Đồ Sâm nhìn theo bóng lưng của người đàn ông.
Cô có chút ngây người. Vừa rồi trong khoảnh khắc đối mặt ngắn ngủi, cô thấy khóe mắt anh đỏ hoe và nỗi buồn rất rõ ràng trên khuôn mặt. Một nỗi buồn hoàn toàn không ăn nhập với tang lễ ồn ào như sân khấu kịch của Lưu Lăng Húc.
Là bạn bè chăng?
Nhưng Lưu Lăng Húc đã từng nói với cô rằng anh ta không có bạn bè. Vì bệnh tật đã lâu, anh ta không muốn có bất kỳ tình cảm nào với con người, không muốn có ai khóc trong tang lễ của mình.
Cuối cùng thì vẫn có người khóc.
Có vẻ như tất cả những mong muốn khi còn sống của người bạn trai cũ đáng thương này đều không thành hiện thực.
Đồ Sâm lại thở dài kéo mũ áo hoodie đen lên, bước vào cửa hàng tạp hóa mua một bao thuốc đắt nhất, châm một điếu và đứng ở cửa tiệm nhả khói về phía nhà tang lễ.
Tiếng ồn ào và la hét vẫn có thể nghe thấy lờ mờ dù đứng ở khoảng cách khá xa. Lần này nhân vật chính dường như không phải là Lưu Lăng Húc mà là anh trai Lưu Lăng Bằng của anh ta, người đã mất tích từ năm mười tuổi. Đồ Sâm có ấn tượng về người này vì những gì Lưu Lăng Húc kể với cô trong hai tháng cuối đời đủ để cô viết một cuốn tự truyện cho anh ta.
Lưu Lăng Bằng là một thiên tài làm gốm. Từ khi còn rất nhỏ anh ta đã được trưởng tộc, người chủ yếu làm gốm trong nhà họ Lưu đưa về nuôi dạy. Nghe nói anh ta còn được đổi tên theo gia phả, trở thành người cuối cùng trong nhánh chính. Nhưng vào một đêm khi tròn mười tuổi, anh ta đột nhiên bỏ nhà ra đi và không bao giờ được tìm thấy nữa.
Lưu Lăng Húc từng nói Lưu Lăng Bằng là nguyên nhân cốt lõi khiến cha mẹ anh ta mâu thuẫn rồi ly hôn còn anh ta là nguyên nhân chính khiến họ đưa ra quyết định đó.
Lưu Lăng Húc hẳn đã nói đúng bởi vì trong tang lễ của anh khi bố anh ta nhắc đến tên Lưu Lăng Bằng, mẹ anh ta đã xúc động đến mức mất kiểm soát. Hai người không còn tranh cãi về tiền bạc nữa mà bắt đầu oán trách đối phương không xứng làm cha mẹ.
Thực ra họ đã quá khiêm tốn rồi, cả hai đều chẳng xứng làm cha mẹ.
Đồ Sâm nhả một làn khói.
Đã lâu không hút thuốc, cô hít hai hơi sâu nên có chút choáng váng. Cô tìm một bậc thềm sạch sẽ trước cửa tiệm ngồi xuống tính toán lịch trình tiếp theo.
Cô không muốn tiễn Lưu Lăng Húc ra mộ. Đối với cô chỉ cần đến đây nhìn thấy bức ảnh đen trắng của anh ta là đã đủ rồi.
Từ Mặc Thị bay đến đây mất trọn hai ngày đi đường. Cô không muốn lại mất thêm hai ngày bay và đi tàu hỏa rồi lại đi xe máy vì vậy cô dự định sẽ đổi lộ trình đi chơi ở phía Nam một tuần rồi mới quay về Mặc Thị.
Tận dụng hết kỳ nghỉ phép trước khi vào đoàn làm phim, cô sẽ vừa đi chơi vừa viết xong phần bản thảo dự trữ cho tháng tiếp theo.
Ngồi ở một nơi như thế này mà nghĩ về những chuyện đó, cô có một cảm giác lơ lửng rất kỳ lạ. Cuộc sống bình lặng của cô so với cảnh sinh tử ở nhà tang lễ này chợt trở nên mờ ảo như làn khói thuốc cô vừa nhả ra, chỉ cần một cơn gió thổi qua là tan biến.
Bên nhà tang lễ, không biết là đã cãi vã mệt mỏi hay cuối cùng cũng nhận ra người chết là con ruột của mình, sau những trận cãi vã dữ dội bắt đầu vang lên tiếng khóc than số phận bi thảm đứt quãng.
Đồ Sâm xoay chiếc bật lửa dùng một lần trong tay châm thêm một điếu thuốc nữa.
Hút xong điếu này cô sẽ đi.
Cô thầm tạm biệt bức ảnh đen trắng kia, không hứa sẽ viết câu chuyện của Lưu Lăng Húc thành sách.
Câu chuyện của anh ta quá bi thảm, có lẽ sẽ không có ai muốn đọc.
Khi điếu thuốc cuối cùng còn chưa hút hết, cô nhìn thấy người đàn ông mặc đồ đen với giọng nói hay lúc nãy va vào cô đang bước ra khỏi nhà tang lễ.
Lúc này cô mới nhìn rõ trang phục của anh: trong tiết trời cuối thu, anh chỉ mặc một chiếc áo sơ mi đen cổ đứng, rất trang trọng và được là phẳng phiu.
Khi bước ra khỏi nhà tang lễ, anh dừng lại một lát, không quay đầu, hơi cúi đầu và đi thẳng về phía cổng.
Dáng điệu rất đĩnh đạc.
Giống như một cảnh quay dài trong phim, trang phục đen trang trọng và cổ điển của anh tạo nên sự tương phản mạnh mẽ với nhà tang lễ tồi tàn phía sau. Thêm vào đó là tiếng khóc thê lương vọng đến, Đồ Sâm ngẩn người trong giây lát.
Ánh nắng lọt qua kẽ lá rải rác trên người người đàn ông. Màu đen tan vỡ như thấm vào máu thịt của anh.
Đây là lần đầu tiên Đồ Sâm trực tiếp cảm nhận được sự "vỡ vụn" từ một người thật dù cô chưa từng gặp anh bao giờ.
Cô nhìn người đàn ông bước ra khỏi cổng nhà tang lễ.
Lại nhìn thấy anh một lần nữa dừng lại, bóng lưng cao lớn đứng trong khung cảnh hoang vắng của đầu thu.
Sau đó anh loạng choạng.
Và "cạch" một tiếng, ngã sấp mặt xuống nền đất vàng.
Khi người đó "cạch" một tiếng ngã xuống, điếu thuốc trên tay Đồ Sâm sợ đến mức rơi cả xuống đất.
Một giây trước cô còn đang đắm chìm trong khung cảnh đẹp đẽ đầy tính điện ảnh, giây sau nhân vật chính của khung cảnh đó đã ngã sấp mặt xuống nền đất vàng.
"A!" Cô khẽ kêu lên một tiếng ngắn.
Cùng lúc đó chủ cửa hàng tạp hóa, người cũng đang rảnh rỗi nhìn ra ngoài cũng thốt lên.
Và cả mấy ông chủ cửa hàng đồ tang lễ lúc nãy còn im lặng giờ đều chạy ra cửa hàng của mình để ngó nghiêng.
Lưu Lăng Húc đã nói ở đây không có bệnh viện “tam cấp” vậy có xe cứu thương không?
Đó là suy nghĩ đầu tiên lóe lên trong đầu Đồ Sâm.
"Cô có quen người này không?" Ông chủ cửa hàng tạp hóa thấy Đồ Sâm và người đàn ông này đều đi ra từ nhà tang lễ của Lưu Lăng Húc nên hỏi cô, "Anh ta ngất hay sao vậy?"
"Ở đây có thể gọi cứu..." Đồ Sâm lấy điện thoại ra bấm 120 định gọi thì phía sau vang lên tiếng phanh gấp rồi liên tục là tiếng gọi "anh, anh, anh".
Một người đàn ông khoảng hai mươi mấy tuổi lao ra khỏi xe lôi người đang nằm dưới đất dậy và gào thét.
Đồ Sâm cũng không biết trong trường hợp này có nên lay người bất tỉnh như vậy không. Nhưng nhìn tình hình thì chắc là họ quen nhau nên cô dừng hành động của mình lại.
Người đàn ông bước xuống xe có vóc dáng, chiều cao và ngoại hình bình thường. Nhưng anh ta ăn mặc lùng thùng, mái tóc tết kiểu dreadlock xen kẽ vài lọn màu xanh rực rỡ. Anh ta vừa lay người đang nằm dưới đất vừa gọi "anh, anh, anh" như một cái máy, nước mắt nước mũi tèm lem.
"Có cần gọi cứu..." Đồ Sâm cảm thấy người này trông không giống có kinh nghiệm sơ cứu, cô bước vài bước lại gần và lại cố gắng gọi 120.
Người đàn ông tóc dreadlock màu xanh ngước lên, đôi mắt đỏ hoe ướt đẫm nhìn cô trông có vẻ đáng thương.
Đồ Sâm: "..."
Cô lùi lại một bước lắc lắc điện thoại trong tay cho anh ta xem màn hình đang hiển thị cuộc gọi 120.
Cô thừa nhận mình có chút "mê trai". Dù sao thì một người đàn ông đẹp trai như vậy ngất xỉu ngay trước mặt, cô cũng muốn làm gì đó.
Ít nhất là gọi 120.
Người đàn ông tóc xanh có chút đờ đẫn nhìn cô rồi lắc đầu.
"Không... không cần." Anh ta nói, "Chỉ là thiếu ngủ cộng với sốt thôi..."
"Sáng nay cũng ngất một lần rồi, chỉ cần... lay lay là tỉnh thôi." Để chứng minh, anh ta túm vai người đàn ông và lắc mạnh.
Đồ Sâm: "..."
"Con đường từ bệnh viện đến đây đang sửa chữa, bây giờ gọi xe cứu thương sẽ phải đợi một lúc." Ông chủ tạp hóa chắp tay vươn cổ nhìn sang, "Có khiêng được không? Dời anh ta vào chỗ mát mẻ bên cạnh đi, giữa trưa nắng quá."
"Không... không cần." Người đàn ông tóc xanh kiên quyết từ chối một lần nữa, tiếp tục cố gắng lay người đang nằm dưới đất.
Kiểu này thì "óc" cũng phải "lỏng" ra mất.
Cùng với tiếng kèn đám ma từ nhà tang lễ của Lưu Lăng Húc bất ngờ vang lên, khung cảnh này thật sự có chút phi thực tế.
Đồ Sâm lại lùi thêm một bước, quyết định quay lại bậc thềm trước cửa hàng tạp hóa để thẫn thờ. Trước khi đi cô nhìn thoáng qua khuôn mặt của người đàn ông kia. May mà anh ngã xuống nền đất sét mềm, trên mặt chỉ có vết bẩn không có vết thương rõ ràng nào khác.
"Cái này..." Vì ngoại hình của người đàn ông, Đồ Sâm lấy nửa gói khăn giấy ướt trong túi ra đưa cho người đàn ông tóc xanh, "Có thể dùng để lau mặt."
"Cảm ơn, cảm ơn." Người đàn ông tóc xanh nhận lấy khăn giấy, bóc ra và rút hai tờ bắt đầu lau nước mắt cho mình.
Đồ Sâm: "..."
Cô ngồi lại trên bậc thềm trước cửa hàng tạp hóa châm một điếu thuốc, hít một hơi rồi ngẩng đầu nhìn trời.
Có lẽ là một phép màu.
Người đàn ông ngã xuống đất thật sự đã được người tóc xanh lay tỉnh.
Khoảng cách rất gần, Đồ Sâm có thể nghe thấy cuộc trò chuyện của hai người.
Đầu tiên là giọng nói nghẹn ngào của người tóc xanh, câu cú lộn xộn: "Hôm nay anh không nên đến. Đến rồi cũng chẳng có ai nói tốt về anh. Đã là thằng bạch nhãn lang thì phải có dáng vẻ của thằng bạch nhãn lang chứ. Có giỏi thì ngất trong nhà tang lễ ấy, 'cạch' một tiếng ngã ngay trước di ảnh người ta thì hay biết mấy, cảm động biết bao..."