Đồ Sâm nhìn vào di ảnh trẻ trung có phần xa lạ đặt ở chính giữa tang lễ, cảm thấy mình hơi "thần kinh".
Người đã khuất là bạn trai cũ của cô, Lưu Lăng Húc, đã mắc bệnh hiểm nghèo nhiều năm. Hai tháng trước anh ta liên lạc với cô và hai người đã trò chuyện với nhau vài lần trên mạng.
Nói là bạn trai cũ thì cũng không hoàn toàn chính xác. Lưu Lăng Húc là đàn anh khóa trên của cô ở trường cấp ba, hơn cô hai khóa. Cô thích anh ta sau một lần anh ta tham gia cuộc thi hùng biện và sau một tuần "thầm thương trộm nhớ", cô đã chặn anh ta ở cửa nhà vệ sinh nam để tỏ tình. Lưu Lăng Húc đồng ý và họ chính thức hẹn hò. Nhưng chỉ khoảng thời gian một tiết ra chơi chừng mười phút trước khi chuông vào lớp vang lên, Đồ Sâm đã đổi ý.
Vì vậy họ chỉ làm người yêu của nhau được mười phút. Nội dung trò chuyện chỉ dừng lại ở "Em thích anh, chúng ta hẹn hò nhé?", "Ngày mai tan học chúng ta đi xem phim nhé?", "À không, thôi, cảm ơn, tạm biệt" rồi kết thúc.
Năm nay Đồ Sâm hai mươi sáu tuổi, tất cả các mối quan hệ tình cảm của cô đều diễn ra như vậy: cô rung động, cô tỏ tình hoặc được tỏ tình rồi chia tay. Mối quan hệ kéo dài nhất của cô là ba tiếng vì lúc đó cô đang ở rạp chiếu phim, bộ phim quá hay, cô không muốn rời đi sớm nên đã cố chịu đựng đủ ba tiếng.
Cô là người mắc chứng lithromantic, chỉ có thể đơn phương thích người khác. Một khi đối phương đáp lại tình cảm, cô sẽ trở nên bài xích thậm chí là ghét bỏ.
Vì thế các mối tình của cô chưa bao giờ có một cái kết tốt đẹp. Mỗi lần chia tay mà không bị "đấm" đã là may mắn vì đối phương có tính tình tốt.
Nhưng Lưu Lăng Húc là một ngoại lệ. Anh ta là một trong số ít những người bạn trai cũ mà cô có thể duy trì mối quan hệ trò chuyện sau khi chia tay. Mặc dù sau đó Lưu Lăng Húc học đại học ở một thành phố khác, họ dần dần xa cách.
Những lần tiếp xúc giữa họ thực sự không nhiều, đến mức cô cảm thấy di ảnh của anh ta cũng thật xa lạ.
Hai tháng trước khi Lưu Lăng Húc tìm cách liên lạc với cô, cô đã mất một lúc lâu để nhớ ra anh ta là ai.
Lưu Lăng Húc liên lạc với cô để nhờ cô đến dự tang lễ của anh ta.
Anh ta nói cuộc đời mình quá ngắn ngủi, anh ta muốn được "ghi lại". Và Đồ Sâm là người duy nhất trong số bạn bè của anh ta làm công việc viết lách.
Đồ Sâm là một nhà văn mạng có một chút tiếng tăm nhỏ. Thời cấp ba cô đã có thể kiếm tiền tiêu vặt từ việc viết lách để đi du lịch khắp nơi. Sau khi tốt nghiệp đại học, cô trở thành biên kịch phim chiếu mạng. Mặc dù đã làm được hơn ba năm, cô vẫn chỉ là một biên kịch "chạy việc lặt vặt" không mấy nổi bật.
Lưu Lăng Húc nói: "Em đến xem tang lễ của anh đi, lấy chút tư liệu, biết đâu có ngày sẽ dùng đến."
"Vậy thì anh cũng coi như còn để lại chút dấu ấn trên đời này."
Lời nói của anh ta đã chạm đến Đồ Sâm. Vì vậy cô đã trải qua một hành trình mệt mỏi bằng máy bay, tàu hỏa, ô tô, xe máy điện và xe ôm để đến thị trấn nhỏ này và chứng kiến tận mắt một màn "gà bay chó sủa".
Lưu Lăng Húc là một "tiểu" vlogger không lộ mặt. Tổ tiên nhà anh ta nhiều đời trước từng có một nghệ nhân làm gốm cho hoàng đế vì vậy gia đình anh ta có nghề làm gốm truyền thống. Lưu Lăng Húc đã dùng nghề này để quay vlog và bán một vài món đồ nhỏ. Thời điểm đó livestream bán hàng đang rất "ăn khách", số tiền anh ta kiếm được sau khi trừ chi phí thuốc men vẫn còn lại kha khá.
Cha mẹ anh ta đã ly hôn và đều có con riêng.
Và chính những khoản tiền này đã trở thành nguyên nhân gây ra cảnh "gà bay chó sủa".
Anh ta đã ốm đau trong thời gian dài nên dường như không ai ở đó thực sự đau buồn. Chỉ có không khí căng thẳng và những người thân hễ bất đồng quan điểm là bắt đầu khóc lóc, la lối.
Đồ Sâm đứng ở một góc tang lễ nhìn bức ảnh trắng đen của Lưu Lăng Húc đang cười tươi nhìn mọi người.
"Anh thật sự muốn để lại một dấu ấn như thế này trên đời sao?" Cô không kìm được muốn hỏi anh ta.
"Để lại chút gì tốt đẹp không được sao?"
"Bố anh và người bố khác của anh sắp "thượng cẳng tay hạ cẳng chân" rồi kìa."
Lưu Lăng Húc vẫn mỉm cười với cô, nụ cười phảng phất gợi nhớ về dáng vẻ của anh ta trên bục diễn thuyết khi còn là thiếu niên.
Cô đã quên nội dung bài diễn thuyết nhưng cô nhớ rõ khoảnh khắc mình rung động: dáng vẻ Lưu Lăng Húc đứng ngược sáng và mỉm cười chế giễu trên bục có chút giống với bức ảnh đen trắng hiện tại.
Đồ Sâm lùi lại một bước rồi rời khỏi tang lễ trước khi cảnh "gà bay chó sủa" thật sự diễn ra.
……
Thị trấn này là nơi Lưu Lăng Húc đã cố ý chọn để ở trong những ngày cuối đời. Anh ta nói nơi đây cách bệnh viện "tam cấp" xa, trước khi chết sẽ không kịp được đưa đi cấp cứu rồi lại phải chịu khổ thêm một lần nữa.
Hơn nữa khi anh ta còn sống cha mẹ anh ta không phải chịu quá nhiều vất vả. Anh ta luôn muốn họ phải chịu khổ một chút trên đường đi, có như vậy họ mới ghi nhớ.
Đó được coi là một trong những di nguyện của anh ta.
Rời khỏi trần thế ở tuổi hai mươi tám, một đời cũng chẳng mấy suôn sẻ vậy mà di nguyện để lại lại là hy vọng mọi người có thể nhớ đến anh ta.
Nơi này cũ kỹ, nhà tang lễ nằm ở rìa thị trấn cũng tồi tàn không kém. Đồ Sâm đút tay vào túi đứng trước gió cảm thấy hơi lạnh.
Đau buồn thì không hẳn, thê lương thì quá lạnh lùng. Tâm trạng hiện tại của cô gần giống với sự bi ai.
Cô nhớ về tuổi thiếu niên của Lưu Lăng Húc và cũng nhớ về tuổi thiếu niên của chính mình.
Họ vẫn có thể thỉnh thoảng trò chuyện với nhau sau khi cô tỏ tình rồi chia tay là vì có một số điểm tương đồng về hoàn cảnh gia đình.
Đồ Sâm bỗng dưng muốn hút thuốc. Cô sờ vào túi, mục tiêu sống của cô năm nay là cai thuốc nên trong túi chỉ có mỗi chiếc điện thoại và ví đựng thẻ.
Bên trong tang lễ, tiếng chửi mắng càng lúc càng lớn, từ những lời mỉa mai trách móc ban đầu giờ chuyển sang bóc phốt nhau về chuyện ngoại tình, cờ bạc, chơi chứng khoán... những "bài" cũ rích.
Đồ Sâm nheo mắt dựa vào tường nhìn chằm chằm vào cửa hàng tạp hóa ở lối vào nhà tang lễ. Ở đó có thuốc lá và bật lửa.
Cô thực sự do dự. Dù sao thì bây giờ đã là cuối tháng Mười, nếu cô nhịn thêm hai tháng nữa thì coi như đã cai thuốc được một năm.
Phía sau đột nhiên vang lên một tiếng "choang", không biết người đàn ông nào trong mớ hỗn độn đã gầm lên: "Mẹ kiếp, tao không nổi giận thì mày tưởng tao dễ bắt nạt lắm à? Đẻ hai thằng con trai mà không thằng nào sống được, cái loại đàn bà như mày mà dám đòi tiền của con trai tao à? Mày họ Lưu không? Mày có liên quan gì đến nhà họ Lưu của bọn tao không?"
Phía sau im lặng trong chốc lát.
Sau đó là tiếng khóc thét và chửi mắng đột ngột bùng phát của người phụ nữ tạo thành một mớ hỗn loạn.
Đồ Sâm thở dài đứng thẳng người dậy chuẩn bị đi đến cửa hàng tạp hóa.
"Nhân gian khổ quá. Thôi để năm sau cai thuốc vậy."
Cửa hàng tạp hóa này được đặt ở một vị trí rất "độc", xung quanh toàn là các cửa hàng bán đồ tang lễ. Chỉ riêng nó nổi bật với đủ màu sắc rực rỡ ở chính giữa. Đồ Sâm chú ý đến con diều màu đỏ treo ở cửa, tự hỏi loại người nào sẽ mua diều ở cửa hàng tạp hóa trước nhà tang lễ. Cô không để ý nhìn đường nên khi bước lên bậc thang thì va phải một người.
Toàn thân người đó mặc đồ đen, rất cao. Rõ ràng anh cũng không chú ý nhìn đường. Sau cú va chạm, cả hai đều theo phản xạ muốn đỡ lấy đối phương, loạng choạng một lúc. Anh là người đầu tiên lên tiếng xin lỗi.
Giọng nói rất hay, trầm ấm nhưng không có cái kiểu "giọng nói bong bóng" cường điệu như trên mạng.
"Không sao." Đồ Sâm đứng vững, ngước lên nhìn anh và cười: "Tôi cũng không chú ý nhìn đường."
Đối phương lịch sự gật đầu với cô rồi đi thẳng vào nhà tang lễ ở sâu bên trong, chính là nhà tang lễ của Lưu Lăng Húc.