Bạn Đời Pháo Hôi Của Nguyên Soái

Chương 12: Người hâm mộ


1 năm

trướctiếp

Lam Tịnh Trì từ một kẻ “đáng thương” trở thành “người hâm mộ” nhanh chóng chạy đến bên cậu không chút do dự. Nhìn thấy vị thiên tài Y Dược tương lai vẫn còn vui vẻ, khỏe mạnh, cậu mở thiết bị truyền tin: “Cho tôi số liên lạc của cậu.”.

Đệch mợ, rốt cuộc là tên Lam Tịnh Trì này thế quái nào mà may mắn quá vậy?

. . . . . . . . . . . . . . . . . . .

Việc xảy ra tại khu vực thí nghiệm được lan truyền khắp trường chỉ trong một buổi sáng, giờ đây hình ảnh của Đoạn Hành Dạ đã gắn liền với hai chữ “chính nghĩa”. Cậu thấy trong tiết học hôm nay, các sinh viên nhìn cậu bằng ánh mắt thậm chí còn ngưỡng mộ hơn cả ngày đầu tiên. . . . . .

Có điều khi tiết học sắp kết thúc, một số sinh viên trở nên bồn chồn, xì xào bàn tán với những người xung quanh. Sau khi qua tiểu thuyết đến nay thì cũng chỉ mới được một khoảng thời gian, mà hiện tại các học viên lại có biểu hiện như thế, trong lòng cậu có chút bối rối - chẳng lẽ vừa rồi mình nói sai sao?

Đoạn Hành Dạ bất giác nhíu mày, cả phòng học lập tức yên tĩnh.

“Có vấn đề gì sao?”. Thấy thái độ khác lạ của mọi người, cậu lên tiếng hỏi. Nhưng vừa dứt lời thì họ nhanh chóng lắc đầu và vờ như đang nghiêm túc. . . nhưng vẫn không thể che giấu một tia phấn khích trong mắt.

Chuyện quái quỷ gì vậy trời! Là một người ham học hỏi, sinh viên càng tỏ ra che giấu thì cậu lại càng tò mò hơn. Bất quá cũng không thể nào hỏi “Các cô cậu có chuyện gì thế? Kể tôi nghe với được chứ?” vì nó quá khác xa với thiết lập của nguyên chủ.

Dù sao thì cũng sắp đến giờ tan học rồi.

Có lẽ là do thói quen còn sót lại ở kiếp trước, Đoạn Hành Dạ sau khi thông báo kết thúc buổi dạy thì đột nhiên hỏi: “Có ai muốn đặt câu hỏi không?”. Nhưng vừa dứt lời, cậu liền nhận ra có điều gì đó không ổn! ( truyện trên app T Y T )

Bức tường màu bạc từ từ mở ra, các sinh viên vốn sắp rời lớp quay trở lại và nhìn chằm chằm vào người đàn ông ở giữa lớp với đôi mắt sáng ngời. Song song đó, chiếc máy đặt cạnh Đoạn Hành Dạ sáng lên cùng với hàng trăm câu hỏi. Đúng là tự tìm đường chết mà. . . ..Đoạn Hành Dạ tràn đầy tuyệt vọng và chán nản nhưng bên ngoài vẫn duy trì vẻ mặt lãnh đạm rồi chọn một câu hỏi mà hầu như ai cũng thắc mắc.

Đoạn Hành Dạ chậm rãi giải thích mà không biết rằng đối diện với màn hình, có một người mở cánh cửa màu bạc đang từ từ tiến vào.

Bộ quân phục màu đen làm nổi bật vòng eo săn chắc của người đàn ông cùng với huân chương có họa tiết mãng xà như đang nhắc nhở về thân phận đặc biệt của hắn. Mái tóc đen hơi dài một chút, đôi mắt phượng sắc bén hơi chếch nhẹ làm cho hắn tựa như một tác phẩm điêu khắc dày công tốn sức, mang lại cảm giác vô cùng lạnh lùng, áp bức mà chỉ có người quân nhân mới có.

Người đàn ông đó đi về phía trung tâm của lớp học và sau khi thấy hàng trăm người lính được trang bị cả vũ trang sau lưng hắn ta, các sinh viên vô cùng kích động nhưng chỉ có thể cố gắng kìm nén.

Đoạn Hành Dạ vẫn say mê giảng bài, không để ý có người đang từ từ tiến lại phía mình.

Qua suy nghĩ của Đoạn Hành Dạ, cậu đã chọn cách tiếp thu kí ức, tri thức của nguyên chủ nên những câu hỏi này đối với cậu không hề phức tạp, tuân theo quan niệm “Thỉnh Phật thỉnh đến Tây Thiên”, cậu vẫn tận tình giải đáp mọi thắc mắc của họ. Sau đó, người đàn ông nọ cũng đi đến trung tâm lớp học, đứng phía sau lưng và nghe cậu thuyết giảng.

. . . . . . ..

Nhìn lại màn hình một lần nữa, Đoạn Hành Dạ không khỏi thở phào nhẹ nhõm khi chắc chắn rằng mình đã giải đáp các câu hỏi. Cậu hỏi theo thói quen: “Các cô cậu đã hiểu chưa?”.

Có điều. . . .khi cậu quay người lại để nhìn sinh viên thì phát hiện người đàn ông đang đứng cách mình khoảng 2 mét. Hắn cao hơn cậu chừng nửa cái đầu khiến cho cậu cảm thấy bị áp bức.

Nè, sao lại có một người đàn ông đứng đối diện mình vậy?

Không đúng, tại sao Mạnh Cẩm Hoài lại đứng đối diện với mình!!!!!


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp