.

“Giáo sư Đoạn, tốt nhất cậu đừng giở trò.”.

Trí nhớ nguyên chủ mách bảo rằng đây là từ phía Hoàng gia. Chắc chắn là bọn họ đã nghi ngờ. . . .

Lúc này, bên ngoài phòng ngủ ngăn cách bởi bức tường, Mạnh Cẩm Hoài mở một xấp tài liệu vừa mới nhận.

“Chỉ số hồng cầu bình thường, kiểm tra nội tạng bình thường. . . ” Ngoài tinh thần lực ra thì hàng trăm chỉ số kiểm tra khác đều có màu xanh nhạt tượng trưng cho đạt tiêu chuẩn khỏe mạnh. Hắn đóng tập tin rồi nhìn sang phòng ngủ, sau đó nhắn cho người nọ: “Tiếp tục điều tra kĩ càng.”.

Tác giả có chuyện muốn nói:

Tiểu kịch trường:

Tô Minh Ca: Đoạn Hành Dạ? Cậu chết rồi hả????

Đoạn Hành Dạ: ??? Sao cô cứ nguyền rủa tôi thế hả??

Tô Minh Ca: ???


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp