Bạn Đời Pháo Hôi Của Nguyên Soái

Chương 15: Hành vi bất thường


1 năm

trướctiếp

Dù đã nhận lời mời và trở thành giảng viên của Đại học An La nhưng thân phận của cậu vẫn là Viện trưởng Viện nghiên cứu Khoa học Đế quốc nên để không làm ảnh hưởng đến tiến độ công việc của cậu, nhà trường đã sắp xếp thời gian dạy sao cho thuận tiện nhất đối với cậu.

Trước đó, vì để thực hiện kế hoạch làm hỏng cơ giáp của Mạnh Cẩm Hoài nen cậu đã xin nghỉ phép ngắn hạn, hiện tại kì nghỉ cũng kết thúc, Đoạn Hành Dạ phải quay trở lại với công việc.

Khi dạy tại An La, Đoạn Hành Dạ xem như đã tận tâm tận lực với công tác giảng dạy, giờ đã thành công hoàn thành các buổi học nên có chút thoải mái hơn. Nói lại cũng kì lạ, với sự dung hợp trí nhớ của nguyên chủ, lúc đầu cậu cảm thấy khá vất vả khi phải “ghép nối” những chuỗi kí ức, kiến thức về cơ giáp nhưng hiện tại giống như cậu mới là người thật sự sở hữu nó vậy.

. . . . . . ..

Tuy kiếp trước vẫn là một nhà khoa học nhưng chủ đề nghiên cứu của cậu không liên quan đến thần kinh hay cơ thể con người, lại càng không nói đến việc “tái sinh”. Suy nghĩ hồi lâu cậu vẫn không có manh mối, sau đó Đoạn Hành Dạ tắt đèn rồi đứng dậy.

Dù phi cơ “Chi Liên” của nguyên chủ không tiện nghi, hùng dũng như chiến hạm quân sự nhưng nó cũng là một trong những phi cơ có tính năng thông minh nhất trong tinh tế. Cạnh Đoạn Hành Dạ là cửa sổ sát sàn, cậu chậm rãi đi đến đó rồi áp lòng bàn tay lên khung cửa, phút chốc cảm giác ớn lạnh chạy dọc toàn thân nhưng Đoạn Hành Dạ cũng không rút tay ra mà ngắm nhìn khung cảnh mỹ lệ trước mặt.

Đoạn Hành Dạ, kiếp trước sống ở Trái Đất luôn tò mò về thế giới vũ trụ. Vào thời đại mà cậu sống ở kiếp trước, con người còn bị giới hạn về công nghệ khoa học. Tựa như những người khác, cậu ngước nhìn lên bầu trời và chứng kiến những tinh cầu, những vì sao khác cùng các dải ngân hà xinh đẹp đã hàng tỷ năm tuổi.

Đẹp quá. . . . . . Hiện tại cậu thậm chí đang đứng trên một chiếc phi cơ và đang ngắm nhìn khung cảnh vũ trụ. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Đoạn Hành Dạ đứng ngẩng người bên khung cửa sổ, trợ lý riêng vuợt quá quyền cho phép đứng sau lưng cậu không xa, hắn đứng đó một lí rồi lặng lẽ đi ra.

“Tinh hạm - Chi Liên:

Báo cáo Nguyên soái, Đoạn Hành Dạ có hành vi bất thường.”.

. . . . . . . . .

Viện nghiên cứu Cơ giáp Đế quốc được đặt trên một tinh cầu nhỏ. Ngoại trừ khu vực nghiên cứu và thí nghiệm ra thì có khá nhiều cư dân sinh sống ở đây. Thực tế thì dù đã kết hôn nhưng do cả hai quá bận rộn, hơn nữa Viện nghiên cứu cũng được đặt tại đây - tinh cầu Trân Thúy. Có điều. . . . . . nơi ở của nguyên chủ là trong Viện nghiên cứu mà không phải là một ngôi nhà đàng hoàng.

Sau khi phi thuyền hạ cánh, Đoạn Hành Dạ bước vào tòa nghiên cứu, nó cao to như một ngọn núi. Đế quốc Diệp Thiên rất đầu tư vào mục này nên có tận vài chục nghìn khu nghiên cứu và ở đây ánh sáng mặt trời không thể rọi đến nên chỉ có một nữa tòa nhà mới xuất hiện vạt nắng đậu lên.

Đoạn Hành Dạ không đi thang máy mà chọn đi thang bộ từ từ để làm quen với mọi thứ ở đây.

Dù nguyên chủ luôn sống ở đây nhưng đối với các nhà khoa học khác, cậu vẫn như một huyền thoại sống, hiếm khi gặp mặt nên khi cậu đi lối này đều khiến đồng nghiệp đều sững sờ, căng thẳng.

“Viện. . . .Viện trưởng.”. Sau khi nhìn thấy Đoạn Hành Dạ, một nhân viên đang ngồi bỗng lập tức đứng dậy, kinh hãi: “Thật xin lỗi. . . À không..À ngài có gì cần dặn dò sao?”.

Tính cách của nguyên chủ có thể khiến những người thậm chí không hề quen biết tôn kính hắn, sợ hắn, giống như một “đóa hoa cao lãnh”. Nhưng bất kì ai từng tiếp xúc rồi thì đều sẽ không chịu được tính lạnh lùng và vô nhân đạo của nguyên chủ.

Dù nhân viên này chưa từng làm việc trực tiếp với Giáo sư Đoạn nhưng “danh tiếng” của nguyên chủ luôn vang xa nên toàn bộ khu nghiên cứu đều rất sợ cậu.

Đoạn Hành Dạ nhận ra rằng cậu đang khiến mọi người bất an, lo lắng..

Lúc này, nhân viên trước mặt thì sợ hãi còn cậu thì không khỏi cảm thấy có chút xấu hổ. Đoạn Hành Dạ dời tầm mắt: “Không có gì.”. Cậu bắt chước tông giọng, điệu bộ của nguyên chủ rồi nhanh chóng rời khỏi nơi này. Mãi cho đến khi Đoạn Hành Dạ khuất bóng, người nọ mới run rẩy ngồi về vị trí.

“Đáng sợ quá. . . ”. Giáo sư Đoạn đúng là y như lời đồn!


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp