Đây không biết là lần thứ mấy rồi, hơn hai giờ sáng cô lại nhận được điện thoại từ bệnh viện nói với cô rằng Diêu Linh Linh đang ở phòng cấp cứu. Nguyên nhân là vì bạn trai không muốn chia tay nên cô ấy đã nhảy xuống ba bậc thang, bị trật mắt cá chân. Sau khi chụp X-quang thì phát hiện bị rạn xương nhẹ. Điện thoại của Diêu Linh Linh bị hỏng còn người bạn trai không chịu chia tay kia vẫn cứ bám riết ở phòng cấp cứu. Bất kể Diêu Linh Linh nói thế nào anh ta cứ khăng khăng đây chỉ là cãi vã của các cặp đôi và hiện tại chân cô ấy bị thương cần có người ở bên. Đến cả cảnh sát đến cũng không đuổi được anh ta.

Diêu Linh Linh không còn cách nào đành nhờ bệnh viện gọi cho Đồ Sâm.

Đồ Sâm, người vừa ngủ được một tiếng sau khi thức dậy từ năm giờ sáng để đi xin lỗi một tiền bối diễn viên về việc cắt giảm kịch bản và bận rộn cả ngày đã mặc nguyên bộ đồ ngủ khoác thêm chiếc áo khoác mỏng, đội mũ len và chạy đến. Suốt đường đi cô ngáp liên tục.

Phòng cấp cứu sáng sớm hôm nay đặc biệt náo nhiệt. Hành lang có vài người bị thương đang r*n rỉ. Bên trong có hai nhóm người đang vây quanh, mỗi bên có hai cảnh sát và bác sĩ đang bận rộn.

Nhóm người bên phải rất ồn ào, có cả tiếng trẻ con khóc và tiếng chửi thề của người lớn. Bên cạnh còn có cả phóng viên truyền hình mang máy quay.

“Ở đây!” Diêu Linh Linh thấy Đồ Sâm đang ngơ ngác nhìn quanh ở cửa bèn giơ tay lên từ nhóm người đang vây quanh bên trái.

Đế giày thể thao mà Đồ Sâm mặc vội có chút trơn. Cô chạy qua thì bị trượt một cái, phải bám vào chiếc giường bệnh bên cạnh để giữ thăng bằng. Tiếng động khá lớn, mọi người trong phòng cấp cứu đều quay lại nhìn cô.

“Giám hộ của tôi đến rồi, anh ta có thể đi được rồi.” Vừa đến gần, Đồ Sâm nghe Diêu Linh Linh nói với cảnh sát, “Làm phiền các anh rồi.”

Trong điện thoại chỉ nói rạn xương nhẹ ở mắt cá chân trái nhưng vì nhảy từ trên bậc thang xuống, Diêu Linh Linh trông rất thảm hại. Dưới cằm có một vết xước lớn, tóc rối bời, lớp trang điểm bị lem, mắt sưng húp vì khóc.

“Cô ấy là giám hộ gì chứ, bằng tuổi Linh Linh, một cô gái nhỏ biết gì.” Một người đàn ông bên cạnh lên tiếng, rõ ràng là không muốn rời đi.

Đồ Sâm liếc nhìn người đàn ông đó.

Người bạn trai này của Diêu Linh Linh mới quen được một tháng. Vì anh ta là người nơi khác, họ chỉ ngồi ăn với nhau một bữa khi xác nhận mối quan hệ. Ngoại hình anh ta cũng khá ổn, dù sao cả hai cô đều "cuồng" ngoại hình.

Nhưng dù có đẹp trai đến đâu, khi bộc lộ bộ mặt đầy năng lượng tiêu cực họ đều trở nên đáng ghét giống như con chó rừng nhe nanh trong thế giới động vật.

“Tôi là giám hộ của cô ấy,” Đồ Sâm nhìn thẳng vào người đàn ông đó không hề né tránh, “đã được công chứng.”

“Hơn nữa hai người đã chia tay rồi,” cô nói tiếp, “bây giờ, xin anh rời đi.”

Cô không cao, chiếc áo khoác mỏng màu hồng đã cũ mà cô vớ đại từ trên giường vẫn còn nguyên trên người. Chiếc mũ len trắng có quả cầu len màu hồng, khuôn mặt mộc và có chút buồn ngủ. Trông cô thực sự giống một cô gái nhỏ không có khả năng gây sát thương.

Nhưng đôi mắt cô khi nhìn người khác rất trong suốt. Giọng nói không lớn nhưng mỗi từ đều rất rõ ràng, bình tĩnh và rành mạch.

Không hề kiêu ngạo cũng không hề nhún nhường.

Cảnh sát nhanh chóng mời người bạn trai cũ không còn lý do để ở lại rời đi. Sau đó họ ghi lại lời khai về sự việc, bảo Diêu Linh Linh ký tên rồi rút.

Bác sĩ dặn dò họ còn phải chờ kết quả của hai xét nghiệm nữa. Vì Diêu Linh Linh bị đập đầu khi nhảy xuống, cần phải theo dõi thêm vài giờ. Bệnh viện có dịch vụ cho thuê xe lăn tại quầy y tá, nếu cần thì có thể liên hệ. Rồi bác sĩ cũng rời đi.

Những người vây xem ngay lập tức tản đi gần hết.

Đồ Sâm thở dài ngồi xuống và nhìn thẳng vào Diêu Linh Linh.

Đôi mắt sưng húp của Diêu Linh Linh chớp chớp hỏi cô: “Ngày mai cậu sáu giờ phải đến đoàn phim rồi đúng không?”

“Phải, nên vai cậu cho tớ mượn, tớ chợp mắt một lát.” Đồ Sâm đứng dậy ngồi xuống cạnh Diêu Linh Linh, tháo mũ len nhét vào túi áo khoác rồi tựa vào vai Diêu Linh Linh nhắm mắt lại.

“Lần này vì chuyện gì?” Mặc dù đã nhắm mắt cô lại không buồn ngủ, Đồ Sâm ngáp một cái.

“Anh ta đánh phụ nữ. Cả em gái và mẹ anh ta đều bị anh ta đánh.” Giọng Diêu Linh Linh vẫn còn nghèn nghẹt, có chút bất bình. “Tớ sắp sưu tập đủ hết lũ đàn ông tồi trên đời này rồi. Trên đời này không còn người bình thường nữa sao?”

“Chắc là không còn đâu.” Đồ Sâm nhắm mắt cười, “Cậu xem, tớ cũng đâu có bình thường.”

Diêu Linh Linh vỗ vỗ đầu Đồ Sâm cười khẩy một tiếng: “Nói linh tinh gì thế. Mà cái áo khoác này cậu mua từ năm nhất đại học đúng không? Gu thẩm mỹ của cậu sao vậy, ở nhà hết quần áo rồi à?”

“Nó thoải mái mà. Bông bên trong cũ rồi, được nước giặt ngâm tẩm nên có mùi dễ chịu...” Đồ Sâm vỗ vỗ chiếc áo khoác yêu quý của mình.

Diêu Linh Linh bật cười, cười xong lại thở dài: “Tớ không muốn hẹn hò nữa đâu.”

Đồ Sâm mở một mắt liếc nhìn cô ấy.

“Nếu có hẹn hò nhất định phải tìm một người đẹp trai đến mức khiến tớ mềm nhũn chân.” Diêu Linh Linh lập tức đổi lời.

Đồ Sâm cười khẩy một tiếng giơ tay vỗ đầu cô ấy.

Dù sao cuộc sống cũng nhàm chán, đàn ông thì đều tồi tệ, vậy thì chi bằng tìm một người đẹp trai. Đó là quan điểm tình yêu của Diêu Linh Linh.

Đồ Sâm rất đồng tình.

Miễn là có khả năng hẹn hò, có khả năng chia tay là được.

Còn hơn cô, dù có gặp được người bình thường cũng không thể yêu đương. Một khi đối phương tò mò và bắt đầu quan tâm đến cuộc sống của cô, cô sẽ lập tức cảm thấy khó chịu và muốn bỏ chạy.

Y tá đến băng vết trầy xước dưới cằm cho Diêu Linh Linh. Đồ Sâm ngồi thẳng dậy, có chút buồn chán nhìn xung quanh.

Nhóm người kia trong phòng cấp cứu vẫn còn đó, phóng viên truyền hình cũng vẫn còn. Họ cãi vã rất dữ dội. Trong chốc lát cảnh sát và bác sĩ đã phải yêu cầu họ giữ trật tự rất nhiều lần.

“Bên kia có chuyện gì vậy?” Đồ Sâm chỉ cằm về phía đó.

“Không biết. Tớ đến thì đã thấy họ ồn ào như thế rồi.” Diêu Linh Linh cũng có chút tò mò.

“Cháy.” Y tá vừa cố định cằm cho Diêu Linh Linh vừa nói, “Nghe nói là một studio làm gốm bị nổ hay sao đó, cả đài truyền hình cũng đến.”

Đồ Sâm nhìn thêm một cái về phía đó.

Rồi cô thấy người đó, người đã gặp tại tang lễ của Lưu Lăng Húc hơn một tháng trước.

Anh vẫn mặc chiếc áo sơ mi cổ đứng màu xám, áo khoác dài màu xám đậm. Người có chút lấm lem dựa vào tường, khuôn mặt vô cảm nhìn những người vây quanh.

Đồ Sâm nhìn sang.

Anh cũng vừa lúc nhìn lại.

Khuôn mặt anh vẫn đỏ bừng một cách bệnh hoạn, đôi mắt đen láy không nhìn ra cảm xúc gì.

Một...

Đầu óc Đồ Sâm bỗng khựng lại.

Người... lúc nào trông cũng như đang sốt... kẻ thù của nhà họ Lưu.

Bên đó rất ồn ào.

Bác sĩ chạy tới nói yêu cầu họ giữ im lặng nhưng vô dụng.

Cảnh sát thẩm vấn liên tục bị ngắt lời, hạ giọng nói yêu cầu họ trật tự cũng vô dụng.

Cặp vợ chồng kia kéo đứa con đang khóc không ngừng lặp đi lặp lại rằng studio này có nguy cơ mất an toàn, rằng con họ bị sốc và trẻ con bị sốc là rất nguy hiểm. Đó là trách nhiệm của studio, phải bồi thường.

Đồ Sâm liếc nhìn đứa trẻ đang khóc trong đám đông.

Nói là trẻ con nhưng lại cao hơn cả bố mẹ, nhìn ít nhất cũng phải mười lăm mười sáu tuổi. Ngoài khuôn mặt đẫm nước mắt, người cậu ta rất sạch sẽ.

Diêu Linh Linh cũng đang nhìn chằm chằm, xem một lúc lâu rồi thì thầm: “Chắc là tống tiền đây mà. Tớ thấy đứa trẻ đó có vẻ chẳng sao cả.”

Đồ Sâm không nói gì, lại nhìn người đàn ông đang dựa vào tường.

Chắc chắn anh không nhận ra cô. Cô thậm chí không chắc vừa rồi liệu họ có thực sự chạm mắt nhau không.

Nhưng thật kỳ lạ, anh trông giống một người rất đáng gờm. Ít nhất là người mà khi mẹ Lưu Lăng Húc khóc lóc tố cáo anh là "bạch nhãn lang", người ta sẽ cảm thấy những lời đồn đại đó không hề vô lý. Vậy mà anh cũng có thể bị người ta tống tiền.

“Các người có thể im lặng một chút không!” Viên cảnh sát tiếp nhận vụ án sau khi liên tục bị ngắt lời cuối cùng cũng không nhịn được nữa, “Con các người không bị thương. Khi vụ cháy xảy ra đã được kéo ra khỏi khu vực nguy hiểm. Bây giờ người đang nằm trên giường vẫn còn đang được điều trị, toàn bộ sự việc còn chưa làm rõ, các người có thể giữ im lặng không?”

Giọng cảnh sát rất lớn. Cặp vợ chồng kia im lặng một giây rồi hét lên còn to hơn: “Sao lại không bị thương? Anh không thấy con trai tôi khóc như thế này sao?”

“...” Viên cảnh sát nhìn chằm chằm vào họ ít nhất một phút rồi lớn tiếng nói: “Ai là người phụ trách studio, đi ra đây với tôi để ghi lại diễn biến sự việc.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play