Bạn Đời Pháo Hôi Của Nguyên Soái

Chương 21: Nguyền rủa


1 năm

trướctiếp

Trời chỉ vừa hửng sáng, Đoạn Hành Dạ thức dậy theo đồng hồ sinh học của mình. Kiếp trước cậu sinh ra trong một gia đình có truyền thống võ nghệ nên được huấn luyện rất nghiêm khắc, tuy không kế nghiệp nhưng vẫn giữ nguyên thói quen sinh hoạt hằng ngày. Thời gian ban ngày tại tinh cầu Trân Thúy khá dài nên mọi người không dậy sớm nên cậu sẽ tận dụng thời gian ôn lại một số bài võ mà đời trước đã học. Vì tai nạn trong phòng thí nghiệm cùng với bị khống chế bởi thuốc nên thể chất nguyên chủ khá kém nhưng vì để đào tạo hắn trở thành nội gián nên ít nhất cũng có một chút kiến thức nền tảng.

Trong phòng tắm có một chiếc gương lớn, không biết do ánh sáng hay không nhưng cậu cảm thấy hôm nay chính mình có chút nhợt nhạt, nhưng Đoạn Hành Dạ không quan tâm, cậu tiếp tục tắm rồi đi ra ngoài.

Nhưng vào lúc này, ngực cậu chợt nhói lên khi bước lên hai bước, đoạn Hành Dạ loạng choạng tiến về trước rồi ngồi xuống ghế, hít sâu vài hơi. Nhớ tới lần trước, Hoàng Đế từng nói có thể cậu sẽ cảm thấy đau đớn, không thoải mái trong tháng này. . . Nếu không phải vừa xảy ra chuyện vừa rồi, có lẽ Đoạn Hành Dạ cũng thật sự quên mất do dạo này quá bận rộn.

Nguyên chủ vốn là gián điệp, Đoạn Hành Dạ đã chuẩn bị tinh thần cho những ngày như hôm nay nhưng thật sự nó quá đau, cậu đưa tay vào túi lấy ra thuốc giảm đau rồi nuốt từ từ.

Vị đắng nghét xông lên cổ họng và thực quản do xung quanh không có nước nên cậu trực tiếp uống nó. Thời gian tích tắc trôi qua nhưng cơn đau không hề thuyên giảm, Đoạn Hành Dạ ngồi trên mặt đất, hô hấp gấp gáp, mu bàn tay cũng bắt đầu nổi gân xanh.

Chứng tỏ thuốc của bọn Hoàng gia đó không phải là thứ có thể dùng liều giảm đau thông thường là có hiệu quả. Dù luyện võ từ bé nhưng Đoạn Hành Dạ trừ lần bị đâm rồi chết ở kiếp trước vẫn chưa từng bị đau đớn tới vậy. . . ..Nằm dài trên sàn, Đoạn Hành Dạ thầm chửi thề. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Lúc này cậu đang ở tầng một. Sau khi ngã xuống, người máy giúp việc vô cùng lo lắng vì nhận thấy tình hình bất thường. Cùng lúc đó, cửa biệt thự mở ra.

Bị cơn đau xâm chiếm toàn bộ trí óc, Đoạn Hành Dạ cố gắng mở mắt phát hiện có một người đứng ngay cửa.

“Đoạn. . . Đoạn Hành Dạ?”. Người đó nói với giọng điêu jhoang mang.

Nghe có người gọi, cậu rốt cuộc cũng nhìn thấy một người mặc áo blouse phòng thí nghiệm với mái tóc xoăn dài đến khuỷu tay. Là Tô Minh Ca.

Cô sống gần nhà Đoạn Hành Dạ. Ban nãy, Tô Minh Ca chuẩn bị đến Viện nghiên cứu bằng ô tô nhưng thấy cánh cửa biệt thự vốn khép kín nhiều năm lại mở ra, nếu là ngày trước thì cô sẽ trực tiếp bỏ đi nhưng sau một hồi suy nghĩ, Tô Minh Ca quyết định đi vào.

Không ngờ người bên trong lại xảy ra chuyện.

Dù không ưa nhau nhưng nhìn Đoạn Hành Dạ như thế, Tô Minh Ca không khỏi căng thẳng vì ở thời đại này, con người đều đã tiến hóa, hệ thống miễn dịch cùng các kháng thể trở nên mạnh mẽ hơn nên rất khó để phát bệnh chứ đừng nói đến việc phải nằm trên sàn nhà như Đoạn Hành Dạ.

Thấy cô hướng về phía mình nhưng khóe miệng cậu vẫn không nói nên lời do cơn đau lan đến toàn thân, thanh quản cũng không còn đủ sức lực để rung lên phát ra tiếng.

Trong mắt Tô Minh Ca cùng các đồng nghiệp, Giáo sư Đoạn chính là một kẻ lạnh lùng và tàn nhẫn như một chiếc máy, nói một cách chính xác hơn thì không ai có thể nhìn thấy dấu vết của sự sống xung quanh cậu. Có lẽ do so với tình cảnh trước đây nên hiện tại Đoạn Hành Dạ khiến cô cảm thấy kinh hãi.

Tô Minh Ca ngồi xổm trước mặt cậu, do dự vươn tay đặt lên vai của Đoạn Hành Dạ. Cảm nhận được sự run rẩy của đối phương, cô ngập ngừng: “Đoạn hành Dạ? Anh. . . .anh sắp chết hả?”

“. . . ”. Này, đây nguyền rủa đúng không?

Cậu cảm thấy rằng mình sắp bị cô chọc tức.

Thấy cậu không trả lời, Tô Minh Ca lập tức dùng thiết bị liên lạc để gọi cho bác sĩ ở Trân Thúy tinh. Thật ra Đoạn Hành Dạ có đủ thời gian để gọi nhưng vì không muốn ai biết tình trạng của mình nên cậu quyết định cắn răng chịu đựng.

Có điều hiện tại Đoạn Hành Dạ kiệt sức nên không thể ngăn cô lại.

. . . .Kệ đi, tới đâu tính tới đó.

Dù ghét cậu nhưng Tô Minh Ca không chán ghét đến mức muốn cậu phải chết. Sau khi gửi tin nhắn, Tô Minh Ca còn lo sợ rằng cậu sẽ chết nên đã mở thiết bị truyền tin lên.

Bằng trực giác của mình, trong lòng Đoạn Hành Dạ rung lên một hồi chuông cảnh báo.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp