Bạn Đời Pháo Hôi Của Nguyên Soái

Chương 16: Mỉa mai


1 năm

trướctiếp

Đoạn Hành Dạ không đi thang bộ nữa mà trực tiếp vào phi thuyền bay đến phòng làm việc của mình. Khoác lên áo blouse, còn chưa kịp bước vào phòng, cậu đã nghe có người bên trong nhắc đến mình.

Vẫn chưa đến giờ làm việc chính thức, có lẽ là đang trò chuyện.

Không biết ai đã lên tiếng hỏi: “Hôm nay Đoạn Hành Dạ có trở về không?”. Mục tiêu của câu chuyện - Đoạn Hành Dạ nghe có người khác lên tiếng cười mỉa mai: “Ai biết được, Đoạn Hành Dạ năm đó biên soạn giáo trình kiểu quái gì đấy. Hắn làm cho An La lúc nào cũng lộn xộn nhưng không biết chứa gì trong đầu mà giờ lại đi làm giảng viên.”.

Tài liệu giảng dạy về lý thuyết cơ giáp khi được phát hành đã thu hút vô số sự chú ý, người lên tiếng đầu tiên ban nãy lại nói: “Ừ, cậu có nghĩ rằng hắn sợ có người vượt qua mình nên cố tình viết sách như thế không? Thật lòng mà nói, lúc hắn biên soạn xong, tôi mất rất nhiều thời gian mới miễn cưỡng hiểu một ít còn đám sinh viên thì chẳng nói làm gì.”.

“Biết đâu được~”. Một người đàn ông với mái tóc xoăn dài đứng lên: “Người ta là cao quý làm sao để ý đến chúng ta chứ?”

Khoan đã. . . . .Nghe đến đoạn sau, Đoan Hành Dạ sững sờ. Sao nghe ra như đàn ông thế?

Lúc này, kí ức của nguyên chủ ùa về. Người vừa nói là Tô Minh Ca - Phó Viện trưởng Viện nghiên cứu Cơ giáp. Đất nói theo cách của Trái Đất thì cũng có thể được coi là một. . . . nữ nhân hào kiệt? Dù đã làm việc chung nhiều năm nhưng cả Tô Minh Ca và nguyên chủ đều không vừa mắt nhau. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Lúc này Tô Minh Ca xoay người lại mới phát hiện Đoạn Hành Dạ cũng đang ở đây. Nếu bị chính chủ phát hiện đang bị nói xấu thì hiển nhiên người tham gia sẽ cảm thấy xấu hổ nhưng Tô Minh Ca lại dửng dưng như chưa có chuyện gì xảy ra, thậm chí còn nhướng mày khiêu khích Đoạn Hành Dạ.

Cô từng nhiều lần đối đầu với nguyên chủ nhưng lúc nào cũng bị “Đoạn Hành Dạ” làm ngơ như cô không hề tồn tại.

Cho nên theo nhân thiết, cậu phớt lờ cô và bước vào phòng nghiên cứu. Lúc cánh cửa đóng lại, hai người nọ căng thẳng hỏi Tô Minh Ca: “Làm sao bây giờ. . . . hắn. . . ”. Tô Minh Ca liếc nhìn với vẻ khinh bỉ: “Sao? Sợ à? Những gì chúng ta nói chỉ là sự thật thôi.”.

Khác với sự tôn sùng và sợ hãi của các đồng nghiệp ở tòa nghiên cứu tập trung, những người xung quanh làm việc đều chán ghét cậu vì Phó Viện trưởng Tô Minh Ca.

Theo quan điểm của cô, dù Đoạn Hành Dạ tạo ra cơ giáp mới nhưng noa vẫn chưa giải quyết được tất cả vấn đề từ trước đến nay. Viện trưởng tiền nhiệm là cha của nguyên chủ, sau khi bị tai nạn thì vị trí đó đã bỏ trống. Nên hắn tin rằng, dù cho Đoạn Hành Dạ có thành tựu trong nghiên cứu khoa học cơ giáp thì cũng chỉ là một đứa nhóc mãi mãi đứng sau cái bóng của cha mẹ.

. . . . . . . . .

Phòng làm việc của nguyên chủ khá lớn nhưng chỉ có một bàn làm việc, một nơi nghỉ ngơi với một chiếc giường cỡ vừa. Sau khi bước vào, Đoạn Hành Dạ tự hỏi: Sống như vậy mãi mà không chán hả?

Nhưng giờ không phải là lúc để phàn nàn. Đoạn Hành Dạ ngồi xuống bàn và suy nghĩ thì được thông báo là Phó Viện trưởng đang đứng đợi ngoài cửa.

Theo quy chế, nếu Viện trưởng đi công tác thì Phó Viện trưởng sẽ báo cáo các hoạt động cho Viện trưởng để thuận tiện việc giám sát.

Đoạn Hành Dạ mở cửa, Tô Minh Ca đi vào với gương mặt vô cảm. Dù cao như nguyên chủ và dáng vẻ lại không nữ tính gì cho cam nhưng mặc trang phục này cùng với trang điểm nhẹ cũng không quá tệ.

Tô Minh Ca cũng không muốn kéo dài thời gian với cậu nên nhanh chóng nói sơ qua các hoạt động, tiến độ nghiên cứu của các Tiến sĩ, Giáo sư khác.

Thật ra thì Đoạn Hành Dạ cũng cảm thấy nguyên chủ không xứng đáng với chiếc ghế Viện trưởng cho lắm vì hắn không quan tâm đến công trình của người khác mà chỉ biết lo cho bản thân, chưa bao giờ có ý thức làm việc nhóm. Nên là, dưới sự quản lý của nguyên chủ, hầu như toàn bộ công việc là của ai nấy làm.

Tô Minh Ca biết Đoạn Hành Dạ không quan tâm đến vấn đề này nên sau khi nói xong liền rời đi, thậm chí cũng không quay đầu nhìn.

“Chờ một chút”. Đoạn Hành Dạ bất ngờ đứng dậy, lúc này mới nhận ra cô đang mang giày cao gót nên có hơi cao hơn mình một chút.

“Sao?”. Tô Minh Ca bất mãn.

“Chỗ này có vấn đề.”. Đoạn Hành Dạ chỉ vào một nơi trên màn hình.

“. . . ..”

Cái tên này luôn chỉ quan tâm bản thân, sao hôm nay thay tính đổi nết bắt đầu quan tâm đến tiến độ công việc của người khác vậy?

Tô Minh Ca có ác cảm với nguyên chủ nên đã nghĩ rằng cậu cố ý làm khó dễ mình. Tuy nhiên, với tư cách là một nhà khoa học, dù có xem thường và tức giận thì Tô Minh Ca vẫn duy trì vẻ điềm tĩnh.

“Ồ, vậy Viện trưởng chỉ cho tôi xem nào.”. Tô Minh Ca nhướng mày khiêu khích nói.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp