Bạn Đời Pháo Hôi Của Nguyên Soái

Chương 11: Thay đổi tính cách


1 năm

trướctiếp

Dù mọi người biết Giáo sư Đoạn đến giảng dạy ở Đại học An La chuyên ngành Cơ giáp nhưng các sinh viên đều thắc mắc rằng vì sao ngài lại xuất hiện ở đây vào sáng sớm tai khu vực thí nghiệm của Y Dược được chứ!

Sau khi nhìn thấy cậu, tất cả đều có vẻ mặt khó hiểu.

Đoạn Hành Dạ phớt lờ câu nói vừa rồi của vị giảng viên nọ. Bất kì ai cũng có thể biết cậu là một nhà nghiên cứu khoa học nhưng Đoạn Hành Dạ lại có một khí chất vô cùng áp bức mà chỉ có những người ở địa vị cao mới như thế. Bước ra cabin, cậu đi đến phía đối diện, sinh viên kia đang đứng ở đó. . . có điều gã không có phản ứng gì hay nói chính xác hơn là vẫn chưa thoát khỏi cảm xúc của bản thân.

Thấy Đoạn Hành Dạ tiến về phía mình, tên sinh viên đó vốn đang tức giận nhưng ngay lập tức chân như nhũn ra, gần như khuỵu gối xuống đất.

Tuy nhiên, Đoạn Hành Dạ lại không để gã vào trong mắt, cậu đi đến bên cạnh Lam Tịnh Trì, nhẹ nhàng vỗ vai hắn. Cho đến tận lúc đó, cậu mới phát hiện bả vai ấy hơi run, thân thể cũng rất căng thẳng.

Vô cùng tức giận và uất ức.

Lam Tịnh Trì vì đang cúi đầu nên không để ý ai đang đứng trước mặt cho đến khi một cái vỗ vai rơi xuống và cậu mới hít một hơi thật sâu rồi ngẩng đầu.

“. . . ”

“. . . ”

Lam Tịnh Trì đưa tay lên dụi mắt.

Vì sự việc ban nãy, khóe mắt của hắn hơi đỏ lên như vừa khóc, giờ lại bị dụi đến đỏ hoe trông như một chú thỏ. Sau khi nhìn rõ người trước mặt, cả người hắn đột nhiên trọng tâm bị dồn về một phía làm cho Đoạn Hành Dạ giật mình tưởng hắn sắp ngất.

Cậu còn đang suy nghĩ nếu hắn ngất thì có nên giúp hay không thì người nọ rốt cuộc cũng hoàn hồn trở lại. “Quả nhiên không hổ danh là nhân vật đầy khí chất trong “Khuynh đảo tinh tế” mà!”. Đoạn Hành Dạ thầm nghĩ.

“Giáo. . . ..Giáo sư Đoạn?”. Lam Tịnh Trì lắp bắp và gọi tên cậu. Khác hẳn với hình tượng nhân vật với bộ óc thiên tài nhưng trong lòng đầy ắp nỗi oán hận, hiện tại hắn chỉ là một chàng trai trẻ tuổi, ngây ngô. Sau khi nhìn thấy gương mặt của Lam Tịnh Trì, Đoạn Hành Dạ thở phào nhẹ nhõm.

“Ừ.” Đoạn Hành Dạ hơi cúi xuống: “Có chuyện gì?”. Nguyên chủ cao khoảng 1m83 nên đối với vị sinh viên trước mặt này có chút cao hơn.

Dù là nguyên chủ hay bản thân Đoạn Hành Dạ, cả hai đều không phải kiểu người dễ để lộ cảm xúc của mình. Nhưng nếu hiện tại là chính Đoạn Hành Dạ thì cậu nhất định phải giúp Lam Tịnh Trì điều chỉnh lại tâm trạng rồi mới tính đến những chuyện tiếp theo.

Dù không miêu tả chi tiết trong nguyên tác nhưng Đoạn Hành Dạ vẫn biết rằng nguyên chủ không phải là người vô duyên vô cớ quan tâm người khác hoặc quan tâm đến cảm xúc người khác.

Đoạn Hành Dạ biết rằng nếu muốn không có kết cục như pháo hôi trong nguyên tác thì cậu phải thể hiện rằng bản thân đã thay đổi. Nhưng bây giờ không phải là lúc để làm điều đó.

Dù Đoạn Hành Dạ không hề an ủi Lam Tịnh Trì nhưng sau sau thấy cậu nhìn xuống và nhìn hắn bằng đôi mắt tin tưởng kia, Lam Tịnh Trì đột nhiên cảm thấy ấm lòng. Nhưng hắn còn chưa lên tiếng, gã sinh viên kia lớn tiếng la lên: “Là nó-”. Lời còn nó chưa xong đã bị Đoạn Hành Dạ quay ngoắt lại, thanh lãnh nói: “Im lặng.”.

Giọng của Đoạn Hành Dạ không lớn nhưng sau khi cậu lên tiếng, bầu không khí trở nên yên tĩnh.

Lam Tịnh Trì hít một hơi thật sâu rồi chậm rãi kể về sự việc vừa rồi. Thì ra là trường cấp cho mỗi sinh viên một phòng thí nghiệm riêng và hắn đã làm hỏng một dụng cụ trong cabin của mình. Sau đó gã đi sang chỗ của Lam Tịnh Trì và buộc cậu phải đổi phòng.

Tuy vừa vào năm học mới chưa lâu nhưng hắn lại trở thành kẻ bị bắt nạt toàn trường.

Là trường Đại học bậc nhất, An La không chỉ đào tạo ra các vị Tiến sĩ, Giáo sư mà còn có con của các doanh nhân giàu có của khắp tinh cầu - do được bố mẹ ủng hộ, là mạnh thường quân tài trợ cho trường. Sinh viên vừa rồi chính là như thế nên sau khi thấy gã bắt nạt Lam Tịnh Trì, những ai biết lai lịch của gã đều muốn đến kết thân với gã. ( truyện trên app T Y T )

Sau khi nghe Lam Tịnh Trì nói, vị giảng viên nọ cuối cùng cũng có phản ứng, thận trọng nói: “Giáo sư Đoạn, chúng tôi sẽ giải quyết vụ này và trường thuật sự việc cho nhà trường. . . ”.

Đoạn Hành Dạ nghe xong còn có chút xem thường nhưng cậu vẫn gật đầu và xoay người đi. Sau đó các sinh viên có liên quan đến chuyện này đều thở phào nhẹ nhõm. Dù Giáo sư Đoạn đáng sợ thật nhưng với những chuyện cỏn con này ngài ấy - một người có chức vị to lớn sẽ không thể nhớ được quá lâu. Chỉ cần Đoạn Hành Dạ đi thì chẳng phải mọi chuyện sẽ êm xuôi sao?

Nhưng bọn họ chưa kịp thở hết hơi thì đã thấy cậu quay lại và nhìn Lam Tịnh Trì: “Lại đây.”.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp